*Ò, là thế này Vi bí thư, nhân viên của chúng tôi đã kiểm tra chỉ tiết thông tin kỹ thuật an toàn liên quan của họ, cũng như việc nộp hồ sơ và đăng ký, lắp đặt và nghiệm thu, bảo trì thời hạn sử dụng của máy nâng và nhân viên vận hành đặc biệt có chứng chỉ, thực sự không có nguy cơ: an toàn trên công trường, và họ đã được chấp thuận để tiếp tục xây dựng.” Khổng Kiên báo cáo trung thực.
Bởi vì việc xây dựng tòa nhà Vinh Thám không phải là chuyện tầm thường, do chính tay anh xử lý tất cả mọi việc phê duyệt, nên nhớ rõ.
“Vậy sao? Không tồn tại nguy cơ, không tồn tại nguy cơ chết mắt ba người?” Vi Dự Hằng lạnh lùng nói.
“Vi bí thư, ba người này hoàn toàn là chết ngoài ý muốn, tôi đã đề nghị bên thi công trong thời gian tới chú ý hơn nữa để tránh việc họ thi công trong thời tiết khắc nghiệt như giông bão, đồng thời tích cực bồi thường cho gia đình các nạn nhân …”
“Khổng cục trưởng à, đây là ba mạng người đó! Anh không thể bù đắp bằng việc mất một số tiền, anh có biết sự cố này đã gây ra cho gia đình người mắt bao nhiêu đau đớn không? Anh đã bao giờ nghĩ nó sẽ ảnh hưởng xấu đến hình ảnh thành phố Thanh Hải như thế nào chưa? “
Vi Dự Hằng lạnh lùng ngắt lời Khổng Kiên, khá ủ rũ.
*Vi bí thư, theo như ý của anh… đừng để bọn họ bắt đầu?”
Khổng Kiên hỏi một cách thận trọng, sau bao nhiêu năm làm quan, sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của Vi Dự Hằng.
“Khổng cục trưởng, anh đừng hiểu lầm, tôi không nhắm vào ai cả, tôi chỉ mong anh hành động đúng pháp luật, ngoài ra, nghe nói lúc Tạ Trường Phong còn tại chức, các bộ phận khác nhau đã quan tâm đến Hà Gia Vinh?” Vi Dư Hằng lạnh lùng hỏi.
“Cái này tôi cũng không rõ, tôi cũng chỉ gặp bác sĩ Hà có mấy lần, có điều anh ta đã có đóng góp nhiều trong sự phát triển của Thanh Hải, là anh ta cứu sống Quách Tổng, sau đó mới có được sự đâu từ của thành phó điện ảnh Vạn Ngu.”
Khổng Kiên nhắc đến Lâm Vũ trong lòng vẫn có chút ngưỡng nộ, lần trước khi cùng Quách Triệu Tông đi xem công trường, anh ấy cũng có mặt ở đó và chứng kiến vụ tai nạn xe hơi, biết rằng lúc đó Quách Triệu Tông chín phần chết một phần sống, nếu như không có Lâm Vũ lật ngược tình thê, Các dự án của Quách Triệu Tông và thành phó điện ảnh Vạn Ngu sẽ biến mắt.
“Khổng cục trưởng, xem ra anh cũng rất ngưỡng mộ Hà Gia Vinh.”
Vi Dư Hằng lạnh lùng nói: “Tôi nói cho anh biết, cho dù Hà Gia Vinh không có ở đó, cũng sẽ có những bác sĩ khác chữa trị cho Quách tổng, ngoài ra, tôi hy vọng anh nhớ, lý do tại sao Thanh Hải giành được dự án của thành phố điện ảnh Vạn Ngu là dựa vào địa vị và sức mạnh của chính Thanh Hải trong thành phó, chứ không phải dựa vào một ai đó! Tôi hy vọng rằng từ giờ trở đi, tất cả những thói quen xấu do Tạ Trường Phong phát triển vào thời điểm đó sẽ hoàn toàn bị loại bỏ! Nghe rõ chưa?”
*Nghe rõ rồi, Vi bí thư, anh yên tâm, tôi sẽ thông báo xuống dưới, để công trường tòa nhà Vinh Thắm tiếp tục dừng lại điều tra!”
Khổng Kiên vội vàng gật đầu đáp lại, trong lòng cảm thấy bắt lực, vì người đứng đầu thành phố đã thay đổi, lại nằm dưới tay người khác nên phải tuân theo quy tắc của họ.
Sau khi cúp điện thoại, Khổng Kiên thở dài, Vi bí thư này nói còn hay hơn hát, lúc đó còn chưa nhìn ra tình hình, không có Hà Gia Vinh thì sẽ có bác sĩ khác cứu được Quách Triệu Tông, chết tiệt, không có Hà Gia Vinh thì Quách Triệu Tông đã chết sớm tám trăm lần rồi!
“Thời tiết Thanh Hải thay đổi rồi.”
Khổng Kiên lắm bẩm, mặc dù rất tức giận thay cho Lâm Vũ nhưng vẫn miễn cưỡng nhắc điện thoại gọi cho những người bên dưới.
“Gia Vinh, thế nào, không tồi chứ?”
Lúc này Tiết Thám và Lâm Vũ đã đứng trong một biệt thự ba tầng của một gia đình.
“Ừm, cũng tốt.” Lâm Vũ nhìn xung quanh, thấy tổng thể căn phòng rộng rãi, phòng khách trống không, vách tường lộng lẫy, chạm khắc tinh xảo, anh hài lòng gật đầu.
“Hà tổng, Tiết tổng, biệt thự của chúng tôi là để sử dụng riêng và không được bán cho bên ngoài, xem thân phận của hai người, ông chủ của chúng tôi đặc biệt ra lệnh bán cho anh với giảm giá 5%.” Giám đốc kinh doanh mỉm cười lịch sự.
“Gia Vinh, tôi thấy cũng không tệ, diện tích đủ rộng, phòng ốc rộng rãi, bài trí rất tốt, néu không anh trực tiếp quyết định đi? Tôi sẽ tìm người giúp anh lấy đồ đạc và vật dụng, sau khi thu dọn một chút, anh có thể trực tiếp dọn vào.”
Tiết Thắm mỉm cười.
“Được rồi, cứ làm đi.” Lâm Vũ cũng nghĩ như vậy cũng không tồi nên đến phòng kinh doanh quẹt thẻ, hoàn thành các thủ tục.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tiết Thắm đột nhiên vang lên, là Tôn Đức Trụ.
“Tiết tổng, không hay rồi, công trường của chúng ta lại bị đình chỉ vô thời hạn!” Tôn Đức Trụ hốt hoảng nói.
“Hả? Không phải Khổng cục trưởng đã phê duyệt rồi mà, còn nói việc thi công có thể tiếp tục sao?” Sắc mặt Tiết Thắm tái nhợt, có chút hoài nghi.
“Tiết tổng, tôi tìm người nghe ngóng rồi, nghe nói… là Vi bí thư mới về ra lệnh.”