Sau khi bên kia bắt máy, người phụ nữ tóc xoăn liền cố nặn ra mấy giọt nước mắt, thút thít: “Anh Bằng, anh phải làm chủ cho người ta đấy.”
“Sao vậy, ai ức hiếp tiểu bảo bối của anh vậy?” Người đàn ông đầu bên kia điện thoại không vui nói.
Người phụ nữ tóc xoăn khóc thút thít kể sơ chuyện. Tên đàn ông liền tức giận: “Tên nhóc đó có phải không muốn sống nữa không? Hồi Sinh Đường ở đường Tiên Lâm đúng không?
Được, anh biết rồi. Cái tiệm đó của nó đừng hòng mở nữa. Có điều bây giờ mà xử cậu ta thì quá lời cho cậu ta rồi. Đợi tới ngày khai trương nhiều người, anh sẽ cho người tới điều tra cậu ta.”
“Đúng, ngày khai trương hôm đó, để cậu ta mắt hết mặt mũi!”
Người phụ nữ tóc xoăn hừ lạnh một tiếng, rất hài lòng với kết quả này.
“Dám động vào người phụ nữ của Vưu Thế Bằng anh, anh sẽ khiến hắn chết thế nào cũng không biết!”
Vưu Thế Bằng tự tin mà hừ lạnh một tiếng, sau đó đổi giọng, có vẻ dâm đãng: “Hì hì, bảo bối, tối nay có tiết mục gì mới không?
Hôm nay vợ anh về nhà mẹ, anh tan làm đi thẳng tới chỗ em.”
“Chỉ cần anh tới, tiết mục gì cũng có.” Người phụ nữ tóc xoăn liếm môi, âm thanh mê hoặc.
Vưu Thế Bằng giúp cô ta như vậy, tắt nhiên cô ta cũng sẽ phục vụ tận tình.
| Lâm Vũ bận rộn ở Hồi Sinh Đường xong về nhà thì đã đến tối.
Đặng Kiến Bân gọi điện nói giấy tờ đã làm xong rồi, lúc nào cũng có thể khai trương. Lâm Vũ liền định ngày vào hôm sau.
Đặng Kiến Bân hỏi thời gian cụ thể, đảm bảo đến lúc đó nhất định sẽ cùng cục trưởng Vệ tới.
Vì sắp phải khai trương, nên Lâm Vũ về đến nhà liền nói chuyện khai trương với Giang Nhan. Giang Nhan rất kinh ngạc, nhìn Lâm Vũ như người ngoài hành tinh cả nửa ngày.
Lúc ăn cơm tối, Giang Nhan đột nhiên nói: “Bố, mẹ, con kể cho hai người câu chuyện cười.”
Giang Kính Nhân và Lý Tố Cầm hơi bắt ngờ, không biết con gái có tính cách lạnh nhạt này sao hôm nay đột nhiên lại nỗi hứng như vậy, vội nói: “Kể đi, đang nghe nè.”
“Hà Gia Vinh sắp mở phòng khám trung y.” Giang Nhan nói đơn giản: “Kể xong rồi.”
Vợ chồng Giang Kính Nhân ngắn ra, nhìn nhau, giống như còn chưa phản ứng lại.
“Thế nào, buồn cười không? Con rễ tốt Hà Gia Vinh của hai người, tốt nghiệp ngành kỹ thuật, học được chút y thuật ở trên sách liền muốn đi mở phòng khám chữa bệnh cho người ta!”
Giang Nhan lạnh lùng, liếc Lâm Vũ một cái, vẻ mặt vô cùng không vui.
Nếu lúc đầu cô biết cái mặt bằng đó là mở phòng khám thì cô tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Thực ra Giang Nhan không phải là xem thường Lâm Vũ, chỉ là lo cho anh, lo tên ngốc này phải ngồi tù. Nếu hành nghề y cứu người thì phải chịu trách nhiệm. Nếu không cẩn thận khiến người ta bị gì đó, nếu bị bắt thì cả đời này Lâm Vũ xong đời rồi.
