Sau khi Tàng Địch An chết, chức vị viện trưởng bệnh viện nhân dân Thanh Hải liền để Thiết Diêm Vương tiếp quản.
Vừa nhậm chức ông liền đem toàn bộ các khoa của bệnh viện chắn chỉnh một phen, cách chức một bộ phận bác sĩ nhận tiền hối lộ, đề bạt một nhóm bác sĩ tuổi trẻ đầy triển vọng.
Còn về Giang Nhan trước kia bị vu hãm gây ra sự cố điều trị cũng được sửa lại án sai. Thiết Diêm Vương hủy bỏ tất cả hình phạt của Giang Nhan, cũng lấy danh nghĩa của bệnh viện đăng một tin tạ lỗi trên website chính thức bệnh viện nhân dân Thanh Hải, xem như thay cô chứng minh.
Hơn nữa lại lần nữa mời cô trở về đảm nhiệm bác sĩ chủ trị nội khoa cũng phó chủ nhiệm.
Chẳng qua Giang Nhan cũng không lập tức đáp ứng, nói sẽ suy xét một chút. Bởi vì tiệm ngọc sức Hà Ký ở quảng trường Hội Cổ vẫn luôn là cô quản lý, muốn đi cũng cần phải có thời gian nhất định để tiến hành bàn giao công việc.
“Chị Nhan, theo tôi thì cô đừng về đó, làm bác sĩ sao có thể tự do như làm và chủ.”
*A? Là cố ý sao?” Lâm Vũ có chút ngoài ý muốn.
“Có thể xác định là cố ý, nhưng cụ thể là người nào làm thì không rõ lắm, tôi đang phái người tra đây. Được rồi, nói sau đi.” Vệ Công Huân vội vã cúp điện thoại.
Lâm Vũ nhìn mưa phùn róc rách ngoài cửa sỏ, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh. Ác giả ác báo có lẽ chính là như Vậy.
Sau khi Tàng Địch An chết, chức vị viện trưởng bệnh viện nhân dân Thanh Hải liền để Thiết Diêm Vương tiếp quản.
Vừa nhậm chức ông liền đem toàn bộ các khoa của bệnh viện chắn chỉnh một phen, cách chức một bộ phận bác sĩ nhận tiền hồi lộ, đề bạt một nhóm bác sĩ tuổi trẻ đầy triển vọng.
Còn về Giang Nhan trước kia bị vu hãm gây ra sự cố điều trị cũng được sửa lại án sai. Thiết Diêm Vương hủy bỏ tất cả hình phạt của Giang Nhan, cũng lấy danh nghĩa của bệnh viện đăng một tin tạ lỗi trên website chính thức bệnh viện nhân dân Thanh Hải, xem như thay cô chứng minh.
Hơn nữa lại lần nữa mời cô trở về đảm nhiệm bác sĩ chủ trị nội khoa cũng phó chủ nhiệm.
Chẳng qua Giang Nhan cũng không lập tức đáp ứng, nói sẽ suy xét một chút. Bởi vì tiệm ngọc sức Hà Ký ở quảng trường Hội Cổ vẫn luôn là cô quản lý, muốn đi cũng cần phải có thời gian nhất định để tiến hành bàn giao công việc.
“Chị Nhan, theo tôi thì cô đừng về đó, làm bác sĩ sao có thể tự do như làm và chủ.”
*Tôi tìm Hà tổng của các cô.” Thân hình xinh đẹp nhìn lướt qua trong tiệm, ánh mắt rơi xuống khu tiếp khách sau bình phong.
“Tiết Thắm?”
Lâm Vũ nghe được động tĩnh thì đứng dậy ra bên ngoài nhìn, thấy là Tiết Thắm thì vội vàng nhiệt tình mời: “Mau tới đây, uống tách trà làm ấm người.”
“Gia Vinh, cùng tôi tới công trường một chuyến đi, đã xảy ra chuyện.” Tiết Thắm sắc mặt ngưng trọng, không rảnh lo chào hỏi, ngữ khí có chút hoảng loạn.
“Làm sao vậy?” Lâm Vũ trong lòng tức khắc trầm xuống.
“Xảy ra mạng người, có một công nhân đã chết.” Sắc mặt Tiết Thắm trở nên trắng nhọt.
*A2”
Lâm Vũ cả kinh, công trường xảy ra chết người chính là chuyện lớn, nói không chừng sẽ bị lệnh cưỡng chế ngừng thi công.
Hơn nữa đây là một mạng người đấy. Là một bác sĩ, Lâm Vũ khó tánh khỏi có chút đau lòng, vội vàng nói: “Mau, mang tôi đi xem, xem còn có khả năng cứu chữa hay không.”
Nói xong Lâm Vũ cũng không rảnh chào hỏi với Gianh Nhan và Hà Kim Tường, túm lấy Tiết Thắm xông ra ngoài.
Tuy Tiết Thắm tận lực chạy xe thật nhanh, nhưng nói cho.
cùng mặt đường trơn trượt, giao thông chen chúc, bọn họ đuổi tới công trường ước chừng mắt một giờ.
Lúc này công trường đã đình công, một nhóm công nhân lớn đội mũ bảo hiểm đỏ vàng tụ tập vây quanh hố móng, nghị luận sôi nồi.
Nằm giữa bãi đất trống là một công nhân không có dấu hiệu sinh mệnh.
Lâm Vũ xuống xe còn không lo cầm ô, chạy trong mưa tới.
Tiết Thắm nhanh chóng lấy ra một cái ô bung ra rồi nhanh chóng đuổi theo.
Lúc này lãnh đạo của nhà thầu cũng đi tới, tổng cộng có ba bốn người, trong đó có một người mặc âu phục màu xám, chính là tổng giám đốc Tôn Đức Trụ của bên nhận thầu, lễ khởi công lần trước chính là anh ta giải thích kỳ hạn công trình cho Lâm Vũ.
“Đều tránh ra!”
Tôn Đức trụ cũng không bung dù, vội vàng chạy tới.
Công nhân nhanh chóng tránh ra một đường cho anh ta và Lâm Vũ.