Bàn Phi Phượng hoảng sợ hít một hơi lạnh, vội thả xương lông lại mộc quan.
- Cái. ..cái gì thế này?
Bàn Phi Phượng nhìn Sở Phong, Sở Phong đương nhiên không thể trả lời. Bàn Phi Phượng lập tức phát hiện ra một cỗ mộc quan khác, bộ xương khô bên trong cũng hóa thành bột phấn, sợi lông chỉ còn lại xương. Nàng nhìn Sở Phong, không hề nghi ngờ, đây nhất định là tiểu tử thối này gây nên, bằng không vừa rồi hắn sẽ không quát bảo mình dừng lại.
Bàn Phi Phượng đoán không sai, cỗ mộc quan này chính là lần đó khi Sở Phong cùng công chúa bước vào hang động, hắn đã cầm sợi lông chim lên.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, sau đó lại liên tiếp phát hiện hai cỗ mộc quan, bộ xương khô bên trong cũng hóa thành bột phấn, lông chim chỉ còn lại xương.
Bàn Phi Phượng nhìn Sở Phong, Sở Phong ngạc nhiên:
- Hai cái này không phải ta làm!
- Không phải ngươi thì ai?
Ba người phát hiện, phía trên hai cỗ mộc quan này đều không có đá lưu huỳnh, chỉ có hai cái lỗ đen thui.
Sở Phong nói:
- Đá lưu huynh trên quan tài này không biết ai lấy đi rồi!
- A! Chẳng lẽ là... Nga Mi Linh Nữ!
Bàn Phi Phượng đột nhiên nhớ tới cha đã từng nói qua, 500 năm trước, Thánh Hỏa chỉ còn sót một tia, có bất thế kỳ nữ tử tìm được hai viên Thánh Linh thạch, một viên làm Thánh Hỏa cháy tiếp, một viên giấu ở Cửu Ngao Thần động.
Bất thế kỳ nữ tử này hiển nhiên chính là Nga Mi Linh Nữ, hai viên Thánh Linh thạch đó rất khả năng chính là tìm được ở hang động này.
Sở Phong cũng nghe Bàn Phi Phượng đề cập qua việc này, hắn lẩm bẩm:
- Thì ra 500 năm trước, Nga Mi Linh Nữ đã từng đến động này.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, bên trong động rất tĩnh lặng, thậm chí nghe được cả tiếng bước chân của ba người, hai bên chỉ có mộc quan, ngoài ra không có gì khác.
Bàn Phi Phượng chợt dừng lại:
- Động này sao không có đáy?
Sở Phong nói:
- Hay là chúng ta đi vòng trở lại đi?
- Vì sao?
- Động này hơi kỳ lạ!
Hắn vừa nói như vậy lại càng kích thích lòng hiếu kỳ của Bàn Phi Phượng:
- Bản tướng quân không sợ trời không sợ đất, còn sợ đống xương khô này sao!
Rồi nàng lại bước về phía trước.
Thật ra Sở Phong cũng muốn tìm ra kết quả, lại cùng Thiên Ma Nữ đuổi theo.
Không biết đi bao lâu, mộc quan hai bên dần dần không còn thấy nữa, phía trước mơ hồ có ánh sáng chiếu vào. Bàn Phi Phượng mừng rỡ, vội vã bước nhanh hơn, nhưng càng tới gần cửa ra thì càng cảm thấy bất thường.
- Sao giống như là trở lại cửa vào rồi?
Cuối cùng nàng cũng lên tiếng, Sở Phong không nói gì.
Ba người rốt cuộc đi tới cửa ra. Tim Bàn Phi Phượng đánh thịch một cái, bởi vì cửa ra giống y chang như cửa vào tại đoạn nhai, chỉ là cửa ra này không bị tuyết lở che kín.
Nàng vội với người ra nhìn ra bên ngoài, liền nói không ra lời, cảnh vật xung quanh hoàn toàn tương đồng với chỗ cửa vào, hơn nữa phía dưới động khẩu còn có cây tùng, nhưng không bị gẫy, thân cây cũng không to, nhưng hình dạng giống như đúc.
- Chuyện...gì thế này?
Bàn Phi Phượng giật mình Sở Phong, Thiên Ma Nữ cũng nhìn Sở Phong, trong lòng cũng sửng sốt.
Sở Phong nhún vai, không thể giải thích. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Bàn Phi Phượng nói:
- Rõ ràng là chúng ta luôn đi về phía trước, sao lại trở lại cửa vào? Nhưng cửa vào này không bị băng tuyết che kín...
Đang nói thì nàng chợt "ơ" một tiếng:
- Đây không phải cửa vào, khối đá kia không có chưởng ấn!
Rốt cuộc nàng chú ý tới trên khối đá màu trắng xanh trên vách động khẩu không có chưởng ấn.
Sở Phong đã sớm thấy khối đá đó rồi. Hắn đã hạ quyết tâm, bất kể xảy ra chuyện gì, mình tuyệt đối không ra tay, xem cuối cùng sẽ thế nào!
Hắn đang nghĩ ngợi thì Bàn Phi Phượng chạy tới phía dưới khối đá:
- Khối đá này cũng có có một lỗ nhỏ này!
Vừa nói nàng vừa nheo một mắt nhìn vào trong lỗ, liền thấy được bên trong lỗ có hai điểm sáng xanh lét cũng đang nhìn mình. Tim Bàn Phi Phượng đánh thịch một cái, hai điểm sáng xanh đã phi qua.
- Cẩn thận!
Sở Phong la hoảng lên, tay phải kéo lấy eo Bàn Phi Phượng, tay trái như tia chớp vỗ "chát" lên khối đá trắng xanh. Ba người đều chấn động.
Sở Phong chậm rãi thu tay trái lại, ở giữa khối đá lưu lại một thủ ấn, in lên trên cái lỗ, sâu đến một tấc!
Bàn Phi Phượng nghẹn ngào:
- Chưởng ấn này là...ngươi in lên!
Sở Phong không lên tiếng.
- Ngươi...ngươi đã sớm biết rồi?
- Ta nói rồi, động này hơi quỷ dị!
- Rốt cuộc là sao?
Sở Phong liền kể lại tình cảnh mình và công chúa gặp ở trong động. Bàn Phi Phượng nói:
- Trước đó sao ngươi không nói sớm!
Sở Phong nói:
- Ta nói ra muội cũng sẽ không tin đâu!
Bàn Phi Phượng không nói gì, quả thật, nếu không phải tự mình trải qua, nàng tuyệt đối không tin việc quỉ dị như vậy.
- Tiểu tử thối, rốt cuộc cửa ra này có phải là cửa vào chúng ta đã vào không?
Sở Phong nhún nhún vai, vấn đề này hắn không cách nào trả lời.
- Hiện tại làm sao đây? - Bàn Phi Phượng lại hỏi.
Sở Phong nói:
- Chúng ta cứ đi vòng trở lại đi.
Bàn Phi Phượng trừng mắt:
- Tội gì phải quay trở lại, cứ nhảy xuống núi là được!
Sở Phong không nói gì. Thiên Ma Nữ cũng không nói gì. Thật ra trong lòng Bàn Phi Phượng cũng không kiên định, bởi vì bên ngoài nhìn như quen thuộc, nhưng cảm giác hoàn toàn xa lạ, nàng có một loại dự cảm mãnh liệt, nếu như nhảy ra từ nơi này, nhất định sẽ có việc gì đó không thể biết trước sẽ xảy ra. Nhưng nếu như đi vòng trở lại, cửa vào đã bị băng tuyết che kín, trở lại cũng không ra khỏi động được.
Bàn Phi Phượng cùng Thiên Ma Nữ đều nhìn sang Sở Phong, chờ hắn đưa ra quyết định cuối cùng. Sở Phong ưỡn ngực nói:
- Được! Chúng ta cứ nhảy ra ngoài từ chỗ này đi, tất cả hậu quả do ta chịu trách nhiệm!
Bàn Phi Phượng cười khì:
- Có hậu quả gì chứ, lẽ nào trời sẽ sụp xuống!
Nói xong, nàng đang muốn nhảy ra khỏi động thì chợt dừng lại, lẩm bẩm:
- Thiếu chút nữa quên mất một việc quan trọng.
Nàng liền nói với Sở Phong:
- Tiểu tử thối, hai người chờ ta ở đây.
Sau đó Bàn Phi Phượng lại xoay người trở lại trong động.
Sở Phong đoán là Bàn Phi Phượng muốn đi lấy đá lưu huỳnh. Vách động đều là đá lưu huỳnh, rất dễ lấy được, hắn liền cùng Thiên Ma Nữ chờ ở cửa động.
Bàn Phi Phượng đi tới bên vách động, dùng mũi thương cạy một cái, ngay vào lúc đó, trong động đột nhiên xuất hiện biến hóa, khí tức quỷ dị nói không nên lời thoáng chốc tràn ngập động.
Bàn Phi Phượng giật mình, nàng cảm thấy được sự biến hóa của động, loại khí tức quỷ dị đột nhiên phát lên này làm cho nàng lạnh sương sống. Nàng muốn cạy thêm một viên nhưng cũng cũng không dám, vội vàng xoay người trở lại, nhưng đi được một đoạn vẫn không nhìn thấy cửa động, mộc quan hai bên vẫn không biến mất, giống như nàng vẫn dậm chân tại chỗ.
Bàn Phi Phượng thầm kinh hãi, sau khi vào động mình rõ ràng chỉ đi một đoạn ngắn, hiện tại quay lại sao đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy cửa động? Nàng bắt đầu tung người bay đi, mộc quan hai bên nhanh chóng trôi về phía sau, nhưng mặc cho nàng đi nhanh thế nào vẫn đi không đến được cửa động, hang động hình như đã không có điểm cuối.
Bàn Phi Phượng sợ hãi trong lòng, đột nhiên xoay người bay đi. Nếu bên này không đến được cửa ra, vậy đi về bên kia thế nào cũng có thể trở lại cửa vào bị băng tuyết che kín rồi?
Nhưng nàng lướt đi được một đoạn, không biết đi bao lâu, hai bên đều là mộc quan chỉnh tề xếp thành từng hàng, nàng cũng không đến được cửa vào bị che kín kia nữa, hang động này giống như không có đầu cuối.
Bàn Phi Phượng càng kinh hãi hơn, lại xoay người đi trở lại, cả hang động ngoại trừ mộc quan như ẩn như hiện hai bên thì cũng chỉ có khung cảnh tĩnh lặng quỷ dị, nàng nghe được cả tiếng bước chân của mình, nghe được cả tiếng hít thở của mình, nghe được bất cứ một âm thanh nào. Trong thiên địa chỉ còn lại trơ trọi một mình nàng đang chạy vội.
Bàn Phi Phượng càng chạy càng nhanh, càng chạy càng sợ, không dám dừng chân, nàng sợ dừng lại thì mình sẽ tan vỡ! Nàng cố gọi tên Sở Phong, nhưng không phát ra được chút thanh âm nào. Cuối cùng, nàng vô lực tựa dưới vách động, đã sức cùng lực kiệt, nàng không biết cái này rốt cuộc là ảo giác hay là chân thực, nhưng nàng biết mình vĩnh viễn không đi ra được hang động này. Nỗi sợ hãi trong nội tâm làm cho nàng ngạt thở, nàng tình nguyện lập tức chết đi, cũng không muốn chịu nỗi sợ hãi này dằn vặt nữa.
- Tiểu tử thối, sao ngươi không đi vào tìm ta!
Bàn Phi Phượng la lên trong lòng, mắt nhắm lại.
Nơi cửa động, Sở Phong và Thiên Ma Nữ cũng không biết tất cả xảy ra ở bên trong, vẫn đang chờ Bàn Phi Phượng đi ra.
Bàn Phi Phượng đang đang nhắm mắt buông xuôi, đột nhiên thấy được vách động có một lỗ nhỏ tối thui, viên đá lưu huỳnh trên lỗ đã bị cạy xuống. Thì ra trước đó nàng cạy xuống từ vách động một viên đá lưu huỳnh, hiện tại vừa lúc trở về vách động này.
Trong lòng nàng mấp máy, liềm nhét viên đá lưu huỳnh trong tay trở lại trong lỗ. Đá lưu huỳnh vừa được bỏ vào, trong động lập tức xuất hiện biến hóa, khí tức quỷ dị tràn ngập động thoáng chốc biến mất vô hình.
Bàn Phi Phượng dấy lên hy vọng mãnh liệt, nàng liều mạng lao về hướng cửa ra. Mộc quan hai bên rất nhanh biến mất, tiếp theo thấy ánh sáng rọi tới, rồi nàng thấy được bóng hình của Sở Phong.
- Tiểu tử thối --
Bàn Phi Phượng khàn giọng gọi lên rồi nhào vào người Sở Phong, nắm chặt lấy hắn, chợt bật khóc nức nở.
Sở Phong thì hốt hoảng, thấy Bàn Phi Phượng người run run, còn bật khóc, hắn sợ vừa kinh ngạc, liền sốt ruột hỏi. Bàn Phi Phượng đột nhiên nắm tay đấm lên ngực hắn, quát hắn:
- Tiểu tử thối, người ta gọi ngươi hết cả hơi, vì sao ngươi không trả lời người ta, lòng của ngươi căn bản không có người ta!
Sở Phong ngạc nhiên:
- Phi Phượng, ta hoàn toàn không nghe được tiếng muội gọi!
- Cho dù không nghe được người ta gọi, ta đi vào lâu như vậy, vì sao ngươi không đi vào tìm người ta, trong lòng ngươi chính là không có người ta!
Sở Phong càng ngạc nhiên:
- Phi Phượng, muội đi vào cũng chỉ chớp mắt thôi mà, có lâu gì đâu...
- Ngươi nói dối! Người ta suýt nữa bị vây chết trong động, ngươi lại còn nói chỉ chớp mắt, ngươi hoàn toàn không đặt người ta trong lòng.
- Phi Phượng, muội thật sự chỉ đi vào có chớp mắt thôi...
- Ngươi nói dối! Ngươi nói dối! Trong lòng ngươi chính là không có người ta!
Bàn Phi Phượng khóc la liên tục. Thiên Ma Nữ đột nhiên nói:
- Hắn không nói sai, cô đi vào chỉ thời gian vài hơi thở thôi.
Bàn Phi Phượng mới thôi khóc, nàng biết Thiên Ma Nữ sẽ không nói dối.
Sở Phong vỗ về hai vai nàng, nhẹ nhàng hỏi:
- Phi Phượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bàn Phi Phượng liền kể lại tình cảnh gặp phải bên trong động.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Lại có loại chuyện này à! Chúng ta đi vào xem!