Sở Phong thấy hai quỷ đói khiêng một chiếc chảo dầu lớn đi thẳng đến trước người Vô Trần, giơ chảo lên muốn ụp xuống Vô Trần! Vô Trần vẫn vẻ mặt yên tĩnh, đã nhập tĩnh.
- Cẩn thận --
Sở Phong lao tới, định bụng dùng thân mình ngăn dầu sôi đổ vào Vô Trần. Vô Trần chợt mở hai mắt và quát lên:
- Dừng lại!
Sở Phong rùng mình, vội khựng người lại.
Hai quỷ đói thoắt cái biến mất, kể cả dầu sôi cũng biến mất theo. Vô Trần vẫn bình yên tĩnh tọa.
Sở Phong kinh ngạc không hiểu. Ngụy Đích, Mộ Dung, Diệu Ngọc đều đứng lên, đều đưa ánh mắt nhìn Sở Phong, ánh mắt đó hiển nhiên đều đang oán trách cử động khinh bạc của hắn vừa rồi, nhất là Diệu Ngọc, hai má nàng còn đỏ ửng chưa phai, vừa giận vừa xấu hổ.
Sở Phong vội nói:
- Ta không phải là cố ý khinh bạc, vừa rồi tình huống nguy cấp, mọi người không thấy sao?
- Thấy cái gì?
- Đám quỷ đói tấn công các người, các người không thấy sao?
Ngụy Đích, Mộ Dung, Diệu Ngọc đồng thời lắc đầu.
Sở Phong vội nói:
- Chúng dùng than đỏ đánh các người, dùng xích sắt trói các người, dùng lửa đốt các người, còn dùng chảo dầu sôi hắt các người, lẽ nào các người không thấy?
Ngụy Đích, Mộ Dung, Diệu Ngọc lại lắc đầu, bởi vì quả thật họ không thấy.
Sở Phong khẩn trương:
- Ta thật sự không có ý khinh bạc, vừa rồi thật sự có quỷ đói tấn công các người, ta thấy tình hình nguy cấp, mới... mới như vậy, thực sự rất nguy cấp!
Ngụy Đích, Diệu Ngọc, Mộ Dung vẫn nhìn hắn, như tin, lại như không tin.
Sở Phong chỉ thiên chỉ địa thề thốt, cuối cùng buột miệng nói luôn:
- Sở Phong ta sao lại là người khinh bạc? Huống chi Mộ Dung là đại ca của ta, ta muốn khinh bạc, cũng sẽ không khinh bạc trên người đại ca...
Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Phong đột nhiên cảm giác không ổn. Mộ Dung thoáng cải đỏ mặt, vừa tức vừa thẹn trừng mắt với hắn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Sở Phong gấp đến độ toát mồ hôi, quay đầu nói với Vô Trần:
- Vô Trần, cô nói câu công đạo đi, vừa rồi có phải có quỷ đói tấn công họ không? Cô là đệ tử Phật môn, cô đừng nói dối, nói dối sẽ phải xuống địa ngục!
Vô Trần vẫn đang yên lặng ngồi xếp bằng mới nói:
- Ta đã sớm nói, những cái này đều là cảnh tượng Lãnh Mộc Nhất Tôn biến ảo ra, vừa rồi tâm thần ngươi bị mê hoặc, tất cả những gì nhìn thấy chẳng qua là đến từ nội tâm ngươi suy nghĩ!
- Vừa rồi tâm thần của ta bị mê hoặc?
- Ta nói rồi, muốn phá vỡ ảo cảnh phải giữ vững tâm thần, không được sinh tạp niệm. Một khi có tạp niệm, tâm thần sẽ bị mê hoặc. Tạp niệm càng nhiều, mê hoặc càng sâu!
- Nhưng ta thực sự thấy có quỷ đói tấn công mọi người!
- Chỉ là ảo giác!
- Sao cô biết Lãnh Mộc Nhất Tôn có thể ẩn thân trong số ảo giác quỷ đói đó hay không?
- Muốn biến ảo ra Quỷ Vực Ảo Cảnh như vậy, phải tập trung toàn bộ tâm thần, Lãnh Mộc Nhất Tôn không có khả năng có dư lực tập kích chúng ta!
- Cô khẳng định?
Vô Trần không nói gì.
- Khoan đã!
