Sở Phong hơi ngẩn người, Thái quân thu lại dáng tươi cười, nói:
- Sở công tử, chuẩn bị kỹ chưa?
Nói xong Ô Mộc trượng trong tay chống một cái lên mặt đất, mặt đất lát đá cẩm thạch cứng rắn vậy mà bị khiến cho nứt ra mấy khối, đủ thấy công lực cực kỳ hùng hậu.
Sở Phong thầm kinh hãi, nói:
- Ý Thái quân là sao...
Thái quân không để ý gì, giơ lên Ô Mộc trượng điểm thẳng yết hầu Sở Phong, Sở Phong vội vàng nghiêng người tránh ra, Ô Mộc trượng lập tức quét ngang thắt lưng Sở Phong, Sở Phong lùi lại, Thái quân lướt tới trước, Ô Mộc trượng bổ thẳng vào đầu Sở Phong, Sở Phong thoắt cái lướt ngang một thước, Ô Mộc trượng sạt qua y phục Sở Phong nện lên mặt đất, "Oanh!" phiến đá cẩm thạch trên mặt đất tức thì bị nứt ra, quả nhiên uy lực kinh người. Thái quân không đợi Sở Phong thở dốc, Ô Mộc trượng quét tới liên tiếp, ban nãy trước khi vào thạch ốc Thái quân còn đi lại tập tễnh, hiện tại đi chuyển thì nhanh nhẹn khác thường, hơn nữa mỗi một trượng quét ra đều đạt nghìn cân, chỉ riêng trượng phong thôi cũng không thể coi thường.
Sở Phong không dám chậm trễ, "Cheng" rút ra trường kiếm cổ, lập tức thi triển trường kiếm, lấy nhu chế cương. Thái quân xuất trượng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, vả lại chiêu thức vô cùng kỳ lạ, bất kể là đầu trượng, đuôi trượng hay thân trượng đều có thể hình thành thế công, không hạn chế một kiểu, cực kỳ linh hoạt. Sở Phong thấy mỗi một trượng của Thái quân cũng đều trực chỉ vào nơi yếu hại, vả lại thế mãnh lực trầm, mọi nơi đều muốn đẩy hắn vào chỗ chết, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ Thái quân nhận định ta là hung thủ diệt môn Chấn Giang Bảo nên một lòng muốn giết ta báo thù cho Chấn Giang Bảo?
Ở thời khắc sống còn lại không còn đường thối lui, Sở Phong chỉ đành hợp lực phát huy Thái Cực kiếm đến cực hạn, đương nhiên, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn phải liều mình chiến đấu, trong lòng biết hoàn cảnh càng nguy hiểm thì càng phải bình tĩnh. Trượng pháp của Thái quân cương mãnh vô bì, cũng may Thái Cực kiếm của mình vừa lúc khắc chế được nó, song mỗi một trượng của Thái quân nhìn như cực kỳ đơn giản nhưng mình phải hợp toàn lực mới có thể dẫn rời đi, là bởi vì công lực của mình còn chưa đủ hay là kiếm pháp của mình chưa tinh?
Đang nghĩ ngợi, Ô Mộc trượng của Thái quân đã phát huy đến cực hạn, cả gian thạch ốc đều là trượng ảnh và trượng phong, Sở Phong cũng múa trường kiếm đến cảnh giới vô cùng nhuần nhuyễn, tuy nhiên trượng ảnh vẫn tầng tầng dồn ép hắn, từ từ bức hắn tới dưới bức tường, suy cho cùng thì Thái quân đã thành danh hơn mười năm, đã đạt được một thân công lực vô cùng hùng hậu.
Thái quân đột nhiên quát một tiếng nặng nề, rung Ô Mộc trượng trong tay, đầu trượng nhất thời hóa thành từng điểm ô quang xuyên qua tầng tầng trượng ảnh tập kích tới Sở Phong, Sở Phong đã không thể lui, cũng hét lớn một tiếng, rung mạnh trường kiếm hóa ra mấy điểm tinh quang bắn về phía điểm điểm ô quang đó, chỉ nghe thấy một loạt tiếng "Leng keng leng keng" vang lên, từng điểm ô quang đã bị chặn đứng, song vẫn có một điểm ô quang xuyên thấu qua kiếm phong, bắn thẳng đến mặt Sở Phong, Sở Phong nhắm mắt lại, lần này thì đầu mình chắc hẳn sẽ bị trượng đính lên tường!
"Ầm!"
Ô Mộc trượng chọc thẳng vào bức tường đá bên tai Sở Phong, đã cắm sâu vào phân nửa, Sở Phong chỉ nghe được bên tai vang lên một tiếng nổ, trong cơn hoảng hồn chưa định vội mở mắt ra, thấy Thái quân đang cười tít mắt nhìn mình, bà nói:
- Lão thân quả nhiên không có nhìn lầm, cậu không phải là hung thủ diệt môn Chấn Giang Bảo!
Sở Phong nhìn Thái quân, không hiểu ra sao. Thái quân lại nói:
- Gian thạch ốc này không một cánh cửa, cậu dám theo ta trực tiếp đi vào thì đủ thấy lòng dạ cậu rất thẳng thắn!
Sở Phong tâm trạng thầm nghĩ: "Sớm biết như vậy thì ta phải phân vân một lúc sau đó mới quyết định có nên vào không rồi!"
Thái quân nói tiếp:
- Cậu tuổi còn trẻ thế mà lại có thể tiếp được hơn trăm trượng của ta, quả nhiên là hiếm thấy!
Sở Phong vội nói:
- Đó là do Thái quân cố ý lưu thủ thôi!
Thái quân lắc đầu, lại nói:
- Chẳng qua, lấy võ công hiện tại của cậu thì vẫn chưa có thể diệt sát toàn môn Chấn Giang Bảo trong phút chốc được!
Sở Phong cuối cùng cũng hiểu Thái quân vì sao đột nhiên nhằm mình xuất trượng, thế là cười nói:
- Thì ra Thái quân đang thử luyện vãn bối, vừa rồi quả thực là khiến cho vãn bối hoảng sợ một phen đấy!
Thái quân cười nói:
- Vừa rồi đã có mạo phạm, Sở công tử đừng trách!
Sở Phong lại vội nói:
- Thái quân trượng pháp tinh kỳ, trận đọ sức vừa rồi thực sự làm cho vãn bối thu được rất nhiều lợi ích, vãn bối còn phải đa tạ Thái quân chỉ giáo mới phải chứ!
Thái quân gật đầu nói:
- Võ công mỗi môn phái không có gì là không thể tương khắc tương chế, chỉ cần vận dụng thoả đáng, cho dù bò cũng có thể đánh bại đối thủ!
- Một lời của Thái quân thật làm cho vãn bối hiểu ra, vãn bối nhất định nhớ kỹ lời giáo huấn của Thái quân!
Thái quân gật đầu, đưa tay tính rút ra Ô Mộc trượng nhưng lại rút không ra được, mới bảo Sở Phong:
- Sở công tử, phiền cậu giúp ta rút ra Ô Mộc trượng. Vừa rồi múa trượng một hồi mà giờ cả người uể oải không còn sức gì cả.
Sở Phong liền nắm lấy Ô Mộc trượng vận kình kéo mạnh, rút ra cây Ô Mộc trượng đã bị cắm sâu phân nửa vào bức tường, hai tay đưa cho Thái quân, Thái quân tiếp nhận, dùng mũi trượng điểm một cái lên vách tường, "Ầm" Cửa đá mở ra lần nữa, rồi cười bảo:
- Được rồi, cậu nhanh đi đến vườn Phi Tử đi, Thượng Quan Y Tử thấy ta giữ cậu lại chắc hẳn là đang rất lo lắng đấy.
Tâm trạng Lan Đình quả thực có phần không an lòng, nàng bị Vô Song kéo tới hậu viện, nhưng tâm tư lại không ở chỗ này. Đường Ngạo vừa thấy Sở Phong thì giương cung bạt kiếm, hiện tại Thái quân đột nhiên giữ hắn lại một mình, cũng không biết là vì sao? Tuy nhiên lấy uy tín trên giang hồ của Thái quân hẳn là sẽ không ám hại Sở Phong, mặc dù là nghĩ như thế nhưng rốt cuộc vẫn không kiên định mấy.
Mọi người tới trước một cánh cổng hình vòm lớn ở hậu viện, vách tường hai bên cổng đều là dùng đá hoa cương hoa văn ngoắt ngoéo cực kỳ hiếm thấy xây thành, trên cổng khảm một tấm biển bằng ngọc thạch, mặt trên có khắc ba chữ to: "Phi tử viên".
Tấm biển còn được tỉ ấn đóng dấu, thấy được rất rõ ràng, xem ra tấm biển này là được ngự ban, lạc khoản còn có hai chữ "Thiên Bảo".
Vô Song kéo Lan Đình đi vào vườn Phi Tử, trong vườn chỉ trồng duy nhất một loại vải, không có một loại cây nào khác, dưới thân cây cỏ mọc xanh mượt như tấm đệm. Hiện tại vừa là lúc hoa vải nở rộ, chỉ thấy trên từng cành cây vải, đầu cành nở đầy hoa vải màu vàng óng ánh, một mảnh ánh vàng rực rỡ, từng đợt hương thơm thoang thoảng theo làm gió nhẹ làm lòng người khoan khoái. Cạnh đó từng con ong mật bay quấn quanh trên mỗi cánh hoa đang chăm chỉ làm công việc của nó, mà những cánh bướm rực rỡ năm màu thì đang bay lượn giữa những cành cây, trên cành từng chú chim sẻ với bộ lông vàng óng đang "Ríu rít ríu rít" hót vang, tất cả tạo nên một khung cảnh thiên nhiên tràn đầy sức sống.
Vô Song kéo cánh tay Lan Đình, vừa đi vừa rất phấn khởi nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ tới thật là đúng lúc, hiện tại chính là mùa hoa vải nở, cũng là lúc cảnh đẹp nhất, còn mùi thơm ngát lao tới mũi nữa, tỷ xem những con ong, con bướm, chim kia đáng yêu biết dường nào... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Hai mắt Lan Đình mặc dù nhìn quanh theo tay Vô Song chỉ, nhưng tâm tư mãi không hề ở chỗ này, Vô Song nào biết được tâm tư của Lan Đình, chỉ thoăn thoắt cái miệng nói không ngừng:
- Thượng Quan tỷ tỷ, những cây vải này khi nở hoa tạo nên một cảnh tượng thật đẹp, nhưng khi kết quả sẽ lại là một khung cảnh khác, khắp vườn đều là vải xum xuê mọc trên cành, từ xa nhìn một mảnh đỏ rực trông rất đẹp mắt, vả lại tiện tay có thể hái rồi lột vỏ ăn ngay, nên rất thơm ngọt, vải Phù Lăng thiên hạ nghe tiếng, mà vải ở vườn Phi Tử của chúng ta lại nổi danh nhất Phù Lăng...
Vô Song kéo Lan Đình đi được một đoạn, rốt cuộc phát hiện Lan Đình không hề tập trung gì cả, mới gọi:
- Thượng Quan tỷ tỷ! Thượng Quan tỷ tỷ!
Lan Đình vội hoàn hồn đáp lại một câu.
- Thượng Quan tỷ tỷ, sao tỷ dọc đường không nói tiếng nào vậy?
- Không... không có gì, ta chỉ cảm thấy hoa vải này thực sự rất đẹp...
"Bịch!"
Một thân ảnh đột ngột nhảy ra trước mặt hai người, cười ha ha nói:
- Thì ra là các cô ở đây, hại ta tìm nửa ngày không thấy, còn suýt nữa bị lạc đường nữa, vườn Phi Tử này cũng lớn thật chứ!
Người đến chính là Sở Phong.