Sở Phong đang tập trung toàn bộ tinh thần vận khí cứu Thiên Ma Nữ, Thanh Hư lại sử ra Nhất Kiếm Độ Hư đâm tới Sở Phong. Sở Phong không có khả năng né tránh, Thiên Cơ lão nhân cũng không thể xuất trượng, nhóm Mộ Dung, Ngụy Đích không đỡ được một kiếm này. Không ai có thể ngăn Long Uyên kiếm của Thanh Hư, ngoại trừ chưởng môn cửu đại phái khác xuất thủ. Tuy nhiên ai sẽ mạo hiểm đi tiếp Nhất Kiếm Độ Hư của Thanh Hư toàn lực phát ra? Ai sẽ gánh lấy lỗi lầm thiên hạ đối nghịch với đương kim võ lâm minh chủ? Không người nào?
Cho nên Sở Phong chỉ có thể chờ Long Uyên kiếm xuyên tim qua. Đột nhiên, thân hình Vô Trần như tơ liễu bay lên, thoáng cái lướt tới trước người Sở Phong, xoay phất trần trong tay một vòng, trần ti xoáy thành một đường điểm về phía trước, lấy Nhất Trần Phất Tâm quan tuyệt thiên hạ điểm trúng Nhất Kiếm Độ Hư của Thanh Hư.
Mũi trần chạm vào mũi kiếm, "keng", thanh âm rất nhỏ, Thanh Hư bị chấn trượt về phía sau, suýt nữa va vào vách tường. Vô Trần cũng không lui lại nửa bước, chỉ là eo lắc lư như nhược liễu đón gió. Sau đó nàng thu lại phất trần, lạnh lùng nói:
- Đạo trưởng hơi quá đáng rồi đó!
Quần hùng ngoài bảo rất kinh ngạc: Vô Trần không ngờ lấy một cây phất trần đẩy lui Thanh Hư, mà bản thân chỉ khẽ lắc lư? Thảo nào tuổi còn trẻ đã đảm đương ngôi vị chưởng môn Nga Mi, quả nhiên tu vi thâm hậu.
Thật ra không phải Vô Trần không muốn lui, là nàng không thể lui, bởi vì phía sau nàng là Sở Phong. Cho nên nàng chỉ có thể cố chịu dư kình từ Nhất Kiếm Độ Hư của Thanh Hư. Nhưng cho dù là dư kình cũng không phải chuyện đùa, lúc này chân khí trong cơ thể nàng khuấy động, nàng chỉ có thể cưỡng chế, nếu như Thanh Hư lại xuất kiếm với nàng thì nàng không thể chống lại.
Thanh Hư đương nhiên biết Vô Trần ngạnh tiếp Nhất Kiếm Độ Hư của y mà không có khả năng không việc gì. Tuy nhiên y không tùy tiện xuất kiếm, dù sao Vô Trần là chưởng môn Nga Mi, không phải dễ chọc, hơn nữa một khi xuất kiếm, Võ Đang cùng Nga Mi sẽ bất hòa, y đành phải suy nghĩ kỹ càng.
- Vô Trần, ngươi muốn bảo vệ Sở Phong?
- Sở Phong tới cùng phạm phải việc thương thiên hại lý gì mà đạo trưởng lại phải dồn hắn vào chỗ chết như thế?
- Hắn sớm muộn sẽ đầu nhập ma đạo...
- Đạo trưởng từ đâu biết được hắn sớm muộn sẽ đầu nhập ma đạo!
- Vừa rồi những lời của hắn nói chính là dấu hiệu!
- Xúc động phẫn nộ nói như vậy, sao lại coi là thật!
- Chờ hắn đầu nhập ma đạo rồi, sau đó giết hắn cũng đã muộn!
- Chỉ bằng vào một câu nói khi xúc động mà dồn người ta vào chỗ chết, có khác gì lạm sát kẻ vô tội đâu!
- Chưởng môn đừng quên, Sở Phong là hậu nhân Ma Tôn, giết Sở Phong, chính là di huấn của Nga Mi sư tổ!
- Đạo trưởng cũng đừng quên, di huấn cũng không có chỉ rõ Sở Phong chính là người đó. Ta thấy đạo trưởng muốn giết Sở Phong, đó chỉ vì tư tâm!
Hai người đối chọi gay gắt, trong nhất thời tạo thành thế giương cung bạt kiếm.
Quần hùng ngoài bảo thì không hiểu ra sao, họ cũng không biết việc di huấn, cũng chưa bao giờ nghe nói qua, nên không rõ di huấn sư tổ mà hai người nói là gì, sao lại có quan hệ với cả Sở Phong!