Sở Phong chợt lẩm bẩm:
- Có thể hiện tại mình vẫn đang bị mê hoặc tâm thần hay không, những gì thấy hiện tại vẫn là ảo giác? Vô Trần trước mắt khả năng không phải là Vô Trần chân thực, chỉ là Vô Trần trong lòng ta ảo tưởng ra, hoặc là ta hiện tại không phải là ta chân thực, chỉ là ta do Vô Trần trước mắt ảo tưởng ra...
Vô Trần nghe Sở Phong nói xàm nói xiên, vừa tức giận vừa buồn cười, thầm nghĩ ý nghĩ của người này thật sự khiến người đoán không ra, nàng liền nói:
- Ngươi muốn biết mình có phải là mình chân thực hay không, rất đơn giản, ngươi dùng kiếm quét lên cổ họng mình một cái là được, nếu như không chết, vậy ngươi chính là giả!
Sở Phong quả nhiên rút Cổ trường kiếm ra, Vô Trần hốt hoảng. Ngụy Đích, Mộ Dung, Diệu Ngọc cũng giật mình, đang muốn ngăn cản thì Sở Phong lại cười nói:
- Vô Trần, cô cũng quá nhẫn tâm đi, vạn nhất một kiếm quét xuống chết thì làm sao? Mặc dù ta biết cô nhìn tôi không vừa mắt, nhưng nói đến cùng ta cũng có ân với Nga Mi cô, cô cũng không cần nhẫn tâm như thế mà!
Nói rồi hắn tra kiếm vào vỏ.
Vô Trần lạnh lùng nói:
- Ngươi tạp niệm quá nhiều, tâm thần khó an tĩnh, ngươi như vậy không chỉ bản thân bị mê, cũng sẽ liên lụy bọn ta bị mê, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Sở Phong nghe giọng đặc mùi trách cứ của Vô Trần, hắn rất khó chịu, lẩm bẩm:
- Ta cũng không tin cô hoàn toàn không có tạp niệm, lục căn thanh tịnh, nói không chừng ảo giác cô nhìn thấy còn nhiều hơn ta, chỉ là cố chống cự thôi!
- Ngươi nói cái gì! - Vô Trần nhìn Sở Phong chăm chăm.
Diệu Ngọc liền lặng lẽ kéo ống tay áo Sở Phong. Sở Phong buồn bực hừ mũi, đành nhẫn nhịn.
Diệu Ngọc hỏi:
- Sư phụ, hiện tại làm sao?
- Kết ấn tụng kinh!
Sở Phong bĩu môi:
- Ta tạp niệm quá nhiều, tâm thần khó an tĩnh, tụng kinh gì cũng phí công!
Vô Trần nhìn hắn, đột nhiên nói:
- Ngươi ngồi xuống đối diện ta, tụng niệm theo ta!
Sở Phong vừa nghe, theo lời khoanh chân ngồi xuống đối diện với Vô Trần, nhưng cách nhau chưa đến nửa thước, hắn cố ý ngồi gần như thế, tất nhiên là có ý trả thù vị chưởng môn Nga Mi này. Vô Trần cũng không nói gì.
Diệu Ngọc, Ngụy Đích, Mộ Dung vẫn ngồi xếp bằng phía sau Vô Trần, kết Thiện Định ấn.
Sở Phong thấy Vô Trần đã thay đổi thủ ấn, thì ra là Thiện Định ấn, hiện tại hai tay ngoại phược, ngón giữa dán vào nhau, chính là Tam Muội Da ấn.
Sở Phong không biết đây là ấn gì, nhưng đã từng thấy qua Diệu Ngọc kết pháp ấn này nên quen thuộc, cũng kết Tam Muội Da ân theo, liền dán mắt nhìn vào Vô Trần.
Hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc, hầu như chóp mũi chạm chóp mũi, hơi thở tương thông. Sở Phong lần thứ hai ngửi được mùi băng lãnh nhàn nhạt tỏa ra trên người Vô Trần, trong băng lãnh lộ ra mùi thơm nhàn nhạt, thị lãnh hương, chỉ lãnh hương này đủ để khiến bất kỳ ai si mê thần say. Lại nhìn Vô Trần, Vô Trần quả thật rất đẹp, sắc mặt như băng sương ngưng tụ, mắt như thu ba điểm son, da trắng như ngọc, yên tĩnh ngồi xếp bằng, tự có một phong thái thần vận.
