Mục lục
Cổ Đạo Kinh Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tâm tình Sở Phong đang phiền muộn, đang muốn tìm người kiếm chuyện, hiện tại thấy Vô Trần ở đâu lao thẳng tới mắng vào mặt mình, lập tức lạnh lùng nói:
-Buồn cười! Gia Cát Võ Hầu danh lưu thiên cổ, ta tới chiêm ngưỡng chẳng lẽ cũng phải được Nga Mi ngươi đồng ý? Nga Mi các ngươi lúc nào đã chiếm lấy nơi này, có phải là muốn cưỡng đoạt thu phí chiêm ngưỡng hay không?

-Cuồng đồ lớn mật, còn dám hồ ngôn loạn ngữ, vô lễ như vậy!

Hoa Dương Phi vội bước lên phía trước khom mình hành lễ nói:
-Chưởng môn đừng hiểu lầm, ta cùng với Sở huynh...

Vô Trần vẫy phất trần:
-Hoa công tử không cần nhiều lời, cuồng đồ này tại trên tửu lâu đã làm càn vô lễ, sớm phải bị giáo huấn một trận...

Sở Phong ngắt lời nói:
-Hắc hắc, ta đâu chỉ làm càn, ta còn phóng rắm nữa, không biết chưởng môn lúc đó có nghe được không, không biết đánh rắm có phải cũng cần giáo huấn một trận hay không!

Vô Trần hai mắt lạnh lẽo, trên khuôn mặt như băng sương đã nổi lên một tia hàn khí.

-Diệu Ngọc, con đi chặt cái đầu của ác đồ này xuống!
Vô Trần hét lên một tiếng.

Diệu Ngọc ngẩn ra, Hoa Dương Phi cũng bị dọa cả kinh, vội la lên:
-Chưởng môn, cái này...

-Hoa công tử, ác đồ này sát hại toàn môn Chấn Giang Bảo, chết không đủ tiếc, cậu nên giữ mình trong sạch thì tốt hơn!

-Sư phụ...
Diệu Ngọc vừa định mở miệng, Vô Trần quát lên:
-Đừng nhiều lời, nhanh đi!

Diệu Ngọc chỉ đành phải tiến lên vài bước, Hoa Dương Phi còn muốn khuyên giải, Sở Phong cũng đang một bụng khí, khoát tay chặn lại nói với Hoa Dương Phi:
-Hoa huynh xin tránh ra, tại hạ cũng muốn kiến thức một chút kiếm pháp Nga Mi bá đạo cỡ nào!

Hoa Dương Phi không thể làm gì khác hơn là thối lui một bên.

Sở Phong thấy Diệu Ngọc đã đứng tại một bên rồi, bèn từ từ đi qua, còn thong thả cúi người vươn tay hái một đóa hoa cúc trên mặt đất, nhẹ nhàng đưa lên thưởng thức.

Diệu Ngọc rút ra trường kiếm, tiến lên trước một bước, bày ra kiếm thế, bình tĩnh nói:
-Mời!

Sở Phong cúi đầu nhìn bông hoa cúc trong tay, không có lên tiếng.

-Sở công tử, mời!
Diệu Ngọc lại hô một tiếng.

Sở Phong vẫn còn nhìn bông hoa cúc trong tay, không để ý tới.

-Sở công tử, mời rút kiếm!
Diệu Ngọc gọi lần thứ ba.

Sở Phong vẫn ngắm nhìn bông hoa cúc trong tay đến xuất thần, phảng phất như căn bản không có nghe được Diệu Ngọc gọi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Diệu Ngọc khẽ nhíu mày, thu lại kiếm thế, bước chân nhẹ nhàng, lại tiến lên trước vài bước, hô:
-Sở...

Ai ngờ nàng vừa gọi chữ "Sở" ra khỏi miệng, Sở Phong đột nhiên không hề báo trước lao thẳng tới, hữu chưởng như thiểm điện đánh thẳng tới bụng nàng! Diệu Ngọc vẫn thấy hắn đang mê mẩn cầm bông hoa cúc, cũng không ngờ được hắn đột nhiên động thủ, dưới kinh hãi, thân hình vội vàng thối lui, đồng thời tả chưởng mạnh mẽ xuất ra, đón đỡ lấy chưởng kình của Sở Phong. Sở Phong nào đám cùng nàng đối chưởng, hữu chưởng chợt thu lại, chân trái đã quét tới, Diệu Ngọc tránh né, thân hình Sở Phong xoay tròn đã vòng tới phía sau nàng, tả chưởng giơ lên cao từ trên đánh xuống nhằm thẳng vào cái cổ trắng của nàng, Diệu Ngọc nghiêng thân mình, khó khăn lắm mới né được, chỉ cảm thấy sợi tóc hình như bị chưởng phong quét qua một chút.

