- Bọn họ là nhân sĩ Trung Nguyên, rất thích phong cảnh thảo nguyên, cho nên tới để du ngoạn một phen!
- Giết bọn họ!
Lời này vừa nói ra, không chỉ Sở Phong và Thiên Ma Nữ bị hoảng sợ, ngay cả Tháp Lạp cũng ngẩn ra, nói:
- Công chúa vì sao phải giết bọn họ!
Ô Thứ công chúa nói:
- Hai người này cũng không phải là hạng tầm thường, nhất là người nam, càng không tầm thường. Nếu như bọn họ là người trong triều đình, tất sẽ thành họa lớn!
Tháp Lạp nói:
- Công chúa, hai người này chỉ là giang hồ nhân sĩ tầm thường thôi, tính tình ngay thẳng, sẽ không liên quan gì với triều đình, bọn họ đã tới Ngạc Nhĩ Đa Tư ta, thì đó là khách nhân của Ngạc Nhĩ Đa Tư, ta Tháp Lạp không thể làm việc ám hại này được!
Ô Thứ công chúa trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Ta cũng không miễn cưỡng ngươi, ngươi đi đi!
Tháp Lạp xoay người lên ngựa, kẹp lấy bụng ngựa, chớp mắt đã tiêu thất tại trong màn đêm.
Ô Thứ công chúa ngẩng đầu thoáng nhìn qua ánh trăng, đang muốn xoay người lên ngựa, dưới chân bỗng chui đâu ra một con chuột to như bàn tay, có chút đáng yêu, nháy mắt nó thấy một bóng người ngay trước mắt, bị kinh hãi vội vã muốn nhảy lên chui về hang. Ô Thứ công chúa đã cúi xuống, đưa tay tóm lấy, con chuột đã rơi vào trong tay nàng.
Sở Phong nhìn thấy rõ ràng, thầm giật mình, chỉ bằng thủ pháp này, bản thân mình đã không thể sánh bằng, xem ra Thiên Ma Nữ nói không sai, nữ tử che mặt này quả nhiên thân mang tuyệt kỹ!
Một tay Ô Thứ công chúa nắm lấy cổ con chuột, tay kia khẽ vỗ về bộ lông mềm mại của nó, hiển nhiên cũng cảm thấy con thú này rất là đáng yêu.
Con chuột kia cũng lại vô cùng ngoan ngoãn nằm ở lòng bàn tay nàng, mặc cho nàng vỗ về chơi đùa, còn thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếm một chút lòng bàn tay Ô Thứ công chúa, hình như cũng biết nàng cũng không có ý hại nó.
Ô Thứ công chúa vỗ về một hồi, ánh mắt đột nhiên lóe lên, sau đó buông lỏng tay, con chuột rơi xuống bụi cỏ dưới đất.
Ngay tại thời khắc nàng buông tay, hai mắt Thiên Ma Nữ bỗng chớp một cái, Sở Phong rõ ràng cảm giác được nội tâm Thiên Ma Nữ đang dấy lên một tia chấn động!
- Mày vốn không nên chui ra vào lúc này!
Ô Thứ công chúa lưu lại những lời này, phi thân lên ngựa, đảo mắt cũng đã tiêu thất trong màn đêm mênh mông.
Sở Phong và Thiên Ma Nữ chậm rãi đứng lên, nhìn nhau, không hề nghi ngờ, nữ tử che mặt này là con gái của tộc trưởng bộ tộc Sát Cáp Nhĩ Mông Cổ. Bộ tộc Sát Cáp Nhĩ chính là bộ đứng đầu các bộ Mông Cổ, tộc trưởng của nó là cộng chủ của các bộ Mông Cổ, đời đời thừa kế ngôi vị Khả Hãn, hiệu lệnh cả thảo nguyên Mông Cổ. Xem ra nàng là muốn liên hợp với tộc Hung nô, một trận nhập chủ Trung Nguyên.
Hai người đi xuống gò núi, Sở Phong nói:
- Không ngờ được tộc nhân Mông Cổ còn nhớ mãi không quên huy hoàng năm xưa, suy cho cùng vẫn không chịu an cư lâu dài!
Thiên Ma Nữ nói:
- Thiết kỵ Mông Cổ muốn tập kích Ngọc Môn quan, việc này không phải chuyện đùa, quan hệ đến tồn vong của toàn bộ Đông Thổ, chúng ta nhất định phải nghĩ cách ngăn cản!
- Ngăn cản thế nào?
Sở Phong ngạc nhiên hỏi.
Thiên Ma Nữ nói:
- Bọn họ nói Tịnh Hải tướng quân có mười vạn đại quân đóng ở sơn khẩu Thanh Hải Nam, ta muốn lập tức chạy đến sơn khẩu Thanh Hải Nam thông tri cho Tịnh Hải tướng quân, hy vọng ông ấy tới kịp trì binh cứu viện!
Sở Phong nhíu mày nói:
- Nàng làm thế nào để thông tri cho Tịnh Hải tướng quân?
- Xông thẳng vào quân doanh!
Sở Phong kinh hãi nói:
- Nàng đơn thân độc mã xông vào quân doanh thì quá nguy hiểm, huống hồ nói miệng không bằng chứng, vạn nhất bọn họ không tin, lại còn lấy tội báo bừa quân tình để xử trí, nàng thân hãm trong mười vạn đại quân, chắp thêm cánh cũng không thoát! Cho dù bọn họ tin tưởng, xông thẳng vào quân doanh cũng là tử tội!