Lần đầu tiên Sở Phong tiếp cận thưởng thức vị chưởng môn Nga Mi này như thế, hơn nữa có thể thưởng thức không kiêng nể gì cả, bởi vì đạt được Vô Trần chính miệng "gợi ý". Thưởng thức một vị chưởng môn Nga Mi tuyệt mỹ, chung quy thoải mái hơn nhiều so với đám quỷ đói kinh khủng kia, cho nên Sở Phong nhìn không nháy mắt. Vô Trần yên tĩnh khiến cho hắn cũng yên tĩnh theo, bất tri bất giác liền khép mắt lại, điềm nhiên nhập tĩnh.
Sở Phong đã an tĩnh, nhưng Vô Trần nổi lên một tia ba động, nàng mở mắt ra nhìn Sở Phong, lần đầu tiên rõ ràng quan sát vị thiếu niên lam sam này như vậy.
Mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng miệng vuông, không phải là loại phiên phiên công tử, nhưng tuyệt đối anh tuấn, nhất là bên mép thủy chung luôn dắt một nụ cười thẳng thắn, dí dỏm mà thân thiết, cương nghị không thiếu nhu tình, ngang tàng oai hùng, tự có một loại khí khái nam nhi của riêng mình.
Tim Vô Trần đánh thịch một cái, lòng nàng vốn yên lặng như gương, chợt nổi một chút gợn sóng, trước mắt bất tri bất giác lại hiện lên tình cảnh 10 năm trước:
Con đường tại cổ trấn, tiểu khất cái co ro tại góc tường, trong tay cầm một nửa cái bánh màn thầu, đang cắn từng chút một. Sau đó có hai bóng người xuất hiện, là mình và sư phụ. Nàng thấy mình đi thẳng đến trước người tiểu khất cái, giương phất trần đập nát cái bánh màn thầu, lả tả rơi xuống đất. Tiểu khất cái không nhìn người kia, mà là chậm rãi quay đầu lại nhìn mình.
Tim Vô Trần lại đánh thịch một cái, nàng không quên được ánh mắt cay đắng chua xót đó, lúc này lại rõ ràng như vậy, lòng nàng cũng dấy lên một nỗi cảm thương, rồi nàng thấy cái bóng của mình cũng từ từ quay sang nhìn mình.
Vô Trần đột nhiên giật mình, cái bóng đó rõ ràng là mình, nhưng dung nhan cũng không phải của mình, đã biến thành một con quỷ đói, đối diện cười với nàng.
Vô Trần cơ hồ cứng đờ, lẽ nào mình đã rơi vào Ngạ Quỷ Đạo? Bởi vì một nửa cái bánh màn thầu đó, mình đã rơi vào Ngạ Quỷ Đạo?
Khi nhìn lại quỷ đói đó, quỷ đói thoắt cái biến mất, kể cả tiểu khất cái cũng tiêu thất theo, Sở Phong vẫn điềm tĩnh khoanh chân ngồi đối diện mình, bình yên nhập tĩnh. Vừa rồi tất cả chẳng qua là ảo giác, là tâm thần mình ba động tạo thành ảo giác.
Vô Trần vội thu liễm tâm thần, ổn định lại ba động trong nội tâm, nhưng chợt thấy một con quỷ đói đang từng bước một đi tới Sở Phong, đi thẳng đến phía sau Sở Phong.
Lòng Vô Trần vốn đang yên bình lại gợn sóng, nàng biết rõ đây là ảo giác, nhưng không ngăn nổi tia gợn sóng này.
Quỷ đói đó đứng sau Sở Phong, nhưng lại nhếch miệng cười với Vô Trần, chính là quỷ đói vừa rồi đã đánh nát nửa cái bánh màn thầu của tiểu khất cái.
Là ảo tượng! Vô Trần cố gắng nói với mình trước mắt chỉ là ảo giác, quỷ đói này căn bản không tồn tại, nhưng bên tai lại vang lên lời nói của Sở Phong: sao cô biết Lãnh Mộc Nhất Tôn có thể ẩn thân trong số ảo giác quỷ đói này hay không?
Vạn nhất quỷ đói này thật là Lãnh Mộc Nhất Tôn, vậy Sở Phong...
Lòng Vô Trần nổi lên ba động kịch liệt, quỷ đói cũng càng cười càng điên cuồng, miệng cười toét lớn hơn, đột nhiên nó há to miệng nuốt tới Sở Phong!
Vô Trần kinh hãi, tay phải nắm phất trần quét một vòng đâm thẳng tới mi tâm quỷ đói. Quỷ đói biến mất, tiếng cười biến mất, phất trần chỉ đâm vào không khí.