Cô còn trẻ không muốn làm quả phụ, đặc biệt là bây giờ Lâm Vũ đã bắt đầu dần dần đi vào trái tim cô.
“Gia Vinh, Nhan Nhi nói thật sao?” Lý Tố Cầm chau mày hỏi: “Mẹ cũng có nghe nói con chữa bệnh máy lần, nhưng là do con may mắn. Dù sao con cũng chưa từng học y.”
Hà Gia Vinh là do bà nuôi lớn, bà rất hiểu người con rễ này.
Lúc đi học thì chỉ biết chơi trò chơi. Sau khi tốt nghiệp thì không có việc làm cũng chỉ biết chơi, chưa từng học qua trung y gì đó.
Tóm lại có thể đọc hai cuốn sách y thuật thì thật sự nghĩ mình là bác sĩ rồi sao?
Vậy Giang Nhan vất vả học hành nhiều năm như vậy, xuất thân sinh viên khoa y, không phải sẽ ủy khuất chết được à?
“Mẹ, mẹ yên tâm đi. Con cũng không chưa bệnh lớn lao đâu, chỉ là khám những bệnh vặt là được rồi.” Lâm Vũ cười: “Con đã làm xong giấy tờ hành nghề rồi.”
“Hừ, giấy phép đó của anh còn không phải là nhờ Đặng Kiến Bân làm giúp sao? Đợi tới lúc xảy ra chuyện thì ông ta không ngồi tù thay anh đâu.” Giang Nhan lạnh giọng, trong lòng không kìm được mà tức giận. Tên khốn kiếp này, cô quan tâm anh như vậy, chẳng lẽ anh nhìn không ra sao?
“Ha ha, bố lại thấy không sao cả, chỉ cần học được có chừng mực, đừng không hiểu mà vờ hiểu. Người trẻ tuổi phải có sự nghiệp của riêng mình. Bố ủng hộ.” Giang Kính Nhân cười nói, vẫn luôn cưng chiều Lâm Vũ.
“Bá!”
Giang Nhan tức giận nhìn ông. Cái tên làm phản này, vậy mà lại làm phản đến tận hôm nay vẫn không có chút hói cải nào.
“Mẹ, hai người cứ để con thử đi. Nếu không được nữa thì hãng nói.” Lâm Vũ cười tươi nói.
“Được rồi, vậy thì con thử đi. Nhưng bố con nói đúng, có thể khám được thì khám, không được thì thôi, tuyệt đối không được không biết mà giả vờ biết.”
Lý Tố Cầm gật đầu, sau đó lại quay qua khuyên Giang Nhan: “Con gái à, để nó thử đi. Một người đàn ông ở nhà suốt ngày, cũng không ra gì cả. Con cũng không thể để nó giúp mẹ nuôi bán bánh bao cả ngày được đúng không?”
Giang Nhan bĩu môi, xem như đồng ý, bất lực nói: “Theo con thấy thì đừng có làm lễ khai trương gì đó. Mở lén là được rồi, nếu không thì không ai tới chúc mừng thì mắt mặt lắm.”
“Áy, nói như vậy là không đúng rồi. Lễ khai trương phải có.
Không ai tới cũng không cần lo. Bố và mẹ con đôn đốc người thân, vừa hay ngày mốt là cuối tuần, họ rảnh. Mỗi nhà bố phát một phong bì, họ chắc chắn sẽ tới.” Giang Kính Nhân vội nói.
Bây giờ ông có chút tiền, nói chuyện cũng tự tin hơn.
“Lần đầu con nghe nói mình khai trương mà còn tự đưa phong bì cho người ta đấy.”
Thấy Lâm Vũ không nói gì, Giang Nhan lườm anh một cái, không hiểu Lâm Vũ vừa mới đàng hoàng được máy ngày, sao giờ lại đột nhiên mặt dày vậy rồi?
Một ngày sau, phòng khám trung y của Lâm Vũ khai trương đúng giờ.
Mới sáng sớm cả nhà họ đã tới nơi. Giang Nhan đặc biệt xin nghỉ, cùng tới đó.
Vừa nghe nói là có tiền lấy, một đám thân thích cũng vô cùng tích cực, rất nhanh liền tới nơi. Có mấy anh họ chị họ còn đem theo cả pháo.
Lần này họ hàng vô cùng nhiều. Hai bên họ của Lý Tố Cầm và Giang Kính Nhân đều tới. Ngoài những họ hàng cùng ăn tiệc lần trước là Lâm Vũ còn nhớ, thì những người khác anh đều không quen, chỉ có thể chào hỏi theo Giang Nhan.
“Gia Vinh, lợi hại nhé, đã tự mở phòng khám rồi đấy!”
“Được không đấy? Gia Vinh, cậu biết khám bệnh sao mà lại mở phòng khám?”
“Trung y ấy mà, vốn là lừa gạt người ta thôi. Đọc hai cuốn Hoàng Đề Nội Kinh và Thương Hàn Tạp Bệnh Luận, ai cũng đều là bác sĩ.”
“Được đấy, cũng xem như là có phần công việc còn tốt hơn ở nhà.”
“Áy chà, ông đừng nói như vậy, người ta bây giờ có tiền rồi, có làm việc hay không cũng không sao. Lần bán đầu giá lần trước, người ta rất may mắn, đầu giá hai thứ liền phát tài rồi.”
Một đám thân thích mồm năm miệng mười, có đồ kị, có chất vấn, có xem thường. Ở trong lòng bọn họ Hà Gia Vinh vẫn là Hà Gia Vinh lúc trước, chỉ là biến thành Hà Gia Vinh chó ngáp táp phải ruồi mà thôi.
Một đám người đốt pháo ầm ầm xong thì ngoài mấy cửa hàng xung quanh và người đi đường tò mò mà nhìn hai cái ra thì cả phòng khám vắng tanh, không bóng người.
“Được rồi, pháo cũng đết rồi, cũng khai trương xong rồi. Chúng ta đi ăn cơm đi. Tôi còn chưa ăn sáng nữa.”
“Tôi tán thành, dù sao đợi ở đây cũng mắt công, chỉ bằng đi ăn cơm đi.”
“Khai trương mà không có ai tới chúc mừng, tôi lần đầu thấy đấy.”
“Có thể là y thuật của Gia Vinh chúng ta quá cao siêu nên mọi người thấy mà sợ, không dám tới.”
Một đám họ hàng không kiêng kị gì mà chế giễu. Khai trương mà lạnh tanh như vậy, quả thực là hiếm thấy.
Sắc mặt Giang Kính Nhân và Lý Tố Cầm có chút không chống đỡ nỗi nữa, vốn còn tưởng đọt đốt pháo này, ít nhiều có thể thu hút người tới.
“Ai muốn đi ăn cơm thì đi đi, có điều không có phong bì nữa nhé.”
Lúc này Giang Nhan hừ lạnh nói. Đám họ hàng liền yên lặng lại.
Tim Lâm Vũ đập mạnh một cái, ngắng đầu nhìn Giang Nhan một cái, trong lòng có chút ấm áp. Đây là lần đầu tiên từ trước tới nay Giang Nhan chủ động nói giúp anh.
“Đã nói với anh rồi, anh không nghe, giờ thì mất mặt chưa.”
Giang Nhan trừng Lâm Vũ mọt cái, thấp giọng trách mắng.
Lâm Vũ đến bên cạnh cô, khẽ nắm lấy tay cô, dịu giọng: “Yên tâm đi. Tôi sẽ không để cô mất mặt đâu. Lát nữa sẽ có người tới, hơn nữa còn là nhân vật lớn.”
“Từ lúc nào mà có thể chém gió như vậy?”
Giang Nhan mắng một câu, dùng móng tay bắm mạnh lòng bàn tay Lâm Vũ một cái, do dự một chút, cũng không rút tay ra, mặc cho anh nắm.
Vì Lâm Vũ thông báo với mọi người là mười giờ khai trương, nên giờ không có ai, dù sao cũng chỉ mới chưa tới tám giờ.
Lâm Vũ liền bảo đám họ hàng vào trong uống trà cắt hạt dưa.
“Theo tôi thấy thì chúng ta ngồi thế này cả ngày được rồi.”
“Trong nhà tôi còn có việc nữa, nhanh phát phong bì để chúng tôi đi đi.”
“Bỏ đi, đều là họ hàng, chúng ta đi rồi thì không có ai nữa.
Chúng ta ở đây ủng hộ đi.”
Các cô các dì không kìm được mà lắm bẩm.
Họ vừa nói xong thì nghe thấy bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng xe vang rền. Rõ ràng là tiếng của động cơ xe thể thao.
Sau đó chỉ thấy một chiếc Maybach và một chiếc Ferrari phanh gấp trước cửa phòng khám, sau đó Thẩm Ngọc Huyên và Châu Thần lần lượt xuống xe.
“Gia Vinh, chúc mừng làm ăn phát đạt, tiền vào như nước!”
Hai người cười nói, sau đó lần lượt tặng quà cho Lâm Vũ. Lâm Vũ vội cảm ơn, mời họ vào trong.
Đám họ hàng ngần ra, nhìn hai chiếc xe thể thao ngoài cửa, vô cùng kinh ngạc. Hà Gia Vinh từ lúc nào mà lại có bạn nhiều tiền như vậy?
“Gia Vinh, bọn tôi không tới muộn chứ?”
Bên ngoài truyền tới tiếng cười sảng khoái, tiếp đó ba người đi vào, chính là Đặng Kiến Bân và Vệ Công Huân. Điều khiến Lâm Vũ bắt ngờ chính là Tăng Thư Kiệt vậy mà cũng tới.
“Đây là thị trưởng thành phố nhỉ?” Đám họ hàng nhìn một cái liền nhận ra Tăng Thư Kiệt. Đặng Kiến Bân và Vệ Công Huân họ có thể không quen, nhưng Tăng Thư Kiệt thì thường thấy trên kênh Hải Thanh.
“Thị… thị trưởng? Sao có thể?” Đám họ hàng kinh ngạc mà há lớn miệng.
“Thị trưởng Tăng, sao ông tới rồi, thêm phiền phức cho ông rồi!” Lâm Vũ vội lên nghênh đón.
“Cậu khai trương tôi có thể không tới sao?” Tăng Thư Kiệt cười ha ha: “Vốn dĩ bí thư Tạ cũng muốn tới, nhưng lát nữa còn có cuộc họp quan trọng, quả thực không đi được, bảo tôi xin lỗi với cậu một tiếng.”
Bí thư Tạ?
Tạ Trường Phong?
Tạ Trường Phong không tới vậy mà còn phải xin lỗi Lâm Vũ?
Đám họ hàng không kìm được mà hít ngụm hơi lạnh, cằm sắp rơi xuống đất, không phải là đang nằm mơ đấy chứ?
“Hà thần y, làm ăn phát đạt!”
“Hà thần y, chúc mừng phát tài nhé!”
“Hà thần y, đại cát đại lợi!”
Lúc này bên ngoài đột nhiên có một đoàn người tấp nập đi tới, chính là đám người ở trước cửa Tế Thế Đường hôm đó. Tất nhiên cũng không thể thiếu Tiết Thắm và Tống Chinh. Đoàn người phải hơn trăm người, phòng khám vốn vắng vẻ nhát thời liền tấp nập ồn ào.
Hà… Hà thần y2 Đám họ hàng há hốc miệng, hạt dưa, điểm tâm trong tay rơi lộp bộp xuống đắt, liền giống như hóa thạch.