- Các vị tiền bối, Sở Phong ở Thải Thạch ki đã liều chết giết hà quái, lại vừa mới còn liều mình bảo hộ bạc cứu trợ Lương Châu, giúp cho mấy vạn nạn dân Lương Châu thoát khỏi cảnh đói khổ, tuyệt không phải là đồ gian ác. Các vị nhiều lần đuổi giết Sở Phong, chỉ vì hắn là hậu nhân của Tinh Ma Chủ, nhưng ngày đó ở Thần Thử phân đường của Ma Giáo, hắn tự nhận là con của Tinh Ma Chủ, chẳng qua là giải vây tội danh cho ta, hắn tự nói là diệt môn Chấn Giang Bảo, nguyên nhân chẳng qua cũng đều là vì ta...
- Đích tử, thật to gan, còn không quay lại!
Lãnh Nguyệt nổi giận quát.
Ngụy Đích "Phịch!" quỳ xuống, nói:
- Sư phụ, Thiên Ma Nữ mười năm không ra giang hồ, nếu như cô ấy trong lòng còn mang oán hận, trong mười năm, không biết đã phải có bao nhiêu người vô tội bị giết hại, mười năm phiêu bạt, biết bao thống khổ, chúng ta hà tất lại lần nữa tận lực bức bách!
- Đích tử, con nếu không trở lại, đừng trách ta trục xuất con ra khỏi sư môn!
- Xin sư phụ, các vị tiền bối hãy khoan hồng độ lượng!
Mọi người đồng loạt nhìn Lãnh Nguyệt, dù sao Ngụy Đích cũng là đồ đệ của Lãnh Nguyệt, bọn họ cũng không thể cưỡng ép xuất thủ!
- Đích tử, con... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Lãnh Nguyệt giận đến nỗi có chút không nói thành lời.
- Sư phụ, người luôn luôn dạy Đích tử hành hiệp trượng nghĩa, hành sự không phải thẹn với lương tâm, vì sao các người năm lần bảy lượt bức bách....
Lãnh Nguyệt tức giận quát lên một tiếng:
- Đích tử, con... con có biết cha mẹ con là chết như thế nào hay không!
Thân thể Ngụy Đích chấn động, kinh hoàng nhìn Lãnh Nguyệt, nàng không biết cha mẹ mình là ai, Lãnh Nguyệt cũng chưa bao giờ nói qua, mỗi lần mình hỏi đến, Lãnh Nguyệt lúc nào cũng nói là sau này sẽ mang nàng đi gặp cha mẹ của nàng. Nàng vẫn chờ ngày đó, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến thì ra cha mẹ mình đã không còn trên nhân thế!
- Con... cha mẹ con đã chết?
Ngụy Đích ngơ ngác nhìn Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt nói tiếp:
- Cha mẹ con năm đó trừ gian diệt ác, một thân chính khí, nhưng bị giết hại thê thảm, hài cốt không còn! Giết cha mẹ con chính là Thiên Ma Nữ!
Lời này vừa nói ra, giống như sấm sét trên giữa trời quang, cả người Ngụy Đích thoáng cái cứng đơ!
Sở Phong trong đầu lại càng "Oanh" một tiếng, một mảnh trống rỗng, hắn ngơ ngác quay đầu nhìn qua Thiên Ma Nữ, Thiên Ma Nữ nhìn hắn, chỉ cười buồn bã, nàng cũng không biết cha mẹ Ngụy Đích là ai, tuy nhiên nàng biết Lãnh Nguyệt sẽ không vu cáo hãm hại mình, một trận chiến mười năm trước mình giết người vô số, cha mẹ Ngụy Đích chết ở trong đó thật sự chẳng có gì lạ, chẳng qua là tạo hóa trêu ngươi, mình và Ngụy Đích nhưng lại cùng thích một người.
Thanh Bình Quân thấy Thiên Ma Nữ buồn bã nhìn Sở Phong, lại thấy nàng đang quay lưng về phía mình, cho là thừa dịp có cơ hội, hai mắt ngầm lóe lên, ngón cái len lén co lại hướng về lòng bàn tay , tay phải liền hóa thành Thanh Thành chưởng kiếm chém thẳng phía sau lưng Thiên Ma Nữ!
Thiên Ma Nữ không có xoay người, đột nhiên hai mắt lóe lên hàn quang ,mái tóc dài phía sau lưng đột nhiên "Phùng" phần phật bay lên, "Ba" tức thì quét qua chỗ huyệt Tứ Độc phía trên cổ tay phải ba tấc của Thanh Bình Quân !
Cả người Thanh Bình Quân bay ngược lại mấy bước, sắc mặt như tro tàn, cánh tay phải đã vô lực buông xuống, đã bị phế rồi! Y nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thiên Ma Nữ chỉ phất lên mái tóc dài, liền phế đi một cánh tay của y! Lần này đại công tử phái Thanh Thành luôn tự cho mình là phi phàm không ai bì nổi, trong nháy mắt này, thậm chí so với cái chết còn khó chịu hơn!
Thiên Ma Nữ cũng không có tiếp tục lên kích sát Thanh Bình Quân, bởi vì những người khác cũng đã xuất thủ. Lãnh Nguyệt vượt lên trước một bước, một tay kéo Ngụy Đích ra ngoài vòng đấu, Ngụy Đích đứng yên như tượng gỗ, hai mắt thất thần, không nói một lời, Lãnh Nguyệt thở dài một tiếng, quay người trở lại!
Long Uyên kiếm của Thanh Hư trực chỉ một điểm, một chiêu "Hỗn độn thái hư" đâm thẳng ngực Thiên Ma Nữ, Hoằng Trúc duỗi tay phải, hóa thành Bàn Nhược Kim cương chưởng vỗ thẳng phía sau lưng Thiên Ma Nữ, Vô Trần thi triển phất trần trong tay, một chiêu "Tuyệt đoạn hồng trần" cuốn ngang qua eo Thiên Ma Nữ!
Chưởng môn Tam đại phái đồng thời xuất thủ cùng đánh một người, uy lực kinh người như thế nào!
Hai mắt Thiên Ma Nữ kim quang bạo thịnh, tay trái thoắt cái vươn ra, ngón tay bắn lên mũi Long Uyên kiếm , "Đinh" bắn lui lưỡi kiếm, thân hình theo đà, hữu chưởng đánh ra, "Oanh" mạnh mẽ cùng Hoằng Trúc đối một chưởng, thuận theo chưởng thế thân hình bắn ngược lên, mũi chân quét ngang, đẩy ra phất trần của Vô Trần. Lãnh Nguyệt đang xoay người lại, lập tức mũi chân điểm một cái trên mặt đất, "Bộ nguyệt đăng vân" phóng người lên, tiếp đó trường kiếm một chiêu "Lưu quang trục nguyệt" đâm thẳng mi tâm Thiên Ma Nữ. Thiên Ma Nữ song chưởng hợp lại, kẹp lấy trường kiếm, rung động cổ tay, lập tức đánh văng cả trường kiếm và Lãnh Nguyệt, lại phiêu thân trở xuống mặt đất. Những biến hóa liên tiếp của động tác cũng chỉ là trong khoảnh khắc!
Những đệ tử tinh anh khác cũng chỉ có thể đứng nhìn, muốn ra tay, căn bản tìm không ra kẽ hở!
Thanh Hư, Hoằng Trúc, Lãnh Nguyệt, Vô Trần đồng thời xuất chưởng, phân thành bốn phương hướng đánh thẳng vào Thiên Ma Nữ!
Thiên Ma Nữ không né không tránh, "Oanh! Oanh! Oanh!" Trong nháy mắt cùng Thanh Hư, Hoằng Trúc, Lãnh Nguyệt, Vô Trần đối một chưởng, không thua kém chút nào, thậm chí còn mạnh mẽ bức bọn họ cùng mình ngạnh tiếp!