Vô Trần quá hoảng hốt, biết mình đã bị loạn tâm thần, lần này liều lĩnh xuất thủ, nhất định không môn mở rộng.
Quả nhiên, ngay khi nàng đâm ra Nhất Trần Phất Tâm, Lãnh Mộc Nhất Tôn xuất hiện ở bên cạnh nàng, đâm cánh tay phải tới, sử ra Ma tông Sát Thần Nhất Thức với nàng!
Vô Trần đã xuất phất trần, đã không ngăn nổi chiêu này, chỉ có thể cố vê Tịnh Bình thủ ngênh tiếp, "oanh" kình khí mạnh mẽ chấn văng Sở Phong, Ngụy Đích, Mộ Dung, Diệu Ngọc đang ngồi xếp bằng ra vài thước, Vô Trần bị chấn bay giữa không trung. Lãnh Mộc Nhất Tôn vung ống tay áo lên, một đạo tụ kình như một thanh phi đao chém tới Vô Trần.
Sở Phong mở hai mắt, đoạn tung người lên, lăng không tiếp lấy Vô Trần, lại vung ống tay áo phải, cũng phất ra một đạo tụ kình, "keng", hai đạo tụ kình chạm nhau, cơ hồ kích ra tia lửa.
Ngụy Đích, Mộ Dung, Diệu Ngọc đồng thời đứng lên. Mộ Dung vỗ thẳng song chưởng vào Lãnh Mộc Nhất Tôn, Ngụy Đích rung trường kiếm, kích ra một vùng gợn nước, Diệu Ngọc mũi kiếm trạm thanh quang, dán vào Tích Thủy kiếm đâm tới Lãnh Mộc Nhất Tôn.
Lãnh Mộc Nhất Tôn tay trái tiếp song chưởng của Mộ Dung, tay phải vươn ra ngón trỏ, điểm tới mũi kiếm của Ngụy Đích, khi điểm tới phân nửa thì đột nhiên phát hiện một điểm thanh hoa kiếm quang xuyên ra từ gợn nước, độ mạnh của kiếm quang khiến y giật mình, ngón tay chưa tới mũi kiếm đã bị quang mang của nó đâm thủng. Lãnh Mộc Nhất Tôn thoắt cái lui lại, lập tức biến mất. Ngụy Đích, Mộ Dung, Diệu Ngọc không dám đuổi theo.
Sở Phong ôm Vô Trần tại giữa không trung xoay liền mấy vòng, hóa giải đi dư kình của Sát Thần Nhất Thức mới nhẹ nhàng hạ xuống đất. Một tia máu tươi đã tràn ra từ khóe miệng Vô Trần.
Sở Phong thảng thốt:
- Vô Trần, cô sao rồi?
Vô Trần thấy mình bị Sở Phong ôm, vừa sợ vừa vội, liều mạng giãy khỏi, vừa mới giãy thì người lại rã rời ngã vào trong lòng Sở Phong, hơi thở hổn hển.
Sở Phong càng hoảng, liền giơ hữu chưởng đè lên ngực Vô Trần.
Oa! Vô Trần thấy Sở Phong đè tay lên ngực mình, hoa dung thất sắc, lại không thể mở miệng, càng không thể vùng vẫy, chân khí vốn đã bị chấn loạn càng kích động kịch liệt, một tia máu tươi lại tràn ra từ khóe miệng.
- Sư phụ --
Diệu Ngọc quá sợ hãi.
Sở Phong càng không khỏi phân trần, thủ chưởng liền đặt lên huyệt Thiên Trung trên ngực Vô Trần, phun ra chân khí:
- Vô Trần, mau vận khí điều tức!
Sở Phong nói gần như là ra lệnh.
Vô Trần hoảng sợ xen lẫn xấu hổ, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể tiếp thu sự thật này, nàng nhắm mắt thầm vận pháp quyết, dẫn chân khí của Sở Phong truyền vào nhập đan điền.
Sở Phong vừa truyền vào chân khí, Vô Trần lập tức cảm thấy thể nội có một tia chân khí cực thuần cực tịnh lưu chuyển theo, là tia tiên thiên chi khí mà Tịnh Diệt đã từng nói qua với nàng. Vô Trần rốt cuộc khẳng định, khi đó tại Tử Trúc lâm mình trúng Tử Ngọc Ôn Hương, Sở Phong lung tung truyền một luồng chân khí cho nàng, luồng chân khí này quả thật là tiên thiên chi khí, cũng là luồng tiên thiên chi khí này giúp mình tránh được một kiếp sinh tử. Nói cách khác, Sở Phong không ngờ thân mang tiên thiên chi khí?
Diệu Ngọc, Ngụy Đích, Mộ Dung ba mặt thủ vệ, thứ nhất là phòng ngừa Lãnh Mộc Nhất Tôn nhân cơ hội đánh lén, thứ hai cũng là vì ngăn trở tầm mắt của mọi người, dù sao nếu như để mọi người thấy đường đường chưởng môn Nga Mi bị người khác đè lên ngực, thật sự sẽ tổn hại đến danh dự của Vô Trần.
Dưới chân khí của Sở Phong hỗ trợ, Vô Trần rất nhanh ổn định chân khí bị kích động, chân khí vừa bình phục, nàng lập tức trợn mắt nói:
- Buông tay!
Sở Phong hỏi:
- Cô không có việc gì rồi chứ?
- Mau buông tay! - Vô Trần thấp giọng quát.
Sở Phong liền buông tay ra. Vô Trần liền giãy người khỏi, má phấn ửng hồng. Sở Phong nhớ tới vừa rồi mình đặt tay lên ngực vị chưởng môn Nga Mi này, mặt hắn cũng nóng lên, cảm thấy ngón tay vẫn còn cảm giác mềm mại, dư hương chưa tan, ánh mắt liền không tự chủ được rơi vào ngực Vô Trần.
Vô Trần trợn mắt, vội vàng xoay người đi. Sở Phong tự biết thất lễ, vội vã thu ánh mắt lại, mặt càng nóng hôi hổi, ngực đập thình thịch, nhất thời xấu hổ không ngớt.
Sở Phong thấp thỏm trong lòng: Vô Trần luôn luôn lạnh lùng cao ngạo, vừa rồi mình dưới tình thế cấp bách đã chiếm tiện nghi của vị chưởng môn Nga Mi này lớn như vậy, không biết là họa hay phúc, là cướp hay là duyên.
Vô Trần thầm nghĩ: mình thân là chưởng môn Nga Mi, luôn luôn thanh tâm quả dục, hiện tại không ngờ trước mắt bao người bị Sở Phong khinh bạc như vậy, vạn nhất truyền ra ngoài, không chỉ danh dự bị hủy hết, còn có thể làm tổn hại đến danh dự của Nga Mi. Lẽ nào Nga Mi sẽ bị hủy trên tay mình? Người này thật kỳ cục, có thể nào khinh bạc như vậy!
Mỗi người đều có tâm tư riêng. Diệu Ngọc chợt gọi:
- Sư phụ!
Vô Trần bừng tỉnh.
Diệu Ngọc hỏi:
- Sư phụ, hiện tại chúng ta làm sao?
Vô Trần nhìn quanh bốn phía, vẫn là cảnh tượng quỷ đói.
Sở Phong nói:
- Có phải lại kết ấn niệm kinh nữa không?
Vô Trần lườm hắn:
- Hiện tại cho ngươi kết ấn niệm kinh ngươi cũng không bình tâm được!
Sở Phong ngẩn ra, cảm thấy ánh mắt cùng giọng điệu này của Vô Trần hơi là lạ, có ý như giận như không. Vô Trần cũng cảm thấy giọng điệu của mình không ổn, vội vã xoay mặt đi.
Ngụy Đích, Mộ Dung nhìn nhau, trong lòng minh bạch, hiện tại không phải là Sở Phong không bình tâm, là Vô Trần không bình tâm. Muốn phá vỡ ảo giác nhất định phải nhập tĩnh, họ muốn nhập tĩnh phải do Vô Trần dẫn dắt, hiện tại Vô Trần không tĩnh được, họ sẽ không thể nhập tĩnh, không thể nhập tĩnh thì không thể phá vỡ Quỷ Vực Ảo Cảnh.
Sở Phong đột nhiên nói:
- Chưa hẳn nhất định phải niệm kinh mới có thể nhập tĩnh!
Nói rồi hắn giang hai chân ra, người hơi ngồi chồm hổm xuống, điểm chân trái bước ra, hai lòng bàn tay đưa xuống đặt tại trước bụng, thân thể trầm xuống đồng thời hai tay cuốn tròn... Thì ra hắn đang diễn luyện Thái Cực, hắn muốn lấy Thái Cực nhập tĩnh!