Khương đội lập tức hiểu ý tứ của Vệ Công Huân, vội vàng gật gật đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Vệ Công Huân tiến vào đem cửa đóng lại, sau đó cầm chìa khóa trên bàn mở khóa ghé thảm vấn của Tàng Địch An.
Tàng Địch An đầu tiên là sửng sốt, sau đó đầy mặt đắc ý nói: “Thế nào, Vệ Công Huân, tôi đã nói rồi, không được mắt ngày ông phải ngoan ngoãn thả tôi, là phía kinh thành gọi điện thoại tới đi?”
Vệ Công Huân không nói chuyện, vẫy vẫy tay với ông ta ý bảo ông ta đứng lên.
Tàng Địch An mặt mang ý cưới đứng dậy, làm bộ muốn đi ra ngoài, nhưng lúc này Vệ Công Huân đột nhiên nhanh như chớp đạp một cước vào bụng ông ta.
Tàng Địch An cảm thấy mình giống như bị một búa sắt nên trúng, ngao một tiếng ôm bụng cong thành hình con tôm, đầu đầy mồ hôi lạnh, thân mình vì đau đớn mà kịch liệt run rẩy.
“Nếu ông phải đi, tôi đây tự nhiên phải hảo hảo mà tiễn đưa ông.”
Vệ Công Huân lạnh lùng nhìn ông ta một cái, sau đó nắm tay cứng răn như sắt thép nện xuông sườn cùng eo ông ta như vũ bão.
Thủ pháp đánh người của Vệ Công Huân rất đặc biệt, vừa có thể khiến Tàng Địch An đau đớn khó nhịn, còn có thể để bệnh viện kiểm tra không ra ngoại thương.
Cuối cùng Tàng Địch An ôm bụng khập khiễng đi ra từ cục cảnh sát, vừa đi vừa oán hận mắng Vệ Công Huân.
Chẳng qua cho dù như thế nào ông ta cũng sống mà ra được. Tuy rằng chứ vị ở bệnh viện nhân dân Thanh Hải giữ không nổi, nhưng ít nhất ông ta không cần phải ngồi tù. Trở lại kinh thành vẫn có thể hô mưa gọi gió.
Lúc đi đến cổng lớn, ông ta thấy Vệ Công Huân vẫn còn đứng ở bậc thang nhìn mình, oán hận giơ ngón giữa với Vệ Công Huân.
Sau đó ông ta lên xe, chạy về tiểu khu mình thuê.
Sau khi ông ta xảy ra chuyện, vợ ông ta trước tiên trở về kinh thành giúp ông ta chuẩn bị quan hệ, trước khi đi còn để lại cho ông ta một ít tiền, để ông ta sau khi ra ngoài thì nhanh chóng ngồi máy bay trở lại kinh thành.
Trở lại tiểu khu, ông ta lấy tiền vợ mình đẻ lại trong túi da, khóa kỹ cửa rồi ra khỏi tiểu khu.
Còn về tiền cọc nhà ở ông ta cũng lười đòi, chìa khóa cũng không đưa. Hết thời hạn thì để chủ nhà tự tới cạy cửa đi. Ông ta một khắc cũng không muốn ở lại Thanh Hải nữa.
Nhưng ông ta không chú ý tới, từ lúc ông ta ra khỏi cục cảnh sát liên có một chiêc xe việt dã màu đen đi theo mình, vẫn luôn theo sau ông ta tới cửa tiểu khu.
Chờ ông ta tiến vào, xe việt dã mời dừng ở dưới tàng cây bên ngoài cửa tiểu khu. Người đàn ông điều khiển xe móc.
ra một hộp thuốc lá, lôi ra một điều thuốc, mím môi lấy bật lửa ra châm.
Người đàn ông không đến 40 tuổi, để đầu đỉnh, trên người mặc một cái áo bó sát, trên cỗ đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, đang nheo mắt nhìn về phía cửa tiểu khu.
Lúc này di động hắn ta đột nhiên vang lên, hắn cúi đầu vừa thấy liền nhanh chóng tiếp điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến một thanh âm trầm thấp: “Mã gia, bên Miến Điện tôi đã cho người sắp xếp xong, chờ việc của anh xong xuôi thì có thể trực tiếp chạy trốn qua đó, chờ đến khi đầu sóng ngọn gió qua đi thì lại quay trở về.”
“Được, làm phiền cậu huynh đệ.” Người đàn ông nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Hắn chính là Mã gia đánh bạc ở quán trà với Tàng Địch An. Lần trước sau khi Tàng Địch An để Vệ Công Huân bắt hắn thì thiếu chút nữa đem hắn ta chỉnh chết. Không nhưng tiền thắng được đều phải phun ra mà thiếu chút nữa cũng không còn sống mà ra khỏi trại giam. Hiện tại vết thương sau lưng vẫn còn ẩn ẩn đau.
Cục tức này hắn tự nhiên nuốt không trôi, cho nên lúc biết được Tàng Địch An bị bắt, hắn ta liền cùng thủ hạ thay phiên canh giữ ở cục cảnh sát, không nghĩ tới hôm nay rốt cuộc cũng chờ được.
Hãn ta đã sớm hạ quyết tâm, không giết chết tên này không được.
*Ôm một cái ôm một cái, ôm em gái kia lên kiệu hoa…”
Tàng Địch An kẹp một túi da nhỏ màu đen dưới cánh tay, một bên hát tiểu khúc một bên đi ra ngoài tiểu khu.
Mã gia nhìn thấy ông ta thì trước mắt sáng ngời, trong mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm, lập tức ném điếu thuốc trong tay ra cửa sổ, sau đó khởi động xe lùi về sau vài mét rồi đạp chân ga, chiếc xe lao ra ngoài “vút” một tiếng, xông thẳng về phía Tàng Địch An.
Tàng Địch An nghe được tiếng động cơ gầm rú thật lớn, theo bản năng quay đầu nhìn lại, trước mắt ông ta tức khắc xuất hiện một cái đầu xe thật lớn. Ông ta còn chưa kịp hét lên tiếng nào thì đã trời đất quay cuồng mà nằm trên mặt đất, cơ thể gấp khúc thành một tư thế kỳ lạ, lồng ngực co giật liên tục, trong miệng máu tươi chảy ra ào ạt, đôi mắt cá chết xám xịt nháy cũng không nháy mà trừng mắt nhìn không trung.
Sau đó xe việt da nhanh chóng rời đi, toàn bộ cửa tiểu khu lại lần nữa an tĩnh lại, chỉ có thanh âm mưa phùn tí tách dai dẳng không dứt.
Lâm Vũ trở về từ bệnh viện thì đã là chạng vạng. Mới vừa tiến vào y quán, Vệ Công Huân liền gọi điện thoại cho anh: “Tiểu Hà, đúng là ông trời có mắt. Ngay chiều nay Tàng Địch An bị người dùng xe đâm chết ở cửa tiểu khu ông ta thuê!”
*A? Là cố ý sao?” Lâm Vũ có chút ngoài ý muốn.
“Có thể xác định là cố ý, nhưng cụ thể là người nào làm thì không rõ lắm, tôi đang phái người tra đây. Được rồi, nói sau đi.” Vệ Công Huân vội vã cúp điện thoại.
Lâm Vũ nhìn mưa phùn róc rách ngoài cửa sỏ, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh. Ác giả ác báo có lẽ chính là như vậy.