Trên thực tế đừng nói họ không biết, cho dù chưởng môn cửu đại phái khác cũng không phải sáng tỏ toàn bộ, họ chỉ mơ hồ biết được, Nga Mi có một di huấn 500 năm trước do Linh Nữ sư tổ để lại, di huấn muốn cửu đại phái 500 năm sau giết một người, về phần vì sao, giết ai, việc đó không được biết.
Thanh Hư nói:
- Hậu nhân Ma Tôn không thể không giết! Nếu chưởng môn thiên vị, chớ trách bần đạo đắc tội!
Nói đoạn tay trái y dựng thẳng trước ngực vận pháp quyết, Long Uyên kiếm nơi tay phải nhảy lên thanh long, lại thi triển ra Nhất Kiếm Độ Hư, kiếm chậm rãi đâm về phía trước, lần này xuất kiếm đặc biệt chậm, chậm hơn cả ba lần trước.
Cao thủ xuất kiếm, kiếm chiêu càng chậm, thường thường càng hung hiểm, nhất là cao thủ tuyệt đỉnh như Thanh Hư.
Vô Trần đương nhiên biết hung hiểm của một kiếm này. Nàng nhắm lại hai mắt, ngón cái cùng ngón giữa tay trái hợp lại, niệp pháp quyết, nét mặt trở nên tĩnh lặng từ nhẫn.
Diệu Ngọc thầm hoảng hốt. Nàng biết sư phụ đang sử dụng Phật Từ Thiền Nhẫn, nói cách khác, vừa rồi sư phụ tiếp Nhất Kiếm Độ Hư của Thanh Hư đã bị nội thương.
Vô Trần mở hai mắt, đoạn rung phất trần trong tay, trần ti xoay từng vòng thành một cục, lại xoáy thành một đường, cũng chậm rãi đâm về phía trước.
Mũi phất trần điểm lên mũi Long Uyên kiếm, không có thanh âm, cũng không chấn văng ai ra, chỉ điểm thẳng tắp. Vô Trần cùng Thanh Hư muốn đấu nội lực.
Thanh Hư bộ râu phất phơ, hai mắt tinh quang lấp lánh, Vô Trần nét mặt hiền hoà yên bình, cả người tản ra khí tức trang nghiêm thánh khiết.
Xem ra hai người đều đề công lực đến mức tận cùng, nhất thời khó phân cao thấp.
Thanh Bình Quân bên kia đột nhiên la lên với Thương Kính Tôn:
- Thương chưởng môn, Điểm Thương bị diệt, Thiên Ma Nữ khó thoát khỏi tội, Thương chưởng môn đừng để các đệ tử Điểm Thương phải uổng mạng!
Môn phái bị diệt, Thương Kính Tôn vốn đang tràn ngập bi phẫn, hơn nữa hắn vốn nóng tính, một lòng nhận định lần này Điểm Thương bị diệt là do Thiên Ma Nữ năm đó giết một lúc ba vị trưởng lão gây nên. Hiện tại nghe Thanh Bình Quân nói vậy, hắn bị khơi dậy lửa giận, liền thét lên một tiếng, Khung Thương kiếm trảm ra một đạo liệt nhận phá không về phía Thiên Ma Nữ.
"Keng!"
Một đạo băng sương đâm xiên tới, đóng băng lại đạo liệt nhận, sau đó nó vỡ tan vô hình. Là Lãnh Nguyệt đã xuất ra Hàn Sương kiếm.
- Lãnh Nguyệt, ngươi muốn ngăn cản ta báo thù! - Thương Kính Tôn nhìn thẳng Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt nói:
- Thương chưởng môn, ngươi như vậy quá đánh mất thân phận!
- Thân phận? Ha ha ha ha!
Thương Kính Tôn hận cực mà cười, tiếng cười vừa ngưng, Khung Thương kiếm vung lên, đồng thời chém ra hai đạo liệt nhận, Lãnh Nguyệt vung Hàn Sương kiếm, đồng thời cắt ra hai đạo băng sương, hai người lập tức bắt đầu giao thủ.
Giờ thì hay rồi. Bên này Vô Trần cùng Thanh Hư giằng co, tĩnh như chỉ thủy, bên kia Lãnh Nguyệt cùng Thương Kính Tôn kịch đấu, bóng người tung bay. Một sự đối lập rõ ràng.
Thanh Bình Quân lại nói với Nam A Tử:
- Nam A tiền bối, tiền thân của Ma Thần tông vốn là Thiên Ma giáo, Đông A bị Ma Thần tông tiêu diệt có quan hệ rất lớn với Thiên Ma Nữ, mong tiền bối báo thù cho các đệ tử Đông A.