Nàng đưa lưng về phía Sở Phong, nhưng thân hình vẫn không chuyển lại, trường kiếm bên tay phải đột nhiên như thiểm điện chém về phía sau, Sở Phong co thân lại, "Xẹt" một mảnh ống tay áo bị chém đứt, Sở Phong thầm cả kinh, Diệu Ngọc này quả nhiên thân mang tuyệt kỹ, mình bất ngờ xuất thủ, đoạt trước tiên cơ, nhưng vẫn chiếm không được chút tiện nghi nào, còn suýt nữa bị chém đứt một cánh tay.

Khi Diệu Ngọc xoay người lại, Sở Phong đã thối lui ba trượng, cười mỉm nhìn nàng.

Diệu Ngọc cảm thấy Sở Phong cười có chút cổ quái, nháy mắt đã không thấy bông hoa cúc trong tay hắn nữa, trong lòng khẽ động, vội đưa tay sờ ở trên đầu , từ chỗ trâm gài tóc gở xuống được một bông hoa cúc.

Nàng kinh ngạc nhìn bông hoa cúc nhỏ bé trong tay, Sở Phong đối diện cười hì hì nói:
-Diệu Ngọc, bông hoa cúc này mỏng manh xinh đẹp, rất hợp để tặng cho cô nương.

Khuôn mặt mềm mại của Diệu Ngọc lại phát lên một tia ửng đỏ, có chút bối rối, không khỏi nhìn phía Vô Trần.

Vô Trần lạnh lùng quát một tiếng nói:
-Còn không xuất kiếm!

Diệu Ngọc không dám lại chậm trễ, quát một tiếng "Xem kiếm!", trường kiếm duỗi tới, một chiêu "Mượn hoa kính phật" đâm thẳng vào vai trái Sở Phong. Trường kiếm nhìn như nhu nhược, nhưng lại ẩn tàng kình phong, ẩn mà không phát. Sở Phong đương nhiên không dám sơ suất, "Tranh" rút ra trường kiếm cổ, nghiêng thân dẫn kiếm, dẫn dắt rời đi kiếm phong, lại thuận thế kiếm đâm ra, hai người kiếm tới kiếm lui đã bắt đầu chính diện giao thủ với nhau.

Sở Phong phát giác ra kiếm pháp của Diệu Ngọc mặc dù không có mạnh mẽ khí phách như thương pháp của Bàn Phi Phượng, nhưng vô cùng tinh diệu, chỉ là kinh nghiệm giao thủ rõ ràng còn chưa đủ, vả lại lòng mang trắc ẩn, mọi chiêu thức đều có lưu lại đường sống, nên mình mới miễn cưỡng ứng phó được, không rơi vào hạ phong. Đương nhiên, nếu không phải trước đó ăn cả bình tuyết liên đan, công lực đột ngột tăng mạnh, thì từ lâu đã bị thua.

Giao thủ một hồi, Sở Phong phát hiện kiếm chiêu của Diệu Ngọc tuy là tinh diệu, nhưng chung quy tựa như thiếu một chút gì, dần dần hắn nhìn ra Diệu Ngọc mỗi khi xuất ra một kiếm , luôn luôn có một thói quen, những kiếm chiêu giống nhau, bất kể là xuất ra bao nhiêu lần, phương vị, góc độ, thế tấn công của nó cuối cùng vẫn không có sự khác biệt. Sở Phong rốt cuộc nhìn ra kiếm pháp của Diệu Ngọc thiếu điểm gì, đó chính là thiếu kỹ năng phân tích trận đấu.

Kiếm thế Sở Phong đột nhiên biến đổi, như linh xà xuất động, mũi kiếm tại trên người Diệu Ngọc tuỳ ý mà di chuyển, không hề có quy tắc, hoàn toàn là tùy ý mà xuất. Tuy nhiên kiếm pháp của hắn còn xa mới đạt đến cảnh giới tùy ý mà động, hắn cứ như vậy, lập tức không môn mở rộng, kẽ hở chồng chất.

