Anh trai Khánh Duy sau khi mệt mỏi về nhà thì lập tức bị mùi đồ ăn thơm lừng thu hút, men theo mùi hương quyến rũ ấy Khánh Duy bất chợt đi vào căn bếp lúc nào không hay, và rồi đập vào mắt của anh chàng là một vài hành động không được thú vị cho lắm.
Minh Anh đứng bên cạnh loay hoay phụ giúp Saint nấu bếp, cậu nhóc ngay cả món trứng chiên còn không biết làm thế nào để có thể biến nó thành thứ có thể ăn, lúc thì còn vỏ lẫn trong trứng, khi thì quên cho dầu ăn, khi thì gây thiệt hại tài sản của nhà bếp.
Cháy chảo!
Có lần còn xém chút nữa đốt trụi căn bếp của Khánh Tường vì tội đang nấu ăn mà bỏ ra ghế ngồi chơi game, thật không thể tin được mà.
Tưởng chừng chỉ có ai bất hạnh lắm mới túm được Minh Anh, ai ngờ cậu nhóc bị Saint hốt trọn, nhưng mà cũng tội cho Saint thật.
Đường đường là một đại ca, một quản lý của quán bar lớn, oai dũng lạnh lùng tựa như tảng băng ngàn năm vậy mà bây giờ lại loay hoay nơi căn bếp nhỏ này chỉ để làm bữa ăn cho Minh Anh, thiết nghĩ tên nhóc Minh Anh này may mắn lắm rồi
- Há miệng ra nếm thử xem như vầy đã được chưa?
Vừa nói Saint cầm lấy chiếc muôi lớn để múc súp lên, sau đó còn thổi phù phù cho hết nóng rồi mới dám đưa cho Minh Anh nếm thử.
Minh Anh há miệng to ngậm lấy cái muôi lớn, sau đó chóp chép cái miệng nhỏ xinh rồi nói
- Hơi ngọt rồi.
- Ừ!
Saint gật đầu một cái rồi quay về vị trí đầu bếp cầm một hũ muối lên để làm dịu vị ngọt, đoạn anh chàng quay lại nhìn Minh Anh nhưng vừa nhớ ra chuyện gì đó. Saint nói.
- Lần sau đừng có mà tùy tiện ngậm cả cái muôi lớn vào miệng như thế.
- Anh sợ nước miếng của tôi à?
Minh Anh khó chịu liếc mắt nhìn Saint. ai biểu anh ta đưa cho cậu nếm thử cơ chứ? Dơ rồi thì lấy cái khác để nếu, tại sao lại càm ràm như thế chứ? Tên nhỏ nhen.
- Này! Tôi đang nói để cậu sửa thói hư đấy, với lại cậu học cái thói ngang ngược đấy từ ai vậy?
- Tôi học từ chị của tôi đấy thì sao nào? Tính khí tôi trước giờ đã vậy rồi chẳng lẽ anh không biết?
Được rồi! Saint nhịn, anh ta sẽ không đôi co với một người thân xác đàn ông nhưng tâm hồn không khác gì một đứa trẻ, cái đồ ngang ngược.
Saint cố gắng bình tâm lại, anh thở hắt một hơi để kìm nén sự tức giận của mình. Quái lạ, trước đây Saint chưa từng phải nhẫn nhịn bất kì người nào trừ Khánh Tường, giờ thì hay rồi. Chị có thêm một nhân bản y chang bản gốc, ngang ngược và không nói lý lẽ y như nhau.
Cuối cùng thì anh chàng cũng có thể hiểu tại sao Khánh Tường và Minh Anh lại hợp với nhau như vậy.
Cả hai đều là người ngang ngược.
Tuy Saint đã cố tình nhẫn nhịn cho qua chuyện nhưng bạn nhỏ Minh Anh lại không cam lòng, vẫn một mực kiếm cách chọc cho Saint tức giận thì thôi.
Sở thích gì mà kì cục vậy? Không lẽ Minh Anh thích nghe chửi? Chọc cho người khác tức giận thì cậu ta mới vừa lòng hay sao?
Nhìn thấy cốc nước đang uống dở dang của Saint, Minh Anh liền cầm lên uống một hơi cạn, sau đó liếc mắt xem phản ứng của Saint như thế nào. Có tức giận hay không?
Vì Sanit cực kì ghét phải dùng chung đồ dùng với người khác. Cực kì khó tính.
- Minh Anh! Đừng tưởng tôi nhịn rồi làm tới.
Saint lập tức dừng mọi hành động lại, ánh mắt có chút không hài lòng nhìn Minh Anh đang cầm lấy cốc của mình mà dùng một cách vô tư, hai hàng lông mày khẽ co lại vì khó chịu.
- Sao sao sao? Đừng nói là anh thật sự sợ nước miếng của tôi nha, sợ tôi làm bẩn đồ của anh? Một ngụm nước cũng không cho uống. Keo kiệt. =3=
Bạn nhỏ Minh Anh liền trề môi ra khinh khỉnh nhìn Saint, hai mắt cũng bất ngờ híp lại nhìn chăm chăm vào người đứng trước, trong lòng có chút không thoải mái.
Vậy mà bảo yêu thương nhau lắm, uống có một ngụm nước cũng không cho thì yêu đương kiểu éo gì? Chỉ giỏi nói.
- Cậu cho rằng tôi sợ thứ đó?
- Không phải vậy thì là gì?
Không nhanh không chậm Saint liền đi tới nhấc bổng Minh Anh ngồi lên trên bàn ăn, hung hăng xông tới cắn môi của cậu nhóc khiến cho Minh Anh bất ngờ không kịp phản ứng. Đầu lưỡi mềm mềm của Saint đang khuấy đảo khoang miệng của Minh Anh sau đó tham lam mút lấy thức nước có vị ngọt trong miệng của cậu.
Mãi một hồi sau mới chịu buông Minh Anh ra, giọng nói trầm ấm có chút gì đó khàn khàn quyến rũ mê người, thủ thỉ bên tai Minh Anh khiến cho vành tai của cậu ta đỏ ửng lên, Saint nói.
- Không phải tôi sợ nước miếng của cậu mà tôi đang cố gắng kiềm chế để tối nay cậu không phải đau eo, nhưng có vẻ cậu lại không muốn? Sức kiềm chế của tôi không giỏi đâu, vì thế ngoan ngoãn mà ngồi yên đây và đừng có gây sự chú ý với tôi.
Nói xong Saint cười, một nụ cười ma mị đến quyến rũ, bàn tay hư hỏng không biết đã men xuống chỗ nào đó để khiêu khích cậu nhỏ của Minh Anh rồi.
- ----------------
Giờ Minh phải ra ngoài, có thể tối muộn mới về nên sẽ ra chap tiếp. Bai bai ~~~~