Nam A Tử không có động tác, hắn không nóng nảy dễ xung động như Thương Kính Tôn, trong lòng hắn rất rõ ràng, diệt môn phái của mình chính là Ma Thần tông, mà không phải là Thiên Ma Nữ, Thiên Ma Nữ còn từng cứu đệ tử của hắn.
Thanh Bình Quân thấy Nam A Tử bất động, lại chuyển hướng những người khác:
- Các vị chưởng môn, Thiên Ma Nữ tái sinh, nhất định sẽ càng thêm tàn ác khó giết, các vị chưởng môn để mặc cho ả tái sinh làm ác sao!
Không ai để ý đến đến y, thậm chí không ai nhìn y một cái.
Thanh Bình Quân chưa từ bỏ ý định, chuyển hướng cha mình Thanh Nam Thiên:
- Cha! Thiên Ma Nữ tội ác ngập trời, cha còn không ra tay trừ hại cho võ lâm!
Thanh Nam Thiên do dự chốc lát rồi giơ tay phải lên, hơi gập ngón cái, dựng chưởng như kiếm, bên mép nhấp nhoáng một tầng thanh quang, muốn phát ra Thanh Phong Chưởng Kiếm.
Chưởng môn phái Hoa Sơn Hoa Trấn Nhạc đột nhiên lên tiếng:
- Thanh huynh, suy nghĩ kỹ!
Thanh Nam Thiên dừng chưởng kiếm lại, cuối cùng buông tay xuống. Hắn cũng cảm thấy được làm như vậy thật sự quá mất đạo nghĩa, con trai mình còn được Thiên Ma Nữ cứu ra khỏi động đạo. Trên thực tế hắn cũng cảm thấy được Thanh Bình Quân có hơi quá đáng, thậm chí khác thường. Biết con chẳng ai bằng cha. Hắn đương nhiên nhìn ra Thanh Bình Quân muốn Thiên Ma Nữ chết, không phải vì trừ hại cho võ lâm như vẫn luôn nói, mà là bởi vì sợ. Hắn không rõ con trai mình vì sao sợ Thiên Ma Nữ như thế.
Thanh Bình Quân giống như thần kinh la lên. Giờ thì cả cha y cũng không giúp y nữa. Y cắn răng một cái, đột nhiên dựng lên hữu chưởng rồi vung ra phía ngoài, vô thanh vô tức kích ra ba đạo thanh phong, y muốn lấy tuyệt học Thanh Thành chưởng kiếm "Thanh phong tam sát" lén giết Thiên Ma Nữ.
Mộ Dung biến mất rồi xuất hiện ở trước người Thiên Ma Nữ, song chưởng một trên một dưới duỗi về phía trước, nhấp nhoáng tử quang, ba đạo thanh phong cắt vào trong tử quang, thoáng chốc bị nuốt hết, rồi hóa thành vô hình. Mà tử quang như miệng mãnh hổ từ từ nuốt tới Thanh Bình Quân.
- Tử Hoa Thôn Nhật!
Thanh Bình Quân biết sự lợi hại của chiêu này, y vừa lui về phía sau vừa cố chém ra chưởng kiếm, muốn chặn đứng tử quang nuốt tới. Từng đạo thanh phong rít lên chém vào trong tử quang, lại bị nuốt hết vô hình. Tử quang không chỉ thế đi không giảm, trái lại càng mạnh mẽ hơn, ép Thanh Bình Quân từng bước tới góc tường.
"Thịch!"
Thanh Bình Quân va lưng vào vách tường, đã không còn đường thối lui, cả người sắp bị tử quang nuốt chửng rõ trông thấy.
"Keng!"
Một đạo thanh phong cắt xiên vào trong tử quang, tử quang liền biến mất. Thì ra Thanh Nam Thiên đã xuất thủ. Hắn đương nhiên không thể bỏ mặc con trai mình bị tử quang nuốt chửng.
Mộ Dung thu hồi song chưởng, áo choàng giương lên rồi xoay người quay về, cũng không nhìn Thanh Bình Quân cái nào. Thanh Bình Quân tái mặt. Mộ Dung hiện tại đã mạnh đến mức có thể một chiêu đánh chết y, y không thể tin được, cũng không thể chấp nhận.
Vô Trần cùng Thanh Hư vẫn giằng co, Lãnh Nguyệt cùng Thương Kính Tôn vẫn kiếm ảnh tung bay.
Luận tu vi, Thương Kính Tôn cùng Lãnh Nguyệt không phân trên dưới, tuy nhiên trước đó Thương Kính Tôn nhiều lần thi triển Liệt Nhận Kiếm Quyết, chân khí bị hao tổn, then chốt là bị Thiên Ma Nữ chấn bay một lần, sao có thể không bị trở ngại. Cộng thêm hắn nộ hận trong lòng, xuất kiếm hấp tấp, không thành quy tắc, dần dần rơi xuống hạ phong.
Cứ như vậy, Thương Kính Tôn càng thêm nóng nảy, đoạn y hét lớn một tiếng, Kiếm Xuất Cửu Ban, nối liền thành một đường, không tiếc hao tổn chân khí lại chém ra Liệt Nhận Xuyên Không.
Lãnh Nguyệt thấy Thương Kính Tôn bất chấp rồi, nàng cũng không phải đèn cạn dầu, bèn quát lạnh một tiếng, Hàn Sương kiếm "boong boong boong boong" kết liền chín tầng hàn sương, đoạn vung lên trước. Liệt Nhận Hàn Sương chạm nhau, "bồng", Lãnh Nguyệt tung người lên, khi lộn mình trở xuống đất thì lui hai bước, Thương Kính Tôn lại lui liền hai trượng, va thẳng vào chân tường. Hắn vội vàng cắm cả thanh kiếm vào tường phía sau, cuối cùng cũng không va người vào tường.
- Sư phụ!
Thương Chỉ Ung hoảng hốt vội bước lên phía trước. Thương Kính Tôn đưa tay đẩy hắn ra, "cheng" rút ra Khung Thương kiếm, đang muốn xuất kiếm nữa thì một thanh trường kiếm đâm xiên tới, chặn Khung Thương kiếm lại. Là Thái A kiếm của Nam A Tử.
- Nam A Tử, ngươi cũng muốn ngăn ta báo thù!
- Thương huynh, diệt môn phái chúng ta là Ma Thần tông, chớ đánh lung tung!
Nam A Tử cùng Thương Kính Tôn, một người nho nhã, một người cằn tính, tính cách khác hẳn, nhưng bí mật lại là sinh tử chi giao. Thương Kính Tôn chậm rãi thu Khung Thương kiếm lại, thở dài một tiếng rồi nắm lấy Thương Chỉ Ung, phi thân lướt ra khỏi Hồng Sơn bảo.
Nam A Tử ôm lấy Lương Thư, nói với Cốc A:
- Chúng ta cũng đi thôi!
Nói xong hắn lướt ra khỏi cổ bảo, Cốc A cũng đi theo. Cửu đại môn phái thoáng cái đi mất hai.
Vô Trần cùng Thanh Hư còn đang giằng co, song phương đều tụ chân khí toàn thân lên đầu phất trần cùng mũi Long Uyên kiếm, chỉ xem ai không cầm cự nổi trước. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Sở Phong tiếp tục làm cho hai luồng chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể Thiên Ma Nữ, không ngừng dẫn vào chân nguyên tạo ra vào trong đan điền nàng. Khí tại đan điền của Thiên Ma Nữ từ hư thành thật, từ yếu thành mạnh, từ mỏng thành dày. Sắc mặt nàng dần tươi tắn, sáng bóng tự nhiên, như thiên nhân.
Lúc này, Sở Phong phát giác tim mình và tim Thiên Ma Nữ như hòa hợp lại với nhau. Hắn có thể cảm nhận được tim Thiên Ma Nữ đang đập, thậm chí có thể cảm nhận được Thiên Ma Nữ đang suy nghĩ cái gì, hắn hoàn toàn cảm nhận được loại lạnh lẽo, cô đơn, vắng lặng trong nội tâm Thiên Ma Nữ, sau đó, hắn đột nhiên phát giác mình có thể nhìn thấy nơi sâu nhất trong nội tâm Thiên Ma Nữ...
Lòng hắn chấn động mạnh, hắn thấy được một hình ảnh, một hình ảnh đáng sợ, hắn chưa bao giờ gặp qua hình ảnh thảm liệt như vậy. Hắn thấy được Thiên Ma Nữ bị vô số cao thủ vây quanh, toàn là cao thủ chính đạo, bao gồm chưởng môn cửu đại phái. Thanh Hư, Hoằng Trúc, Thương Kính Tôn, Nam A Tử, Thanh Nam Thiên, Hoa Trấn Nhạc, Lãnh Nguyệt toàn bộ đều có mặt, còn có một người, trên người đạo phục Nga Mi, tay cầm phất trần, hình như là sư phụ Tịnh Từ của Vô Trần. Trên mặt đất máu chảy thành sông, nằm la liệt vô số thi thể, đều là một kiểu trang phục Thiên Ma giáo, tay họ không tấc sắt, toàn bộ là do cao thủ chính đạo giết chết.
Đám cao thủ chính đạo vây quanh Thiên Ma Nữ ở chính giữa, liều mạng lao tới Thiên Ma Nữ chém giết, đã giết đến đỏ cả mắt. Thiên Ma Nữ nguyên bộ hắc y, tóc dài tung bay, hai mắt kim hồng như ma, toàn thân tỏa ra sát khí kinh khủng, đáng sợ đến mức khiến tim mật người như muốn nứt ra.
Tay nàng cầm một thanh trường kiếm óng ánh đỏ, thân kiếm dính đấy máu, trong đám người chém trái giết phải, không ai ngăn được nàng, chưởng môn cửu đại phái không thể tiếp cận nàng. Nàng không phải vì liễu đang đột phá vòng vây, mà là vì sát phạt. Kiếm quang chỉ đến đâu, máu tươi bắn ra tới đó. Tiếng la hét thảm thiết, mây mù giăng kín bầu trời. Sự thảm liệt đó chấn nhân tâm phách. Rồi hình ảnh chợt biến mất, Thiên Ma Nữ hình như ý thức được Sở Phong đang nhìn trộm nội tâm nàng.
Thanh Hư mặc dù giằng co với Vô Trần, nhưng y để ý rõ từng biến hóa của Thiên Ma Nữ, biết Thiên Ma Nữ chỉ thiếu một chút nữa là có thể tỉnh dậy. Đột nhiên y bóp ngón cái tay trái lên đốt đầu tiên ngón giữa, hai mắt lóe tinh quang. Thì ra y lấy tâm pháp Võ Đang "Thái Ất Tụ Nguyên" khiến cho công lực bản thân tăng thêm một tầng.
Thái Ất Tụ Nguyên tương tự như Phật Từ Thiền Nhẫn của Nga Mi, có thể trong nháy mắt đề thăng công lực của bản thân lên một tầng, nhưng cũng không thể dùng tùy tiện, bởi vì sử dụng tâm pháp này mặc dù trong thời gian ngắn đề thăng công lực, nhưng qua đi chân khí sẽ tổn hao nhiều, không hai ba tháng là không thể khôi phục. Hung hiểm nhất là, nếu như sử dụng tâm pháp này còn chưa thể đánh bại đối phương trong một chốc, như vậy đối phương có thể dễ dàng đánh bại bản thân. Là một con dao hai lưỡi.
Phất trần của Vô Trần bắt đầu hơi rung động, vẻ từ nhẫn trên mặt dần nhạt đi, thì ra Phật Từ Thiền Nhẫn của nàng bắt đầu hết tác dụng.
Diệu Ngọc vừa sợ vừa vội, nàng biết sư phụ đã cầm cự không được, nhưng nàng lại không thể xuất thủ giúp đỡ.
- Ngươi dẫn chân nguyên về thể nội đi, ta đã không còn đáng ngại.
Trong lòng Sở Phong bỗng vang lên tiếng nói của Thiên Ma Nữ. Hắn kích động đến mức không cách nào hình dung, nhưng hắn vẫn làm cho hai luồng chân nguyên tiếp tục xoay quanh đan điền Thiên Ma Nữ, không dám dẫn rời đi.
- Tiểu tử, ngươi như vậy sẽ hút đi khí đan điền của cổ, mau dẫn chân nguyên về đi.
Giờ thì Sở Phong không dám chậm trễ nữa, vội vàng dẫn chân nguyên Thái Cực về đan điền, một luồng chân nguyên khác liền tiềm ẩn vô hình.
Thiên Ma Nữ mở mắt ra, con ngươi đen nhánh rực rỡ sinh hoa. Nàng đứng lên, vươn ngón tay khẽ vuốt lên sau lưng Vô Trần, một tia chân khí truyền vào thể nội Vô Trần, lại truyền vào phất trần trong tay nàng, phất trần nổi lên một tầng kim quang, kim quang kéo dài tới Long Uyên kiếm, trong nháy mắt che phủ cả Long Uyên kiếm, thanh long trên thân kiếm biến mất, Thanh Hư bị chấn bay đi, nặng nề va vào vách cổ bảo, phun ra một ngụm máu lên Long Uyên kiếm.
Tống Tử Đô hoảng hồn, phi thân lướt tới bên cạnh Thanh Hư, nâng sư phụ dậy. Thanh Hư vừa kinh vừa sợ, Thiên Ma Nữ tái sinh chân nguyên không ngờ càng mạnh mẽ hơn, càng đáng sợ hơn.