“Tôi tới thăm dì Trịnh.” Lâm Vũ nhàn nhạt nói.
Lâm Vũ thật khéo léo dùng chữ thăm, Tàng Địch An cũng không dám nói cái gì, cơ bắp trên mặt nhảy nhảy.
Lúc này viện phó Tuần đứng ra nói: “Bác sĩ Hà, Vệ phu nhân cần phải nghỉ ngơi, tốt nhất vẫn là ít gặp khách mới tốt.”
“Không sai.” Tàng Địch An gật gật đầu, có chút tán dương nhìn viện phó Tuần.
“Gia Vinh à, sắc mặt dì cậu quả thật không tốt, hay là hôm khác cậu lại đến?” Vệ Công Huân nhẹ giọng nói.
Vừa rồi hàn huyên với Trịnh Thế Phàm một lát, Trịnh Vân Hà xác thật có chút mệt mỏi.
“Vậy tôi liền không quấy rầy nữa.” Lâm Vũ cũng không kiên trì, chuẩn bị xoay người rời đi.
“Bên ngoài là Tiểu Hà à? Vào đi.”
Lúc này trong phòng bệnh truyền ra một thanh âm yếu ớt.
Vệ Tuyết Ngưng sắc mặt vui vẻ, vội túm lấy Lâm Vũ đi vào phòng bệnh: “Mẹ tôi gọi anh đó.”
Đi vào phòng bệnh, Lâm Vũ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Trịnh Vân Hà thì trong lòng không khỏi căng thẳng, xem khí sắc quả thật tương đối nghiêm trọng, nhẹ giọng hô một tiếng dì.
“Tới, tới bên này ngồi.” Trịnh Vân Hà vỗ vỗ mép giường.
Lâm Vũ nhanh chóng dọn cái ghế ngồi vào mép giường, nhẹ giọng hỏi: “Dì à, dì cảm tháy thế nào?”
“Cháu đã đến rồi, dì liền cảm thấy khá hơn nhiều.” Trịnh Vân Hà gian nan nở nụ cười, ánh mắt nhìn Lâm Vũ tràn đầy từ ái.
Lần đầu tiên thấy Lâm Vũ, Trịnh Vân Hà đã rất thích anh, muốn để anh làm con rễ mình. Đáng tiếc anh đã kết hôn, Trịnh Vân Hà còn vì thế mà tiếc nuối một thời gian dài.
Mũi Lâm Vũ có chút chua xót, Trịnh Vân Hà luôn đối với anh rất tốt, hòa ái dễ gần. Nhìn đến bộ dạng này của Trịnh Vân Hà, trong lòng anh cũng khổ sở không nói nên lời.
“Dì à, cháu giúp dì bắt mạch được. không?”
Lâm Vũ nhẹ giọng nói một tiếng, tiếp theo đưa tay đến cổ tay Trịnh Vân Hà.
*Ai, cậu không phải đến thăm sao, đây là làm cái gì. Đây là bệnh viện, không phải y quán của cậu!” Viện phó Tuần vừa thấy lập tức không vui lắm bẩm một tiếng.
“Đây là bệnh viện? Đây còn là mẹ tôi! Mẹ tôi đồng ý để ai bắt mạch thì để người đó bắt mạch!” Vệ Tuyết Ngưng thở phì phì nói.
“Được rồi, để Tiểu Hà bồi chị tôi một lát đi. Đi, chúng ta đi ra ngoài nói, đi ra ngoài nói.”
Trịnh Thế Phàm nhanh chóng đưa đám người Tàng Địch An đi ra ngoài, đem cửa đầy ra.
Lâm Vũ dò xét cổ tay Trịnh Vân Hà một hồi lâu, tiếp theo duỗi tay xem mí mắt Trịnh Vân Hà, để bà há mồm cho mình nhìn xem.
“Tiểu Hà, cháu không cần phiền toái đâu, thân thể của chính mình, tự dì rõ ràng. Dì có lẽ trụ không nổi máy ngày rồi.”
Trịnh Vân Hà nhẹ giọng nói, cầm lấy tay Lâm Vũ: “Sau khi dì chết, không yên lòng nhát chính là Tuyết Ngưng, hy vọng cháu có thể giúp dì chăm sóc nó, cho dù là thân phận anh trai cũng đủ rồi.”
*Di, cháu không thể đáp ứng dì.”
Lâm Vũ nhẹ nhàng cười với bà, nói: “Dì vẫn là tự mình tới chăm sóc cô ấy đi.”
Vệ Tuyết Ngưng nghe ra ý tứ trong lời nói của Lâm Vũ, trong lòng bỗng nhiên run lên, kích động nói: “Lưu manh thối, anh có thể cứu mẹ tôi?”
“Tuyết Ngưng, con nói cái gì thế.” Trịnh Vân Hà cau mày trách cô một tiếng.
“Con… con kêu thuận miêng…” Vệ Tuyết Ngưng cúi đầu có chút ngượng ngùng nói.
“Không sao đâu dì, hai chúng cháu nói giỡn thôi, bệnh này của dì cháu không dám nói nắm chắc, nhưng cũng được tám chín phần mười.”
Lâm Vũ cười cười: “Nhưng không thể kéo dài thêm, càng sớm chữa càng tốt.”
“Vậy anh hiện tại liền chữa trị cho mẹ tôi đi!” Vệ Tuyết Ngưng hưng phần nói.
“Cái này… đến hỏi cục trưởng Vệ một chút đi?” Lâm Vũ mặt lộ vẻ khó xử nói.
“Đi, gọi bố con vào.” Trịnh Vân Hà vỗ vỗ tay Vệ Tuyết Ngưng.
Bà cũng Vệ Công Huân sống chung lâu như vậy, sớm đã quen bắt luận việc gì đều để Vệ Công Huân quyết định.
Vệ Tuyết Ngưng vội vàng chạy đến cửa, nói với Vệ Công Huân: “Bố, mẹ con được cứu rồi, Gia Vinh nói anh ta có thể cứu mẹ con!”
Vệ Công Huân không khỏi sửng sót.
“Thật sao?” Trịnh Thé Phàm sắc mặt vui vẻ.