- Đây là phương pháp duy nhất có thể ngăn cản thiết kỵ Mông Cổ tập kích Ngọc Môn quan!
- Không được! Ta không muốn nàng đi mạo hiểm như vậy, việc triều đình tự có triều đình đi giải quyết, ta chỉ muốn cùng nàng trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ mà thôi!
Thiên Ma Nữ lắc đầu, nói:
- Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ! Đông Thổ diệt vong, bị khổ vẫn là bách tính thiên hạ, cho dù Tịnh Hải tướng quân không tin, cũng coi như ta đã làm hết sức!
Sở Phong nhìn Thiên Ma Nữ, giọng điệu của Thiên Ma Nữ toát ra ý thương xót cho muôn dân, vậy đến tột cùng nói rõ điều gì chứ, nàng rốt cuộc có phải là ma nữ trong truyền thuyết giết người như cỏ rác hay không!
Hắn đang muốn mở miệng, đột nhiên "Ô" một tiếng, cúi người vén ra bụi cỏ nhặt lên một vật, chính là con chuột kia, có điều là nó đã tắt thở.
Thì ra là Ô Thứ công chúa tại trong nháy mắt buông tay ra, đã vô thanh vô tức bóp chết con chuột này.
Lửa giận bất chợt bốc lên từ trong lòng Sở Phong, một khắc trước đó nữ tử che mặt kia còn dịu dàng vuốt ve nó, sau một khắc đã tàn nhẫn vô thanh vô tức bóp nó chết, hắn thực sự vô pháp tưởng tượng, sao nàng có thể hạ thủ được!
- Nếu như cô ta nhập chủ Trung Nguyên, số phận của bách tính thiên hạ cũng không khác gì số phận của con chuột này!
Giọng Thiên Ma Nữ rất bình tĩnh, hiển nhiên tại một khắc Ô Thứ công chúa buông tay đó, nàng đã nhìn ra con chuột này đã bị bóp chết!
Sở Phong rốt cuộc minh bạch lúc đó vì nội tâm nàng lại bị chấn động!
Sở Phong chậm rãi bình phục lại, nói:
- Nếu như thế, chúng ta phân công nhau hành sự! Nàng đi thông tri Tịnh Hải tướng quân gấp rút tiếp viện cho Ngọc Môn quan, ta đi nghĩ cách ngăn cản đại quân thiết kỵ Mông Cổ!
Hai người rất nhanh đã trở vễ chỗ Tiểu Ô, Thiên Ma Nữ liếc nhìn Sở Phong, phi thân nhảy lên Tiểu Ô, Sở Phong thực sự không cách nào hình dung tâm tình lúc này, hắn kéo lấy một góc áo của Thiên Ma Nữ, vừa không muốn buông ra, nhưng không buông không được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Xa cách lần này, sợ rằng cửu tử nhất sinh, có thể gặp lại hay không, chỉ có trời mới biết!
Thiên Ma Nữ cũng thâm tình nhìn hắn, có thể đây là lần cuối cùng nàng nhìn Sở Phong, giờ khắc này nàng mới biết được, thì ra chia ly lại khó khăn đến như vậy. Nàng cắn răng một cái, đang muốn giục ngựa.
- Chờ một chút!
Sở Phong gọi lại, lấy ra tấm lệnh bài cấm cung, đưa cho Thiên Ma Nữ nói:
- Nàng cầm lấy tấm lệnh bài này, có thể nó sẽ có được tác dụng!
Thiên Ma Nữ tiếp nhận, nhìn Sở Phong thêm một lần thật sâu, nói:
- Ngươi phải cẩn thận bảo trọng!
Nói xong đang muốn vung lên dây cương.
- Chờ đã!
Sở Phong lại gọi một tiếng, Thiên Ma Nữ quay đầu nhìn hắn, cắn môi nói:
- Thiết kỵ Mông Cổ hành quân thần tốc, một khắc cũng không thể nán lại!
Sở Phong yên lặng từ trong người lấy ra một miếng ngọc quyết để vào lòng bàn tay Thiên Ma Nữ nói:
- Nàng hãy mang theo nó!
Chính là miếng ngọc quyết có khắc hình mặt trời và mũi tên, cha mẹ hắn đã nhiều lần căn dặn hắn bất kể như thế nào cũng không thể tặng cho người khác!
Từ đáy lòng Thiên Ma Nữ phát ra một trận kinh hỉ, lần đầu tiên nàng kinh hỉ như vậy, nỗi kinh hỉ đó vô pháp dùng ngôn ngữ để hình dung, nhưng nàng không có nhận lấy, chỉ nói:
- Ngươi cứ giữ lại, nếu như chúng ta còn gặp lại, lúc đó ngươi hãy tặng cho ta!
Tâm trạng Sở Phong bỗng cả kinh, Thiên Ma Nữ đã giương lên dây cương, phóng ngựa lao đi vùn vụt, chỉ chớp mắt đã tiêu thất tại trong thảo nguyên mênh mông.
Sở Phong chỉ đành phải thu hồi ngọc quyết, lại nhìn về phía bóng lưng Thiên Ma Nữ đã tiêu thất thêm một lần, sau đó triển động thân hình, cũng tiêu thất tại trong màn đêm mênh mông.