Hơn hết Diệu Ngọc đã là đệ tử Nga Mi xuất sắc nhất những năm gần đây, làm sao nhìn không ra dụng ý của Sở Phong, lập tức xoay chuyển kiếm thế, nhất thời kiếm khí dào dạt , linh tú gấp bội, với tư chất tạo nghệ của nàng, một khi minh bạch điểm mấu chốt, lập tức có thể tỉnh ngộ đột phá!

Kể từ lúc đó, Sở Phong càng thêm khó mà ứng phó, kiếm phong đã vài lần xẹt qua chỗ yếu hại của hắn, cũng may trường kiếm Diệu Ngọc thu phóng tự nhiên, mọi lúc đều lưu thủ. Sở Phong thấy Diệu Ngọc không có ý thương tổn mình, cũng liền phóng túng tay chân, trường kiếm ngang dọc xuất kích, dù sao thì cũng không có sợ hãi mà!

Cứ như vậy, trái lại càng khó giải quyết, một người phóng túng thoải mái, một người tự nhiên linh tú, hai người càng đấu càng thoả chí lâm li.

Vô Trần nhíu nhíu mày, quát lên:
-Diệu Ngọc, không được dây dưa nữa, vì võ lâm trừ hại!

Diệu Ngọc không dám chống lại sư mệnh, kiếm thế nhất thời xiết chặt thêm vài phần, Sở Phong lập tức áp lực bị tăng gấp đôi, đã lộ ra chật vật.

-Diệu Ngọc, đối phó với ác đồ không cần phải nhân từ nương tay!
Vô Trần lại quát lên lần nữa.

Trường kiếm Diệu Ngọc lại gia tăng thêm vài phần, lần này thì Sở Phong không chỉ là chật vật, đã thoáng hiện ra hung hiểm.

Sở Phong thấy kiếm thế của Diệu Ngọc càng lúc càng lăng lệ, tâm trạng không khỏi uấn nộ: Lẽ nào lại như thế, ta có tâm giúp cô nương, nhưng cô lại vì sư phụ nói một câu thì nghe một câu, vậy đành liều mạng!

Hắn thi triển thân hình, đột nhiên tách đột nhiên hợp, kiếm thế ngang dọc tung bay, một khi đã liều mạng, lại có thêm một loại cảnh tượng khác.

Diệu Ngọc lại càng nóng ruột: ta không có tâm hại ngươi, nhưng ngươi vì sao muốn liều mạng với ta!

Vô Trần thấy Diệu Ngọc vẫn không đành lòng hạ sát thủ, bèn lại quát lên:
-Diệu Ngọc, lẽ nào con đã quên tôn chỉ lập phái của Nga Mi chúng ta! Chẳng lẽ muốn sư phụ đích thân động thủ!

Diệu Ngọc thầm cả kinh, nếu như sư phụ xuất thủ, tiểu tử này sợ rằng ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có! Tay trái nàng bỗng nhiên mở ra, bàn tay thon thon khẽ phất một cái, xẹt qua một đạo hào quang vòng cung tuyệt đẹp, phất hướng về Sở Phong, chính là tuyệt học Nga Mi Thiện Đề Phất Ảnh Thủ!

Diệu Ngọc cho rằng một chiêu này nhất định có thể phất bay Sở Phong, để cho hắn thừa cơ thoát thân, ai ngờ Sở Phong trong thời khắc như chớp giật hơi nghiêng thân mình, cả người giống như một đạo lưu quang thoát qua từ dưới khuỷu tay Diệu Ngọc, rồi xoay ngược lại ngón tay bắn ra, một đạo chỉ kình đánh thẳng vào phía sau lưng Diệu Ngọc.

Diệu Ngọc lấy làm kinh hãi, né tránh đã không kịp, thân hình nàng vẫn không biến hoá, trường kiếm bên tay phải bỗng chốc chuyển ra phía sau, dựng thẳng ở phía sau lưng, "Đinh" một tiếng vang dội, chỉ kình vừa lúc bắn lên thân kiếm.

Ngón tay Sở Phong bắn thêm, nhưng phát không ra chỉ kình. Lần này thì nguy rồi, Diệu Ngọc đang đưa lưng về phía Sở Phong, thân hình không chuyển, cổ tay phải đè xuống, trường kiếm chém thẳng vào Sở Phong. Sở Phong vội vàng thối lui, thân hình Diệu Ngọc vẫn còn không chuyển, phía sau lưng lại giống như có thêm con mắt, lùi lại dồn ép tới, mũi kiếm vẫn luôn hướng thẳng về Sở Phong, căn bản không cho hắn có cơ hội thở dốc.

Diệu Ngọc lần này kiếm chiêu xuất từ sau lưng, sử dụng toàn bằng lực cổ tay, quả thực như được thần linh trợ giúp, ngay cả Vô Trần cũng âm thầm gật đầu.

Sở Phong vội vàng thối lui mấy bước, hắn lui cũng nhanh, nhưng kiếm phong càng nhanh hơn, mắt thấy đã tránh cũng được, bên cạnh một thanh trường kiếm đột nhiên đâm tới, sát qua bên gáy Sở Phong, "Đương" chặn lại mũi kiếm Diệu Ngọc.

Diệu Ngọc vẫn như trước thân hình không chuyển, lật lại cổ tay, trường kiếm một lần nữa cắt xuống, lại "Đương" một tiếng, mũi kiếm bị đẩy ra lần nữa. Diệu Ngọc liên tiếp đâm ra ba kiếm, cũng đều bị ngăn cản. Nàng xoay chuyển thân hình, thu hồi trường kiếm, cặp mắt lướt qua, thì ra là Hoa Dương Phi dã ngăn cản kiếm thế của mình.

Hoa Dương Phi thu hồi trường kiếm, chắp tay nói với Diệu Ngọc:
-Đắc tội!
Sau đó lại hướng Vô Trần khom người nói:
-Vô Trần chưởng môn, việc gì mà phải bức người như vậy!

Vô Trần lạnh lùng nói với Sở Phong:
-Hôm nay nể tình phái Hoa Sơn, tha cho ngươi một mạng, ngươi lo mà tự giải quyết cho tốt! Diệu Ngọc, đi!
Nói xong xoay người muốn đi.

Sở Phong lại quát lên nói:
-Chờ một chút! Vô Trần, Sở Phong ta tự hỏi cũng chưa từng đắc tội qua phái Nga Mi ngươi, vì sao ngươi vừa thấy mặt đã đòi đánh đòi giết ta, còn muốn đẩy ta vào chỗ chết!

-Hừ, ngươi tại Hàng Châu sát hại toàn môn Chấn Giang Bảo, Nga Mi chúng ta mặc dù cùng Chấn Giang Bảo cũng không có quan hệ, nhưng trảm ác trừ gian, từ trước đến nay là tôn chỉ của Nga Mi chúng ta, hôm nay tạm thời tha cho ngươi một con đường, hãy tự mà giải quyết cho tốt!

-Ha ha ha ha, hay cho câu trảm ác trừ gian! Ta cho rằng thế nhân thích lời đồn thổi, thì ra đường đường chưởng môn phái Nga Mi cũng chẳng phân biệt được phải trái. Sở Phong ta đỉnh thiên lập địa, ngươi muốn lấy tính mệnh của ta thì cứ việc tới lấy, ta không cần ngươi tha cho ta con đường gì hết!

Hoa Dương Phi vội lôi kéo hắn lại, ra sức vẫy tay ý ra hiệu cho hắn. Vô Trần phất lên phất trần một cái, mang theo Diệu Ngọc rời đi.

-Thực sự là buồn cười, đường đường chưởng môn Nga Mi lại không phân được tốt xấu!
Sở Phong còn đang giận dữ mắng.

Hoa Dương Phi vội an ủi hắn nói:
-Sở huynh, Vô Trần chưởng môn tại trên giang hồ cũng nổi danh là lạnh lùng, ghét ác như kẻ thù, hôm nay nàng đồng ý tha cho huynh một con đường, cũng là không dễ dàng rồi.

"Phi!" Sở Phong một bụng tức giận nói:
-Ta thì không quen nhìn nàng giết người cũng phải bày ra cái bộ mặt đường hoàng trảm ác trừ gian, hình như ai gian ai ác đều do Nga Mi nàng định đoạt!

Sở Phong đầy bụng tức giận, còn lải nhải mắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK