Mục lục
Cổ Đạo Kinh Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sở Phong kéo Hương Chi mới ra Đường môn, trước mặt một bóng người lướt tới, chưa thấy rõ người đến thì kiếm quang đã tới trước người. Sở Phong hơi nghiêng người, kiếm quang sượt qua vai, xuất kiếm thật nhanh. Sở Phong đang muốn nhìn cho rõ người đến, người đó đạp liền chín phương vị, đâm ra chín đạo kiếm quang. Chín đạo kiếm quang nhìn như đồng thời đâm tới, lại hình như có nhanh có chậm, nhưng lại nhìn không ra đạo nào nhanh đạo nào chậm.

- Kiếm Xuất Cửu Cung?

Sở Phong kéo Hương Chi như một chiếc thuyền cô tung bay chín lần trong sóng to gió lớn, vừa vô cùng mạo hiểm, nhưng lại vô cùng tiêu sái, cuối cùng lướt ra từ trong kiếm quang, nhẹ nhàng đứng thẳng.

- Thái Cực Thần Du?

Người nọ thầm kinh ngạc, kiếm quang lại xuất ra. Sở Phong vội la:

- Nam Cung huynh, là ta!

Người đó dừng người lại, nhìn thẳng Sở Phong.

Sở Phong thấy rõ người đó liền kinh ngạc, không phải là Nam Cung Khuyết, nhưng là một lão giả tuổi chừng 50, mặt vuông mũi rộng, râu tóc khẽ nhếch lên, mắt sáng như đuốc, rất có khí độ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Sở Phong rất kinh ngạc, ngoại trừ Nam Cung Khuyết, ai còn có thể sử ra Cửu Cung kiếm pháp tinh diệu như vậy?

Hương Chi lại nhận ra người đó, vội hô:

- Nam Cung bá bá!

Thì ra người này chính là gia chủ của Nam Cung thế gia, Nam Cung Trường Mại.

Nam Cung Trường Mại chỉ mũi kiếm vào Sở Phong:

- Thả nó ra!

Sở Phong ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới mình vẫn còn hắc y che mặt, lại mới từ Đường môn đi ra, hơn nữa đang bắt Hương Chi. Hai mắt Hương Chi đỏ hoe, nhất định là khiến hắn hiểu lầm mình là người Ma tông rồi. Sở Phong vội cởi đi hắc y, lộ ra y sam thanh lam, lại tháo xuống khăn đen che mặt, lộ ra diện mạo vốn có.

Hương Chi vội vã giải thích:

- Nam Cung bá bá đừng hiểu lầm, vị này chính là Sở công tử!

Nam Cung Trường Mại thu trường kiếm lại, ánh mắt đặt lên trên mặt Sở Phong:

- Ngươi là Sở Phong?

- Đúng thế!

Sở Phong khom mình hành lễ:

- Chẳng lẽ Nam Cung tiền bối không nhận được Nga Mi truyền tin? Hiện tại Ma Thần tông đang canh giữ ở Đường môn, chờ đợi cao thủ các phái tự chui đầu vào lưới!

Nam Cung Trường Mại nói:

- Ta đã nhận được Nga Mi truyền tin, ta chỉ muốn tự mình nhìn tình huống Đường môn thế nào thôi!

Sở Phong khó hiểu, việc này cũng quá mạo hiểm rồi:

- Chúng nhân Đường môn đang bị nhốt ở trong sơn động, tạm thời không có đáng ngại.

Nam Cung Trường Mại hỏi:

- Có phải Lan Đình cũng bị nhốt trong ở trong sơn động không?

Sở Phong lại cảm thấy khó hiểu, hắn tới cứu Đường môn, sao lại chỉ nhắc tới Lan Đình? Sở Phong chợt nhớ tới ngày đó trên Thanh Thành sơn, Nam Cung Khuyết thân thiết xưng Y Tử là Đình Nhi, hiện tại Nam Cung Trường Mại khẩn trương như vậy, chẳng lẽ đã xem Y Tử trở thành con dâu nhà mình rồi? Chẳng lẽ Nam Cung Khuyết đã cầu hôn với Y Tử cô nương, và Y Tử cô nương đã đáp ứng?

Sở Phong miên man suy nghĩ. Nam Cung Trường Mại thấy ánh mắt hắn lơ đãng mới nói:

- Sở công tử...

- A... Y Tử cô nương cũng bị nhốt ở trong động. Tiền bối, hiện tại cao thủ các phái đang tề tụ tại một sơn động cách đây không xa, chúng ta phải nhanh chóng hội hợp với họ!

Nam Cung Trường Mại nhìn Đường môn một cái rồi gật đầu, vừa mới xoay người thì có mấy bóng người bay vút đến. Dẫn đầu là một phụ nhân phong vận tuyệt mỹ, đầu tết Song loa kinh cô kế, xiên một cây trâm bạch ngọc, thân khoác nghê thường bảy màu, áo yếm bằng tơ, hạ thân là Vân thủy quần bằng lụa vàng nhạt, uốn lượn liên miên, kéo sạt đất ba thước, chân đi tú hài đỏ, tay khoác một đoạn yên sa mỏng, không gió mà bay, mạn diệu vô song.

Theo sau nàng là bốn nữ tử trẻ tuổi, trang phục một kiểu, đều là dung mạo chim sa cá lặn, một người trong đó cầm một thanh trường kiếm, vỏ kiếm phủ một tầng mây đỏ, vừa nhìn đã biết là một thanh bảo kiếm hiếm thấy.

Phụ nhân đó lướt tới phía trước Nam Cung Trường Mại, tay phải áp tay trái đặt trước bụng, hơi hạ thấp người nói:

- Nam Cung gia chủ!

Bốn kiếm thị phía sang nàng cũng đồng thời hơi khom người.

- Công Tôn Đại Nương? - Nam Cung Trường Mại cảm thấy hơi kinh ngạc, liền chắp tay đáp lễ.

Công Tôn Đại Nương? Nàng chính là gia chủ của Công Tôn thế gia, mẫu thân của Công Tôn Mị Nhi? Sở Phong rất kinh ngạc, nhịn không được bắt đầu quan sát. Chỉ thấy Công Tôn Đại Nương chỉ trang điểm nhẹ, đôi mắt sáng, má phấn môi hồng, tai đeo một đôi ngọc châu đỏ tía, tướng mạo đoan trang, nhìn không quá 30 tuổi, nhưng hoàn toàn không có vẻ tùy tiện yêu mị của Công Tôn Mị Nhi, ngược lại có hơn một phần đoan trang dịu dàng.

Công Tôn Đại Nương đảo ánh mắt, thấy Sở Phong đang nhìn mình chằm chằm. Nàng hơi nhăn mày. Sở Phong cảm thấy thất thố, vội thu ánh mắt lại.

Nam Cung Trường Mại hỏi:

- Đại nương đến là vì Đường môn?

Công Tôn Đại Nương gật đầu nói:

- Đường môn gặp nạn, Công Tôn thế gia không dám khoanh tay đứng nhìn!

Nam Cung Trường Mại nói:

- Đại nương không thấy ám hiệu của Nga Mi sao?

Công Tôn Đại Nương nói:

- Có thấy, ta chỉ muốn dò xét tình huống của Đường môn trước!

Nam Cung Trường Mại nói:

- Sở thiếu hiệp mới từ Đường môn đi ra, theo hắn biết, mọi người Đường môn bị nhốt ở trong động, Ma Thần tông đang canh giữ trước cửa động. Sở thiếu hiệp đã ước định với Đường môn, chuẩn bị nội ứng ngoại hợp, một trận tiêu diệt Ma Thần tông!

Công Tôn Đại Nương lại chuyển ánh mắt sang Sở Phong, ánh mắt đặt lên vết chỉ ngân nhàn nhạt trên mặt hắn:

- Ngươi -- chính là Sở Phong?

Sở Phong vội vàng chắp tay, đang muốn mở miệng thì môi Công Tôn Đại Nương hơi giật giật, nói câu gì, thanh âm rất nhỏ, nhưng Sở Phong vẫn rõ ràng nghe được ba chữ đó: "Đồ dâm tặc!"

Sở Phong nóng cả mặt, bị người mắng là đồ dâm tặc đương nhiên không dễ chịu, lại còn bị một phụ nhân mắng thì càng thêm lúng túng, cho nên hắn chắp tay được một nửa thì dừng, cũng không tiện mở miệng, hơi xấu hổ.

Công Tôn Đại Nương ý thức được Sở Phong nghe được lời mình nói, liền xoay mặt đi nhìn sang Đường môn.

Nam Cung Trường Mại nói:

- Nếu Đường môn tạm thời không đáng ngại, chúng ta cứ cùng cao thủ các phái hội hợp trước, rồi mới có hành động!

Vì vậy mọi người trở lại sơn cốc. Sơn cốc đã có thêm rất nhiều người. Thì ra trong khoảng thời gian Sở Phong rời khỏi, rất nhiều cao thủ đều đã tìm đến, gì mà Thiết Đồng Đầu, Oanh Lôi Thủ, Ích Địa Thối, Phi Hoa Kiếm, Tuyệt Mệnh Đao, Bách Hoa Thương..v.v.. Mặc dù phần lớn đều là những kẻ bình thường, nhưng cũng không thiếu cao thủ nhất đẳng.

Thì ra, Đường môn xem như danh môn vọng tộc tại Thục trung, nhân mạch vẫn tương đối sâu rộng, lần này bị tập kích, mặc dù Võ Đang không phát ra hiệu lệnh, nhưng rất nhiều môn phái vẫn phái ra cao thủ âm thầm nhập Thục. Họ cũng không dám đơn độc đi cứu Đường môn, cho nên vẫn âm thầm nhìn tình thế phát triển, đương nhiên khi biết Nga Mi phát ra hiệu lệnh cứu viện Đường môn, họ tự nhiên đều tới sơn cốc hưởng ứng, cho nên khe núi thoáng cái đã có thêm rất nhiều cao thủ.

Lãnh Nguyệt ngồi xếp bằng một bên, xem ra vẫn còn đang vận khí chữa thương, Ngụy Đích đứng ở bên cạnh, nhưng mắt luôn nhìn chăm chú vào cửa cốc, mãi đến khi Sở Phong xuất hiện thì nàng mới dời ánh mắt đi.

Đoàn người Sở Phong đi vào sơn cốc, lập tức gây xôn xao, không phải vì Sở Phong, cũng không phải vì Nam Cung Trường Mại, là bởi vì Công Tôn Đại Nương.

Công Tôn thế gia lấy kiếm vũ lập nghiệp, mỗi một kiếm nữ trong nhà đều biết kiếm vũ, liên bộ cất lên, tuyệt vời động nhân, mà Yên Sa Kiếm Vũ của Công Tôn Đại Nương càng tuyệt vời thiên hạ, phàm là người xem qua Tôn Đại Nương kiếm vũ, không ai không như si như mê, như ngu như ngốc. Cũng bởi vậy, Công Tôn Đại Nương rất ít khi hiến vũ trước mặt người khác. Không biết bao nhiêu hoàng thân quý tộc muốn mời Công Tôn Đại Nương hiến vũ đều bị cự tuyệt, cũng bởi vậy danh tiếng của Công Tôn Đại Nương càng truyền càng lớn, thậm chí truyền tới tai thiên tử. Thiên tử mệnh Công Tôn Đại Nương vào cung hiến vũ, cũng bị Công Tôn Đại Nương khéo cự tuyệt. Lần đó Đông Chương Đế vì xem kiếm vũ của Công Tôn Đại Nương, hầu như muốn xuất động ngự lâm quân đến Giang Đô ép Công Tôn Đại Nương nhập kinh hiến vũ, chỉ vất vả cho Hoa thừa tướng hết lòng khuyên can mới thôi.

Mọi người nhớ mang máng lần kiếm vũ cuối cùng của Công Tôn Đại Nương cũng phải đến 10 năm trước. Lần đó Công Tôn Mị Nhi đột nhiên nhiễm bệnh lạ, toàn thân đổ mồ hôi như tắm, thân thể ngày một yếu nhược, dược thạch vô linh. Công Tôn Đại Nương mới tại trước miếu thần ở Giang Đô dựng đài cao, hiến vũ thiên địa, cầu phúc cho Công Tôn Mị Nhi.

Ngày đó có thể nói muôn người đều đổ xô ra đường, hầu như toàn bộ võ lâm đều tập hợp đến Giang Đô, thậm chí vô số hoàng thân quốc thích, quan to quý nhân, phú thương cự cổ, vương tôn công tử, danh môn đệ tử, tam giáo cửu lưu tranh nhau tìm đến, trước đài chen chúc đến vỡ đầu, người đông nghịt nhìn không thấy phần cuối.

Những người không thể nhìn thấy hiến vũ sẽ không thể tưởng tượng ra phong thái tuyệt đại của Công Tôn Đại Nương kiếm vũ ở trên đài, chỉ là nghe đồn có người xem xong về nhà liền treo cổ tự sát, để lại một tờ giấy di ngôn, nói rằng bởi vì không có khả năng xem được kiếm vũ kinh thế tuyệt vời như vậy nữa, chỉ có thể lấy cái chết tuẫn táng theo.

Sau khi kiếm vũ, quái bệnh của Mị Nhi đột nhiên tốt lên, vì vậy kiếm vũ của Công Tôn Đại Nương càng truyền càng vang, càng truyền càng thần, mọi người nhất trí cho rằng kiếm vũ của Công Tôn Đại Nương có thể lay động thiên địa, chỉ cần Công Tôn Đại Nương hiến vũ, thiên địa cũng sẽ động dung. Bởi thế phàm là ca vũ nổi danh thiên hạ đều có quan hệ với Công Tôn thế gia. Nghe đồn hai vị chủ nhân của Ảnh Nguyệt tiên phường, vũ phường nổi tiếng nhất Tần Hoài xuất thân từ Công Tôn thế gia, là đồ đệ của Công Tôn Đại Nương.

Mặc dù Công Tôn Đại Nương vang danh thiên hạ, nhưng vẫn ít giao du với bên ngoài, năm đó Võ Đang hiệu lệnh thiên hạ các phái bao vây bao vây tiêu trừ tổng đàn Thiên Ma giáo, Công Tôn Đại Nương cũng chỉ phái ra bốn kiếm thị tham dự hội nghị, vẫn chưa đích thân tham gia, không ngờ hiện tại Đường môn bị tập kích, nàng lại tự mình tới tương cứu.

Có thể ngoài ý muốn nhìn thấy phong thái tuyệt đại của Công Tôn Đại Nương, mọi người đương nhiên sẽ mở to mắt chút nào thì hay chút ấy, mở nhỏ một chút cũng cảm thấy có hại thôi.

Sở Phong thấy mọi người đồng loạt nhìn sang mình, cho rằng đang nhìn mình thì không khỏi vuốt tóc, chỉnh chang y phục, ngẩng đầu ưỡn ngực, xoải bước mạnh dạn, mới phát hiện mọi người không phải là nhìn mình, là đang nhìn Công Tôn Đại Nương bên cạnh, hắn không khỏi thầm mắng: "Một lũ dâm tặc!"

Công Tôn Đại Nương dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người tự nhiên đi vào sơn cốc, lần lượt làm lễ với Vô Trần, Mộ Dung, đoan trang như thường.

Sở Phong đưa mắt chung quanh, liếc mắt thấy được một cái đầu trọc, là Vô Giới, hắn đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, phía sau còn đứng mười tám hòa thượng Thiếu Lâm, mỗi người tinh quang nội liễm, xem ra là thập bát la hán của Thiếu Lâm.

Sở Phong đi thẳng tới trước người Vô Giới, gập ngón tay gõ một cái lên đỉnh đầu Vô Giới, "Cóc ——" một tiếng, vừa kêu vừa giòn.

- Vô Giới, ngươi có phải lại đang tham ngộ thiền lý với Phật tổ không đấy?

Vô Giới chỉ mở một mắt, sờ sờ cái đầu chỗ bị cóc rồi thở dài:

- Đúng vậy! Đáng tiếc lại bị Sở huynh gõ tỉnh rồi! Tiếc thay! Tiếc thay!

Sở Phong vội vã dựng chưởng:

- A di đà phật! Tội lỗi! Tội lỗi!

Dẫn tới xung quanh cười ồ lên một trận.

"Vu —— "

Chợt có âm thanh cổ quái, Sở Phong quay đầu lại, thì ra Nam Quách Xuy Vu đối diện hắn đang thổi vu. Sở Phong cười nói:

- Xuy Vu huynh đổi vu mới rồi à? Tiếng vu này không dễ nghe như lần trước đâu!

Nam Quách Xuy Vu than thở:

- Tìm một cây vu tốt không dễ, tìm một cây vu vừa ý càng không dễ, tìm một cây vu tốt vừa ý lại càng không dễ trong không dễ. Tiểu đệ bất học vô thuật, chỉ biết lạm vu sung sổ, phải chấp nhận thổi đại thôi. (cây vu trước đó đã bị đánh vỡ khi ngăn cản Nhất Kiếm Độ Hư của Thanh Hư tại cổ bảo)

Sở Phong cười ha ha.

Nam Quách Xuy Vu hỏi:

- Nghe nói Sở huynh đi truyền tin Đường môn đó hả?

Sở Phong gật đầu.

- Sở huynh thật gan dạ hơn người!

Sở Phong cười nói:

- Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục mà! Có đúng không, Vô Giới?

Vô Giới vốn đã nhắm mắt lại, liền mở một mắt, vỗ tay nói:

- Chúng sinh độ tận, phương chứng bồ đề; địa ngục vị không, thệ bất thành phật. Sở thí chủ là người đại từ đại bi! Thiện tai! Thiện tai!

Sở Phong nhún nhún vai:

- Ta cũng không vĩ đại như vậy đâu. Nói thật chứ, ai vào địa ngục thì vào, ta cũng không muốn vào địa ngục!

Mộ Dung đi tới, nở nụ cười tao nhã:

- Chưa hẳn! Sở huynh không sợ trời không sợ đất, nếu như vào địa ngục, nói không chừng sẽ lưu luyến quên về đấy!

Nam Quách Xuy Vu cười ha ha.

Sở Phong đảo mắt xung quanh. Mộ Dung nhìn ra tâm tư của hắn:

- Sau khi ngươi đi, cô ấy cũng rời khỏi sơn cốc theo rồi.

Sở Phong biết Thiên Ma Nữ nhất định là đi tiếp ứng mình, nhưng hiện tại mình đã bình yên quay về, sao nàng còn chưa trở về? Chắc không phải xông vào Đường môn rồi chứ!

Đang nghĩ ngợi thì bóng hình Thiên Ma Nữ đã xuất hiện tại cửa cốc. Các cao thủ trong sơn cốc vốn đang huyên náo, thoáng chốc lặng ngắt như tờ. Những người này đa phần đều từng tham dự trận chiến càn quét tổng đàn Thiên Ma giáo năm đó, đã từng tận mắt thấy qua sự đáng sợ lạnh lùng của Thiên Ma Nữ, đến nay lòng vẫn còn sợ hãi. Hiện tại Thiên Ma Nữ đột nhiên xuất hiện, đâu thể không sợ, ai cũng nắm chặt binh khí, như lâm đại địch, ngay cả Nam Cung Trường Mại cũng để tay tại chuôi kiếm, râu tóc phất phơ.

Thiên Ma Nữ không thèm nhìn họ, chỉ đi thẳng vào sơn cốc, các cao thủ cả thở mạnh cũng không dám, hầu như mỗi một bước tiến của Thiên Ma Nữ thì họ đều về phía sau một bước, người toát mồ hôi lạnh.

Thiên Ma Nữ đi thẳng đến bên cạnh Sở Phong, Sở Phong đảo mắt quanh mọi người, rồi ghé sát vào tai Thiên Ma Nữ cười nói:

- Nàng làm sợ họ rồi.

Thiên Ma Nữ khẽ cười:

- Họ chưa có tư cách bắt ta xuất thủ!

Sở Phong cười cười, lại chuyển hướng nói với mọi người:

- Mọi người không cần khẩn trương, thả lỏng! Thả lỏng!

Mọi người vừa kinh vừa sợ, đâu dám thả lỏng. Thiên Ma Nữ đã từng là Thiên Ma giáo chủ, trận chiến năm đó không biết giết bao nhiêu cao thủ chính đạo, sự đáng sợ vẫn còn rõ ràng trước mắt, sao có thể khiến họ thả lỏng được?

Không ai nói, cũng không ai dám nói, sơn cốc đột nhiên trở nên tĩnh lặng, áp lực nặng nề khiến người khó thở, ngực mỗi người như có một tảng đá đè nặng.

Thiên Ma Nữ chợt nói:

- Ta rời khỏi đây thì hơn!

Sở Phong liền kéo nàng lại:

- Chúng ta ra ngoài cốc đi!

Rồi cùng Thiên Ma Nữ đi ra ngoài sơn cốc.

Mãi đến khi không nhìn thấy bóng Thiên Ma Nữ nữa, mọi người mới chậm rãi ổn định lại, rồi đồng loạt nhìn sang Vô Trần, bởi vì trong cửu đại môn phái, cũng chỉ có chưởng môn Nga Mi đích thân đến đây, hơn nữa hiệu lệnh lần này cũng là Nga Mi phát ra. Tại Thiên Ma Nữ đột nhiên xuất hiện, Vô Trần đương nhiên phải giải thích lý do. Bởi vì tiền thân của Ma Thần tông chính là Thiên Ma giáo, nếu như Thiên Ma Nữ cùng Ma Thần tông liên thủ, họ há chẳng phải chưa cứu Đường môn đã phải táng thân tại sơn cốc?

Vô Trần rất khó giải thích rõ ràng, chỉ có nói Thiên Ma Nữ cùng Ma Thần tông không có bất cứ quan hệ nào cả, nàng là tới cứu Đường môn. Mọi người bán tín bán nghi, có điều cũng nghe nói về quan hệ giữa Thiên Ma Nữ cùng Sở Phong, cũng từng tại cổ bảo tận mắt thấy qua Thiên Ma Nữ đối mặt với Lãnh Mộc Nhất Tôn, thậm chí suýt nữa động thủ. Xem ra Thiên Ma Nữ cùng Ma Thần tông cũng không phải là một lộ. Sơn cốc liền chậm rãi khôi phục lại náo nhiệt trước đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK