“Cậu chỉ cần xác nhận đơn này có phải là do cậu kê hay không là được. Nhìn bút tích cho kỹ.”
Lâm Vũ đưa đơn thuốc cho Tống Chinh.
Tống Chinh hiểu ý Lâm Vũ, liền nghiêm túc nhìn một cái, gật đầu: “Đây là do tôi kê, không nhằm được.”
Lâm Vũ đối chiếu phiếu thu, lúc này mới quay đầu nói với người đàn ông áo vàng: “Đơn thuốc không có bắt kỳ vấn đề gì, không thể chết người được. Các người lúc sắc thuốc có tự mình bỏ nhằm vị thuốc nào vào không?”
“Không! Tuyệt đối không!” Người đàn ông áo vàng chắc nịch.
“Nhiều vị thuốc như vậy, nếu các người không hiểu thuốc, rất có thể sẽ bỏ nhầm.” Lâm Vũ chau mày nói, không hiểu sao người đàn ông áo vàng lại tự tin như vậy.
“Chị dâu tôi cũng sợ bốc nhầm thuốc, nên đặc biệt mời tiệm thuốc bắc bên cạnh nhà sắc dùm.” Người đàn ông áo vàng bình tĩnh nói, sau đó quay đầu nhiền người phụ nữ áo đỏ.
Người phụ nữ áo đỏ liền gật đầu: “Tôi biết ngay các người sẽ không chịu nhận sai nên đã mời hàng xóm của chúng tôi tới.
Ông ấy cũng là một bác sĩ.”
Cô ta vừa nói xong thì một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi ra khỏi đám người, mặc bộ trung sơn, để ria mép, nhìn có mấy phần lợi hại.
: “Đúng, thuốc mấy ngày nay đều là tôi sắc giúp họ.Tôi có thể đảm bảo, thuốc và lượng thuốc tuyệt đối không sai. Sớm đã đoán được các người sẽ đổ thừa nên chúng tôi đặc biệt đưa cặn thuốc đã sắc tới đây.”
Ria Mép ung dung nói, sau đó ra hiệu với người phụ nữ áo đỏ.
Bà ta liền lấy một cái túi đựng nồi cặn thuốc đã sắc từ sau xe lăn ra, đưa cho Lâm Vũ.
“Chồng tôi uống xong thuốc này mới bị trúng độc.” Người phụ nữ áo đỏ tức giận.
“Trước đó thì sao? Lúc trước uống không sao chứ?”
Lâm Vũ nhìn cặn thuốc trong nồi một cái, thầm cười khổ. Xem ra lần này đối phương là đã chuẩn bị sắn rồi mới tới.
“Lúc trước uống thì không sao, chỉ là lần này, uống xong thì cả người liền trở nên rất đau đớn, không thở được.” Người phụ nữ áo đỏ nhớ lại.
“Nếu như lúc trước uống không bị gì, sao lần này lại có chuyện chứ?”
Lâm Vũ chau mày ngửi nồi thuốc một cái, sau đó nhếch mày mà nhìn Ria Mép một cái.
“Cậu có ý gì? Là nói lần này tôi bốc nhầm thuốc sao? Không tin thì cậu vạch cặn thuốc ra, xem đúng không. Nếu không được nữa thì chúng ta đi tới cục vệ sinh kiểm định!” Ria Mép tức đến đỏ mặt, chắc nịch.
“Cặn thuốc quả thực không có vấn đề gì.”
Lâm Vũ lật giỏ nồi thuốc xem thử, phát hiện có hơn hai mươi vị thuốc, cho dù là kiểu loại hay là số lượng thì đều đúng.
“Vậy thì đơn thuốc và thuốc của các người có vấn đè!”
Ria Mép nghe xong thì vui mừng, sau đó chỉ vào Lâm Vũ, lạnh giọng: “Cậu bảo vệ Tế Thế Đường như vậy, chắc là bọn họ đã cho cậu không ít lợi lộc nhỉ? Cùng một giuộc!”
“Đúng, vật hợp theo loài. Chắc chắn cậu ta cũng không phải là thứ tốt đẹp gì!”
“Đúng vậy, một đám cặn bã! Nếu như đã thừa nhận rồi thì mau đền tiền đi!”
“Tôi thấy phải kiện bọn họ! Kiện đến khi phá sản thì thôi!”
“Lúc trước tôi còn hay tới Tế Thế Đường cắt thuốc, xem ra lần sau tôi phải đi bệnh viện kiểm tra tổng quát mới được!”
“Loại tiệm rác rưởi thế này nên đóng cửa, trung y cái rắm!”
Đám người thấy Lâm Vũ thừa nhân đơn thuốc và cặn thuốc đều không có vấn đề thì liền hò hét lên, hét lớn đòi Tế Thế Đường trả lại công đạo.
Người đàn ông áo vàng càng kích động hơn, nhặt một hòn đá bên đường ném vào trong Tế Thế Đường. Rầm một tiếng, cửa kính lớn liền xuất hiện vết nứt mạng nhện.
Đám đông cũng học theo mà đồng loạt cầm đồ vật muốn ném vào trong Tế Thế Đường.
“Hà đại cal” Tống Chinh bị dọa cho tái mặt. Anh ta chưa từng gặp chuyện thế này. Bây giờ ông nội không ở đây, anh ta hoàn toàn không có chỗ dựa, chỉ có thể kỳ vọng vào Lâm Vũ.
“Dừng tay hết cho tôi!”
Lâm Vũ thầm tăng nội khí, hét lớn một tiếng, đám đông chỉ cảm thấy người bị chắn động mà run lên một cái, liền yên lặng lại.
Ánh mắt nhìn Lâm Vũ có tia sợ hãi.
Họ phát hiện, Lâm Vũ vốn có vẻ bình thường, lúc này trên người lại tản ra cỗ khí vương giả khiến người ta sợ hãi.
“Tôi chỉ nói cặn thuốc trong nồi lúc trước không có vấn đề gì, nhưng không nói thuốc người bệnh uống không có vấn đề!”
Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Ria Mép một cái: “Sợ là có những vị thuốc trước khi tới đây ông đã lựa ra rồi nhỉ?”
“Cậu có ý gì?”
Ria Mép trừng mắt, gầm lên: “Không tin thì bây giờ chúng ta tới cục vệ sinh hóa nghiệm, nhìn xem có thành phần khác hay không?”
“Không cần điều tra, cũng không tra ra được. Vì ông chỉ thêm chút sinh bán hạ vào trong pháp bán hạ mà thôi. Hai thứ này là cùng một loại dược liệu, chỉ là cách gia công khác nhau, tất nhiên hóa nghiệm không ra.”
Lâm Vũ nhìn Ria Mép mà lạnh giọng. Nếu không phải anh đặc biệt nhạy cảm với mùi vị của các loại trung dược thì đúng là bi tên Ria Mép này gạt rồi.
“Cậu… ngậm máu phun người!” Ria Mép run lên, cật lực dùng phẫn nộ che đậy sự hoảng loạn trên mặt.
Đám đông nghe Lâm Vũ nói vậy thì không kìm được mà kinh ngạc. Người hơi hiểu về thuốc bắc hoặc từng đỗ bệnh thì đều biết sinh bán hạ không dùng đúng cách thì quả thực sẽ bị trúng độc.
Mà bây giờ triệu chứng trúng độc của người bệnh quả thực giống với triệu chứng trúng độc của sinh bán hạ.
“Ngậm máu phun người?” Lâm Vũ hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Chỉ cần đưa người bệnh này đi bệnh viện rút máu hóa nghiệm một chút thì sẽ rõ ràng hết! Đến lúc đó, ông sẽ phạm tội giết người đấy!”
“Hả2”
Ria Mép liền biến sắc, người run lên mấy cái, đột nhiên quỳ sụp trước mặt Lâm Vũ, gào khóc: “Đại ca, tôi nhất thời hồ đồ, xin cậu tha cho tôi đi! Tôi không muốn hại người, chỉ là tôi muốn hủy hoại thương hiệu của Tế Thế Đường…”
Tiệm thuốc của Ria Mép ở sát đường, phí đắt. Từ sau khi Tế Thế Đường khai trương, chỗ ông ta liền dần mắt khách, nên mới nghĩ ra “kế hay” này mà bôi xấu Tế Thế Đường.
Ông ta vốn có thể thành công, nhưng thế nào cũng không ngờ Lâm Vũ lại từ trên trời rơi xuống.
Đám người liền nhốn nháo. Người đàn ông áo vàng và chị dâu, em gái của anh ta cũng vô cùng kinh ngạc. Vậy mà lại là Ria Mép giở trò, uỗng công bọn họ tin tưởng ông ta như vậy.
Đám đông cũng òn ào, liền quay chiều gió, bắt đầu công kích Ria Mép.
“Cặn bã! Xem mạng người như cỏ rác, ông cũng xứng làm thầy thuốc?”
“Chính vì loại thầy thuốc xấu xa như ông, chúng tôi mới không khám bệnh được!”
“Loại người này nên băm vằm rail”
Đám đông vừa hò hét, vừa ném những đồ vật lúc nãy định ném vào Tế Thế Đường lên người Ria Mép.
“Tên cặn bã như ông, uỗổng công nhiều năm chúng ta làm hàng xóm!” Người đàn ông áo vàng tay đấm chân đá Ria Mép.
“Áy ấy, tha mạng…” Ria Mép ôm đầu kêu thảm.
Lúc nãy ông ta hống hách mà dẫn đầu đám đông trách móc Lâm Vũ và Tế Thế Đường, chớp mắt liền bị đánh thành đầu heo.
“Tên bại hoại xấu xa như ông, tôi phải kiện cho ông bại sản mới được!” Tống Chinh hung dữ mà mắng Ria Mép, không kìm được mà thầm thở phào, cảm kích mà nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ lạnh lùng nhìn Ria Mép một cái, không ngăn cản. Đối với loại bại hoại không có y đức này, anh không đồng tình chút nào.
“Tống Chinh, mượn túi kim châm của cậu dùng chút, tôi giải độc giúp vị đại ca này.”
Lâm Vũ nói với Tống Chinh một tiếng. Tống Chinh vội chạy vào lấy túi kim ra, cung kính đưa cho Lâm Vũ.
Lâm Vũ rút kim truyền của người bệnh ra, sau đó anh châm kim vào huyệt chỉ trạch, ngư tế, dương lăng tuyền, thái xung, đưa linh lực của mình vào người bệnh nhân thông qua kim, nhanh chóng giải phóng độc tế trong phổi và gan của người bệnh ra.
Không tới mấy phút thì sắc mặt của người bệnh trên xe lăn dần dần hồng hào hơn, hô hấp cũng bình ổn hơn, cả người liền có tinh thần.
“Tiểu thần y, cảm ơn cậu!” Người bệnh kích động mà nói, thần thái đã giống người thường.
“Thần y, thần y!”
“Thần kỳ quá, chỉ trong chốc lát đã khỏi rồi?”
“Nhìn thấy chưa, đây mới là thầy thuốc trung y thật sự!”
Đám đông nhìn cảnh tượng trước mắt, đều rất kinh ngạc.
“Tiểu thần y, cậu làm việc chỗ nào vậy, chúng tôi cũng tới tìm cậu khám bệnh.”
“Đúng thé, tiểu thần y, sau này chúng tôi sẽ tới chỗ cậu khám bệnh!”
“Kiểu y thuật này dù có đắt đến mức nào thì tôi cũng muốn khám!”
Bây giờ kiểu bác sĩ vừa có trách nhiệm lại có thực lực như Lâm Vũ quả thực đã ít lại còn ít. Đa số bệnh viện đều đặt lợi nhuận lên đầu, toàn tốn tiền oan mà lại không chữa khỏi bệnh.
“Mọi người khách sáo, quả thực tôi muốn mở một phòng khám trung y, đến lúc đó hoan nghênh mọi người tới chỗ tôi khám!”
Lâm Vũ cười với mọi người, không ngờ mình tới giải quyết phiền phức giúp Tế Thế Đường mà lại còn thuận tiện quảng cáo cho tiệm thuốc sắp tới của mình.
“Tiểu thần y, vậy đến lúc đó cậu nhớ báo cho chúng tôi nhé. Xin hỏi tên cậu là gì thế?”
“À, tôi là Hà Gia Vinh.” Lâm Vũ cười.
“Hà Gia Vinh! Cậu ấy là Hà Gia Vinh, là Hà thần y mà đã đấu với cụ Tống đấy!”
Trong đám đông có một người nhớ được tên anh. Đám đông cũng liền nhốn nháo. Dù chưa từng gặp Lâm Vũ, nhưng nhiều người đã nghe tới cái tên “Hà Gia Vinh” này từ lâu.
Đám đông liền đồng loạt tỏ ý, nếu Lâm Vũ mở tiệm thuốc thì họ nhất định sẽ tới ủng hộ.
“Hà đại ca, anh sắp mở phòng khám?” Tông Chinh kinh ngạc: “Đã chọn được nơi chưa?”
“Chưa, tôi đang rầu vì chuyện này đây.” Lâm Vũ lắc đầu cười khổ, sau đó muốn nói gì đó, cười nói: “Tôi mở phòng khám, Tế Thế Đường sẽ không không vui chứ?”
“Hà đại ca, anh nói gì vậy chứ. Anh vừa giúp chúng tôi việc lớn như vậy, tôi cảm ơn anh còn không hết nữa kìa. Hơn nữa, nhiều người bệnh như vậy, chúng tôi cũng khám không hết.
Hận không thể có một phòng khám chia sẻ giúp chúng tôi nữa kìaa.”
Tống Chinh nói thật lòng, cũng không có vẻ cao ngạo lúc đầu nữa.
“Nếu anh còn chưa chọn được nơi thì tôi lại biết một nơi đấy.”
Lúc này Tiết Thắm lại đột nhiên bước ra từ đám đông.
Thực ra cô ấy đã tới từ sớm, chậm hơn Lâm Vũ một chút. Toàn bộ quá trình mà lúc nãy Lâm Vũ vạch trần Ria Mép đó cô đều chứng kiến hết.
Tiết Thắm nói sơ vị trí phòng khám cho Lâm Vũ. Lâm Vũ gật đầu, hài lòng nói: “Chỗ này đúng là không tệ, không biết giá cả thế nào?”
“Đó là tiệm của bạn tôi. Nếu anh thuê thì không cần tiền thuê, xem như tôi đầu tư.” Tiết Thắm nói.
“Cái này, để tôi nghĩ đã.”
Lâm Vũ do dự, không đồng ý ngay, dù sao trong nhà còn có một hũ giắm nữa.
Sau khi cảnh sát đưa Ria Mép đi, người đàn ông áo vàng và Tống Chinh bọn họ cũng bị gọi đi làm tờ khai. Lâm Vũ liền về nhà.
Buổi tối anh nói suy nghĩ của mình với Giang Nhan, cũng không nói mở phòng khám, chỉ nói là làm chút kinh doanh nhỏ, định thuê mặt bằng người ta. Giang Nhan liền lạnh lùng mà nói không được.
Lâm Vũ bắt lực mà thở dài. Dù sao tiền do Giang Nhan quản.
Cô không đồng ý thì phòng khám này của anh cũng không mở được.
Nghĩ tới lời mà Tiết Thắm nói lúc chiều, Lâm Vũ khẽ nói: “Nếu cô không cho tôi tiền thì tôi liền để cho Tiết Thắm đầu tư. Cô ta nói cho tôi dùng mặt bằng miễn phí…”
Giang Nhan liền quay người, cắn môi, sau đó giận đùng đùng: “Mặt bằng đó bao nhiêu tiền?”
“Theo diện tích và vị trí thì một tháng khoảng mười vạn!” Lâm Vũ thấy có hy vọng, liền hưng phần nói.
“Tôi nói là mua lại, bao nhiêu tiền!” Giang Nhan quyết tâm. Chỉ cần Lâm Vũ không dây dưa gì tới Tiết Thắm thì cô đồng ý bỏ khoản tiền này.
Phụt!
Lâm Vũ suýt nữa phun máu ra. Thực ra anh cũng nghĩ tốt nhất là mua lại mặt bằng đó, chỉ là sợ Giang Nhan không đồng ý.
Lâm Vũ liền giơ ngón tay cái với cô, cảm động nói: “Chị Giang, từ nay về sau, cô chính là chị ruột của tôi!”
“Không biết xấu hổ!”
Giang Nhan đỏ mặt, thầm mắng. Chị ruột cái đầu anh. Anh ở cùng chị ruột một phòng sao?