Mục lục
Cổ Đạo Kinh Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hoa thừa tướng hiển nhiên là biết được có người đã bóc xuống cáo thị, triều phục cũng không thay đã đi ra ngoài tiếp khách. Ông mới qua tuổi 60, một bộ râu dài xõa tới ngực, tướng mạo uy nghiêm lại lộ ra mấy phần ôn hoà.

Sở Phong, Lan Đình vội vàng đứng dậy hành lễ, Hoa thừa tướng thấy người bóc xuống cáo thị chính là một đôi thiếu niên nam nữ tướng mạo bất phàm thì có phần ngoài ý muốn, nói:
- Là hai vị đã bóc xuống cáo thị?

Lan Đình nói:
- Nghe nói phu nhân thân thể không khỏe, dân nữ cũng hiểu sơ qua về y đạo cho nên cả gan bóc xuống cáo thị, hy vọng có thể giải ưu cho phu nhân!

Hoa thừa tướng thấy cách ăn nói của Lan Đình tự nhiên nhã nhặn, lại phóng khoáng nên hết sức vui mừng, lúc này từ bên ngoài đi vào hai thị vệ, vừa thấy Sở Phong thì giật mình:
- Là Sở thiếu hiệp đó hả?

Sở Phong quay đầu lại, vừa nhìn cũng kinh hỉ:
- Kinh huynh, Tuấn huynh, là hai người?

Thì ra chính là hai người Hoa Kinh, Hoa Tuấn, phần đầu đã đề cập qua, Hoa Kinh, Hoa Tuấn là thị vệ của phủ Thừa tướng.

Hoa thừa tướng ngạc nhiên nói:
- Hoa Kinh, Hoa Tuấn, các ngươi có biết hai vị hiệp sĩ này?

Hoa Kinh, Hoa Kinh liền bước lên phía trước, khom người nói:
- Thừa tướng, vị này chính là Sở thiếu hiệp ngày đó dọc theo đường đi đã liều mình hộ tống Lương Châu chẩn ngân!

- A?
Hoa thừa tướng trầm trồ nói:
- Thì ra là Sở thiếu hiệp, mau mau mời ngồi. Ngày đó nếu không có Sở thiếu hiệp trượng nghĩa tương trợ, trăm vạn nạn dân Lương Châu có lẽ đã phải chết đói khắp nơi!

Sở Phong vội vàng nói:
- Hành hiệp trượng nghĩa là bản phận của người trong giang hồ ta, đâu đáng để nói đến!

- Tốt! Tốt!
Hoa thừa tướng vuốt bộ râu trước ngực, nói:
- Nghe Hoa Kinh, Hoa Tuấn nói, ngày đó cùng thiếu hiệp liều mình hộ tống chẩn ngân còn có một vị hiệp nữ, chẳng lẽ chính là cô nương này?- Nói rồi nhìn sang Lan Đình.

- Ngày đó cùng tại hạ hộ tống chẩn ngân chính là một đệ tử Nga Mi, cô ấy đã trở về Nga Mi rồi. Vị này chính là Thượng Quan Y Tử!

- Thượng Quan Y Tử?
Hoa thừa tướng lại trầm trồ, nói:
- Chẳng lẽ chính là Thượng Quan Y Tử hai năm trước đã trị khỏi tật mắt cho lão thái của Ngô Trung quận vương?

Lan Đình hạ thấp người nói:
- Chính là dân nữ, hai năm trước tôi tới Ngô Trung, đúng lúc gặp lão thái quận vương bị tật mắt mộng nên không thể thấy mọi vật, dân nữ bèn lấy kim châm trừ khử tật mắt mộng cho lão thái!

Hoa thừa tướng cười ha ha nói:
- Thảo nào một năm trước phu nhân ta tới Ngô Trung thăm hỏi quân vương lão thái, thấy lão thái tai thính mắt tinh, nguyên lai là do thần kỹ của Y Tử. Phu nhân ta ngày gần đây ho khan không ngừng, thật là khó chịu, xin mời Y Tử khám bệnh cho.

Lan Đình vội vàng nói:
- Dân nữ đương nhiên tận lực!

Hoa thừa tướng nói:
- Hoa Kinh, Hoa Tuấn, các ngươi cứ tiếp đãi Sở thiếu hiệp, Thượng Quan Y Tử, mời dời bước vào nội đường!

Lan Đình theo Hoa thừa tướng đi vào nội đường, Sở Phong không tiện đi vào theo nên bắt đầu tán dóc với Hoa Kinh, Hoa Tuấn.

- Kinh huynh, Tuấn huynh, Lương Châu từ biệt, không ngờ lại gặp mặt!

Hoa Kinh nói:
- Chúng tôi cũng không ngờ sẽ tái ngộ với Sở huynh ở chỗ này. Đúng rồi, Sở huynh sao lại đi tới kinh thành vậy?

Sở Phong cười nói:
- Cũng không có gì, nhàn rỗi vô sự nên mới tới kinh thành ngao du thôi, cũng xem cho biết kinh thành náo nhiệt thế nào!

Hoa Tuấn nói:
- Nếu như Sở huynh tới sớm mấy năm thì càng thêm náo nhiệt hơn, hiện tại đã không bằng trước rồi!

- Ồ, sao thế?

Hoa Tuấn "Ai" một tiếng:
- Dưới chân thiên tử có lẽ đừng nói chuyện chính sự! Tuy nhiên Sở huynh tới cũng đúng dịp, qua vài ngày nữa thập cửu công chúa sẽ được gả qua vực ngoại, triều đình đại xá thiên hạ, kinh thành sẽ cử hành long trọng hội hoa đăng, khắp chốn mừng vui, đến lúc đó trò chơi xiếc gì cũng đủ loại kiểu dáng, mẫu mã, mới lạ thú vị, đều tập hợp tại trên đường kinh thành để biểu diễn, thông ngày chí đêm, náo nhiệt phi phàm.

Hoa Kinh tiếp lời:
- Không sai! Sở huynh nhất thiết đừng có mà bỏ qua, nhất là cùng ý trung nhân đi dạo chơi hội hoa đăng, càng thêm hứng thú vạn phần!

***

Lúc này không bàn đến màn tán gẫu giữa Sở Phong và Hoa Kinh, Hoa Tuấn. Lại nói về Lan Đình theo thừa tướng đi vào sương phòng tại nội đường, xuyên thấu qua màn, mơ hồ thấy Hoa phu nhân đang nằm ở trên giường, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng ho khan, vả lại còn kèm theo tiếng thở gấp, bên cạnh có hai nha hoàn hầu hạ, thấy thừa tướng đi tới mới vén tấm màn lên.

Lan Đình thấy Hoa phu nhân tuổi còn chưa tới 40, khuôn mặt hiền lành, nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt, gương mặt hết sức tiều tụy, sắc mặt ố vàng, hai mắt vô thần, hiển nhiên là bị bệnh đã một khoảng thời gian.

Thừa tướng nói:
- Phu nhân, vị này chính là Thượng Quan Y Tử, tới để chẩn bệnh cho phu nhân!

Hoa phu nhân kinh ngạc nói:
- Thượng Quan Y Tử? Chính là thần y đã chữa khỏi tật mắt cho quận vương lão thái đó hả?

Lan Đình liền nói:
- Chính là dân nữ! Ngày đó khi dân nữ chẩn trị cho quận vương lão thái, lão thái cũng từng nhắc tới phu nhân!

- A?

- Lão thái nói phu nhân rất có lòng, mỗi lần tới Ngô trung đều tới phủ quận vương để vấn an bà!

Hoa phu nhân không khỏi nhướng lên đôi chân mày, khẽ cười nói:
- Lão thái đối đãi với ta như con ruột, ta đương nhiên phải cố gắng tận hiếu!

Lan Đình nghe được giọng Hoa phu nhân tuy là yếu ớt, tuy nhiên trung khí hãy còn đủ nên cũng thoáng yên lòng.

Hoa thừa tướng nói:
- Phu nhân mau để cho Thượng Quan Y Tử bắt mạch đi. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Hoa phu nhân liền vươn tay ra, Lan Đình tỉ mỉ coi một lúc mới thu tay về. Hoa thừa tướng vội hỏi:
- Thế nào?

Lan Đình nói:
- Phu nhân mặc dù sắc mặt ố vàng, nhưng trong giọng nói vẫn còn đầy đủ trung khí, mạch tượng cũng lưu loát, gan phổi không thấy dị thường gì. Phu nhân ho khan không ngừng, chỉ là hiện tượng 'Mộc hoả hình kim'!

- Mộc hoả hình kim?

Lan Đình nói:
- Thời tiết hiện tại can hỏa vượng nhất, phải không ngừng giải nhiệt, nhưng cũng rất dễ dính phong hàn. Can thuộc mộc, mà phổi thuộc kim, vốn lẽ có thể đè xuống can hỏa ( kim khắc mộc ), nhưng hiện tại là mộc vượng, can khí lớn nhất, phổi cũng đè xuống không được can hỏa nên xuất hiện 'Mộc hoả hình kim', bên ngoài phổi có phong hàn gò bó, bên trong có can hỏa bức bách nên chỉ có thể mượn ho khan để giải quyết hỏa bên trong và hàn bên ngoài!

Hoa thừa tướng loát râu mép nói:
- Thì ra như vậy, những ngự y đó nói phổi của phu nhân bị tổn hại nên dẫn đến ho khan không ngừng, có kê đơn nhưng vẫn chưa thấy có chuyển biến tốt, thực sự là khốn khiếp! Thượng Quan Y Tử, vậy thì nên trị liệu nên như thế nào đây?

Lan Đình nói:
- Trước tiên tôi sẽ điều hòa kinh mạch cho phu nhân nhằm làm giảm khí úc trong can, giúp phu nhân dễ chịu hơn, sau đó sẽ kê đơn giúp phu nhân khai thông can khí! Can khí vừa thông thì phu nhân sẽ dễ chịu toàn thân!

- Được! Vậy thì làm phiền Thượng Quan Y Tử!

***

Lại nói Sở Phong đã trò chuyện cùng Hoa Kinh, Hoa Tuấn đến hơn một canh giờ nhưng vẫn chưa thấy Lan Đình đi ra, bèn đứng lên nói:
- Kinh huynh, Tuấn huynh, từ khi từ biệt ở Lương Châu mà vẫn chưa có cơ hội để luận bàn với hai vị, không bằng chúng ta tới luận bàn một phen đi?

- Hay lắm! Thái Cực kiếm pháp của Sở huynh vô cùng tinh diệu, chúng tôi từ lâu đã muốn gặp lại để thưởng thức một phen!

Ngay sau đó ba người đi ra khỏi phòng khách, đứng ở tiểu viện trước sân. Hoa Tuấn rút ra trường kiếm, nói:
- Sở huynh, ta không khách khí đâu, mời xem chiêu!

Nói xong cổ tay rung lên, trường kiếm đâm thẳng tới. Hữu chưởng Sở Phong dẫn theo kiếm thế, thân hình chuyển tới bên trái Hoa Tuấn, tả chưởng chém xuống dưới sường của Hoa Tuấn. Hoa Tuấn cả kinh vội thu kiếm chém vào tả chưởng Sở Phong, nhưng lưỡi kiếm của hắn mới vừa chém được phân nửa thì thân hình Sở Phong đã xuất hiện ở phía bên phải hắn, khuỷu tay khẽ húc vào sườn bên phải Hoa Tuấn, xô hắn phải lui hai bước.

Hoa Kinh thấy Sở Phong chỉ một chiêu đã chiếm hết thượng phong nên rất là kinh ngạc, cũng rút ra trường kiếm, cùng Hoa Tuấn hợp kích Sở Phong, Sở Phong thi triển song chưởng đẩy ra hai đạo kiếm phong, thực sự rất nhẹ nhàng thoải mái.

Hoa Kinh, Hoa Tuấn khẽ quát một tiếng, hai thanh kiếm đâm tới liên tiếp, nhất thời từng điểm kiếm quang phả về hướng Sở Phong, thân hình Sở Phong tung lên, thoáng cái phiêu du ra khỏi điểm điểm kiếm quang, tiếp theo vỗ hai tay, chỉ nghe thấy "keng keng" hai tiếng, trường kiếm trong tay Hoa Kinh, Hoa Tuấn đã bị đánh rơi xuống đất. Hoa Kinh, Hoa Tuấn kinh ngạc nhìn Sở Phong, có chút khó tin.

Lúc này, Hoa thừa tướng vừa lúc cùng Lan Đình đi ra phòng khách, thấy Hoa Kinh, Hoa Tuấn bị đánh rơi hai thanh kiếm thì rất là kinh ngạc, trong mắt chợt hiện lên một tia kinh hỉ nói:
- Thì ra võ công của Sở thiếu hiệp cao như vậy à?

Sở Phong vội vàng nói:
- Thừa tướng chê cười. Hoa phu nhân đã tốt chưa?

Hoa thừa tướng vuốt râu mép nói:
- Thượng Quan Y Tử quả nhiên cao minh, chưa kê đơn mà phu nhân đã thấy dễ chịu hơn nhiều! Người đâu, lập tức chuẩn bị tiệc rượu, lão phu phải trò chuyện cùng với hai vị!

Sở Phong ghé vào tai Lan Đình nói:
- Không ngờ đại danh của Y Tử cô nương ngay cả thừa tướng cũng biết, trên mặt tôi cũng được hưởng lây rồi đây này!

Vì vậy Sở Phong và Lan Đình ở lại trong phủ Thừa tướng. Ban đêm, Lan Đình ở lại bên cạnh Hoa phu nhân, giúp bà điều hòa kinh mạch, nói chuyện giải buồn. Nguyên là mấy ngày nay, Hoa phu nhân nằm trên giường không dậy nổi, trong lòng buồn chán, mà Hoa thừa tướng thì cả ngày cần mẫn với chính vụ, không thể lúc nào cũng làm bạn, cho nên trong lòng buồn bực. Lan Đình cố ý ở lại bên cạnh phu nhân để giúp bà giải sầu.

Lan Đình thông minh nhanh nhạy, lại rất hiểu ý người, phu nhân rất thích, bà không có con gái vì vậy muốn nhận Lan Đình làm nghĩa nữ. Lan Đình thấy phu nhân hiền lành thân thiết cũng không từ chối, Hoa thừa tướng đương nhiên hết sức vui mừng!

Ban đêm Sở Phong không gặp được Lan Đình, chỉ có cùng Hoa Kinh, Hoa Tuấn nói chuyện trời đất, có lúc thì giao thủ luận bàn hoặc ra ngoài du ngoạn, cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Đã đến ngày thứ tư, bệnh ho khan của phu nhân đã hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt hồi phục hồng nhuận, hai mắt cũng có thần thái, Hoa thừa tướng càng thêm vui mừng không ngớt.

Đến một ngày, Sở Phong và Hoa Kinh, Hoa Tuấn ra ngoài đường. Ba người đi dạo một lúc, Sở Phong phát hiện những quan to quý nhân ở kinh thành đều bôi một loại xạ hương nhàn nhạt liền hỏi Hoa Kinh, Hoa Tuấn.

Hoa Tuấn nói:
- Đây đều là nguyên nhân từ thiên tử cả!

Nguyên là đương kim thiên tử có một sở thích, đặc biệt thích mùi của xạ hương, mỗi ngày trước khi lâm triều nhất định phải bôi xạ hương lên toàn thân mới gặp bách quan. Bởi thiên tử có sở thích này nên các quan to quý nhân trong kinh thành đương nhiên cũng đều noi theo.

Sở Phong cười nói:
- Thảo nào xạ hương ở kinh thành quý đến vậy! Cũng may mà thiên tử thích là xạ hương, nếu như còn thích eo nhỏ sợ rằng trong cung phải chết đói cả lũ.

Đang nói chợt nghe một tiếng khóc nỉ non truyền đến, thì ra có vài tên gia đinh hung thần ác sát kéo theo một cô gái đi ngang qua, đi tuốt đằng trước là một tên công tử gia quần áo hoa lệ, trang điểm đầu dầu má phấn, bước đi ngênh ngang không coi ai ra gì! Tiếng khóc của cô gái rất thê lương, trên người đầy là vết thương, những tên gia đinh vừa đi vừa đánh vừa mắng:
- Hừ! Muốn trốn hả, cũng không nghĩ coi phủ thái sư là nơi nào sao?

Sở Phong nhăn mặt nhíu mày, vừa định động thân thì Hoa Kinh đưa tay kéo hắn lại:
- Sở huynh, hắn là Nghiêm Thái Tuế của phủ thái sư!

- Nghiêm Thái Tuế thì làm sao?

- Nghiêm Thái Tuế là con nuôi của Nghiêm thái sư, hoa hoa thái tuế nổi danh nhất ở kinh thành, hoành hành háo sắc. Cô gái kia có lẽ là tiểu thiếp mà hắn cướp về, Sở huynh đừng quản tới nhàn sự này!

Nghiêm thái sư chính là Nghiêm Hao, rất được hoàng thượng sủng tín, bênh che bè cánh, cả triều văn võ hầu như đều là vây cánh của lão, có thể nói dưới một người trên vạn người!

Sở Phong thấy đoàn người Nghiêm Thái Tuế đã đi xa, chỉ có thể coi như không có gì.

Ba người trở về phủ Thừa tướng, quản gia đi tới nói:
- Sở công tử, thừa tướng cho mời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK