Mục lục
Cổ Đạo Kinh Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đại Đồng, Phượng Lâm các, bên trong luôn chật khách, không chỉ bởi vì Phượng Lâm mỹ thực ở đây nổi tiếng Vân Trung, càng bởi vì Phượng Lâm các có một vị nữ chủ nhân phong vận mê người, ăn nói khéo léo -- Phượng tỷ. Lúc này, thấy Phượng tỷ đầu búi tóc cao, cắm nghiêng một cây ngọc trâm, thân khoác phượng y gấm, mỗi tay đeo một vòng vàng, chân đi giày thêu hồng, bước đi nhẹ nhàng, đang nói chêm chọc cười với các thực khách.

- Phượng tỷ --

Một giọng nói trong trẻo truyền đến, Phượng tỷ xoay người liền thấy Sở Phong đang đứng trước mắt, mỉm cười nhìn mình, phía sau là công chúa và Thiên Ma Nữ.

Phượng tỷ vội vã ra đón, mặt tươi cười rạng rỡ:

- Sở công tử? Khách quý! Khách quý!

Sở Phong cười nói:

- Ta đặc biệt tới làm phiền Phượng tỷ đây.

Phượng tỷ cười nói:

- Công tử tới làm phiền Phượng tỷ, Phượng tỷ cao hứng còn không kịp.

Sở Phong cười nói:

- Chỉ sợ Phượng tỷ đầy khách rồi, thờ ơ với ta.

- Ôi chao! Những lời này của công tử thật làm người ta đau lòng.

Thực khách bên trong chợt thấy có ba vị nhân vật tới, một người phong thái tiêu sái, khí vũ hiên ngang; một người mái tóc như tuyết, thiên sinh lệ chất; một người tóc xỏa vai, lạnh lùng tuyệt mỹ, nhất thời ngạc nhiên không ngớt.

Phượng tỷ dẫn ba người đi thẳng lên Nghênh Phượng đình, chưa kịp ngồi xuống thì Sở Phong liền nói:

- Phượng tỷ mau đưa đồ ăn lên đây, bụng ta đang réo ầm ĩ đây!

Phượng tỷ cười nói:

- Đã sớm phân phó bên dưới rồi.

Sở Phong lại nói:

- Nhớ mang lên một bình hảo tửu.

Phượng tỷ nói:

- Ta còn không biết công tử mê rượu sao? Đã chuẩn bị từ lâu rồi.

Sở Phong vội nói:

- Mau mang lên.

Phượng tỷ cười nói:

- Cái gọi là món ngon rượu ngon, món ngon chưa lên, rượu không thể lên.

Sở Phong vội nói:

- Món ngon có thể không ăn, rượu không thể không uống. Hảo Phượng tỷ, đưa rượu lên trước đi mà.

Phượng tỷ lại nói:

- Rượu này của ta không phải bình thường, công tử cứ chờ đi.

Sở Phong nghe vậy, càng hận không thể được uống ngay cho thống khoái, Phượng tỷ thì cứ lờ đi.

Công chúa cười nói:

- Phượng tỷ đang dằn vặt Sở đại ca đấy.

Phượng tỷ cười nói:

- Ta chỉ trợ hứng cho Sở công tử thôi.

Rồi nàng vỗ mái tóc của công chúa khen:

- Mái tóc công chúa càng ngày càng đẹp.

Phượng tỷ nhìn sang Thiên Ma Nữ, đang muốn trêu ghẹo một câu, bỗng cảm thấy một tia hàn ý truyền tới, lại không mở miệng được.

Sở Phong vội nói:

- Vị này chính là Thiên Nữ cô nương.

Phượng tỷ ngẩn ra, chợt minh bạch, vị hắc y cô nương trước mắt chính là Thiên Ma Nữ 10 năm trước làm kinh sợ thiên hạ, nàng vội vã khom người:

- Thì ra là Thiên Nữ cô nương, thất kính thất kính!

Thiên Ma Nữ không nói gì.

Rất nhanh, từng món ăn mĩ vị lần lượt được đưa lên, nhưng vẫn chưa thấy rượu đâu. Sở Phong nhiều lần thúc giục, Phượng tỷ mới tự mình đi xuống. Chỉ chốc lát nàng chậm rãi quay lại, trong tay có thêm một hũ rượu. Sở Phong vội vàng nâng cốc đưa ly tới. Phượng tỷ lại nói:

- Công tử muốn uống rượu này, cần phải đoán ra tên rượu trước.

Rồi nàng khẽ mở nắp hũ, một mùi hương lê bay ra.

Sở Phong ngửi mũi, kinh ngạc nói:

- Rượu đượm hương lê, ẩn ẩn xuân ý, chẳng lẽ là 'Lê Hoa Xuân' ?

- Có biết xuất xứ không?

Sở Phong nói:

- Thơ của Bạch Nhạc Thiên nói "Hồng tụ chức lăng khoa thị đế, thanh kỳ cô tửu sấn Lê Hoa"(1), lại chú giải 'Ủ rượu có thêm hoa lê đến khi lên men, gọi là Lê Hoa Xuân', đây là xuất xứ.

(1)Tay áo bằng lụa đỏ trông như lá cây thị (persimmon), Cờ xanh của các quán rượu phất phới ánh vào rượu Lê Hoa.

Phượng tỷ cười nói:

- Sở công tử quả nhiên biết rượu. Hũ 'Lê Hoa Xuân' này là tiểu các cất kỹ, hôm nay mới đãi công tử.

Sở Phong mừng rối rít, vội vàng đưa ly rượu qua. Phượng tỷ lại nói:

- Công tử đã biết là Lê Hoa Xuân, nên biết Lê Hoa Xuân không uống vô vị, cần phải nếm cao lương mỹ vị trước.

Sở Phong hận đến cắn răng, chỉ phải đưa miệng càn quét một trận, lại khẩn cấp đưa ly rượu ra:

- Phượng tỷ đừng hành hạ ta nữa, nếu không châm rượu, ta sẽ trở mặt!

Phượng tỷ mới cười mỉm rót đầy cho hắn một ly. Sở Phong uống một hơi cạn sạch, khen hết lời:

- Hảo tửu! Tuy không phải ủ từ hoa lê, nhưng vẫn đượm dư hương của hoa lê, hảo tửu!

Phượng tỷ lại châm cho hắn một ly. Sở Phong lại uống một hơi cạn sạch, uống liền ba ly, hắn mới thỏa mãn. Phượng tỷ cười nói:

- Công tử uống từ từ thôi, ta đâu có tranh rượu với công tử.

Công chúa cười nói:

- Phượng tỷ có điều không biết, Sở đại ca dọc đường vội vã, một giọt rượu chưa được nếm, giờ được rượu ngon, còn không uống đến say luôn.

Phượng tỷ ngạc nhiên:

- Vì sao mọi người lại vội như vậy?

Sở Phong cười nói:

- Chúng tôi nhớ đến Phượng tỷ mà.

Phượng tỷ cười khúc khích:

- Ôi! Cái miệng của công tử ngọt sớt, cả ta cũng bị lừa rồi. Ta thấy công tử là nhớ thương Phượng Lâm mỹ thực này thôi.

Sở Phong nói:

- Ta kính Phượng tỷ trước một ly!

Nói xong hắn tự mình rót đầy một ly cho Phượng tỷ. Phượng tỷ uống một hơi cạn sạch, Sở Phong lại rót một ly, Phượng tỷ lại uống một hơi cạn sạch, Sở Phong lại rót, Phượng tỷ vội vàng xua tay nói:

- Rượu này rất mạnh, ta không chịu nổi đâu.

Sở Phong lại nói:

- Kính rượu nên kính ba ly, trừ phi Phượng tỷ trách chúng tôi đến đây làm phiền.

Nói xong hắn lại châm rượu, uống cạn một ly trước, lộ ra đáy ly.

Phượng tỷ cười nói:

- Công tử thật là làm khó người khác.

Nàng liền nâng ly uống, lập tức ánh mắt mông lung, vội vàng đứng dậy xin cáo lui, suýt nữa không vững chân. Sở Phong vội vàng đỡ lấy hỏi:

- Phượng tỷ không có việc gì chứ?

Phượng tỷ định thần lại, cười nói:

- Không có việc gì. Mọi người từ từ dùng, ta thất bồi trước.

Rồi nàng bước vội xuống lầu.

Công chúa cười nói:

- Sở đại ca chuốc say Phượng tỷ rồi.

Sở Phong nói:

- Rượu này quả nhiên rất mạnh.

Rồi hắn lại uống liền ba ly, tức thì tửu ý dâng lên. Công chúa vội nói:

- Huynh uống chậm một chút.

Sở Phong cười nói:

- Hảo tửu cần phải tận hứng, công chúa cũng uống một chén đi.

Nói xong hắn tự tay rót đày một ly cho công chúa, công chúa khẽ hớp một ngụm, tức thì má phấn ửng hồng, má ngọc sinh xuân. Sở Phong nói:

- Công chúa uống thêm một ngụm nữa ha?

Công chúa rất thuận theo lại uống một ngụm, mặt càng đỏ hơn, không giấu nổi e thẹn. Sở Phong nhịn không được ghé sát hôn lên má công chúa một cái, ra vẻ quyến luyến:

- Công chúa đẹp quá.

Công chúa xấu hổ không ngớt.

Sở Phong chuyển hướng Thiên Ma Nữ, rót cho nàng một ly:

- Công chúa đã không chịu nổi tửu lực, ta uống với nàng.

Thiên Ma Nữ nâng ly muốn uống thì Sở Phong ngăn lại:

- Không cho nàng dùng Thiên Ma Công hóa tửu lực đi, ta muốn xem tửu lượng của nàng rốt cuộc thế nào!

Thiên Ma Nữ cười cười, rồi uống một hơi cạn sạch. Sở Phong lại rót một ly, Thiên Ma Nữ lại uống một hơi cạn sạch, Sở Phong lại rót đầy một ly, hắn biết mặc dù Thiên Ma Nữ rất ít uống rượu, nhưng tửu lượng kinh người.

Thiên Ma Nữ cố tình để cho Sở Phong thoải mái chè chén, cho nên cứ đến là không cự tuyệt, cùng hắn đối ẩm hết ly này đến ly khác. Sở Phong càng uống càng hăng, rốt cuộc, bên má Thiên Ma Nữ dần đỏ lên, như ráng chiều mới sinh, trông rất kiều diễm. Sở Phong chỉ chờ giờ khắc này, ghé tới hôn lên má Thiên Ma Nữ một cái, mê say nói:

- Nàng...thật đẹp!

Lại hỏi:

- Còn uống được không?

Thiên Ma Nữ gật đầu, Sở Phong vui mừng, lại vội vàng châm rượu, cùng Thiên Ma Nữ nâng ly, công chúa cũng nâng ly nhấp môi. Sở Phong càng thêm vui, một ly tiếp một ly.

Hắn đã lâu chưa được thoải mái mà uống như vậy, từ sau khi nghe được Bàn Phi Phượng sẽ không xuống Thiên Sơn nữa, trong lòng hắn vẫn luôn kiềm nén, cũng không dám biểu lộ, cũng không dám thả lòng, chỉ có thể kiềm nén.

Công chúa và Thiên Ma Nữ không ngăn cản hắn, chỉ thỏa sức uống cùng hắn. Hắn quả thật cần một cơn say hàm sướng lâm li để giải tỏa áp lực trong lòng.

Sở Phong tay trái ôm công chúa, tay phải ôm Thiên Ma Nữ, càng ẩm càng say sưa, cuối cùng hắn giơ cả hữ Lê Hoa Xuân lên, uống ừng ực một hơi cạn, hô hai tiếng: - "Thống khoái! Thống khoái!" lại đánh "rầm" gục đầu lên mặt bàn, đã say mèm.

- Sở đại ca?

Công chúa đẩy đẩy Sở Phong, hắn đã bất tỉnh nhân sự. Nàng muốn dìu hắn, nhưng căn bản không dìu nổi, chỉ đành nhìn sang Thiên Ma Nữ. Thiên Ma Nữ ôm lấy Sở Phong đi xuống Nghênh Phượng đình, đi vào phòng và đặt hắn lên giường. Sở Phong bắt đầu lải nhải. Công chúa vội vàng cởi đai lưng của hắn ra, cởi giày, lại lấy khăn tay thấm nước lau mồ hôi trên trán Sở Phong, lại đắp lên cho hắn.

Thiên Ma Nữ lẳng lặng nhìn một lúc, sau đó xoay người ra ngoài, nghe được Sở Phong mơ hồ nói:

- Đừng...đừng đi...

Nàng thoáng dừng chân, rồi vẫn đi ra khỏi phòng.

***

Đêm khuya, một trận gió lạnh phất qua, Sở Phong thình lình giật mình tỉnh giấc. Hắn bật dậy, tấm khăn tay trên trán tuột xuống, sau đó thấy công chúa đang nằm ở mép giường, đã chìm vào giấc ngủ. Sở Phong biết nàng đang chăm sóc mình. Hắn xuống giường, nhẹ tay ôm công chúa lên giường, đắp chăn cho công chúa, sau đó đi giày rồi ra khỏi phòng, đi thẳng lên Nghênh Phượng đình.

Hai bên Nghênh Phượng đình trồng hoa cỏ cây cối, còn có giả sơn nước chảy, phía sau là một thạch đài hình vuông trống trải. Thiên Ma Nữ đang đứng trên thạch đài, ngóng nhìn bầu trời đêm xa xa. Ánh trăng chiếu vào người nàng, dọc theo mái tóc dài của nàng lại rơi xuống thạch đài, ửng một tầng sương trắng tinh, cả người nàng giống như đứng trên sương, cô độc lạnh lùng.

Sở Phong đi tới phía sau nàng, vươn cánh tay ôm lấy eo nàng, sau đó gồi đầu lên vai nàng, dán vào má nàng mà nói:

- Nàng lại như vậy rồi?

- Ta không sao.

- Đừng nói với ta nàng đang ngắm trăng?

- Ngươi nói đi?

- Ta không biết, nhưng khẳng định nàng không phải đang ngắm trăng.

- Vì sao?

- Bởi vì ánh trăng ở phía sau nàng.

Thiên Ma Nữ cười cười, không nói gì.

Sở Phong nói:

- Ta phát giác mỗi lần nàng nhìn đều là một hướng. Rốt cuộc nàng đang nhìn cái gì?

Thiên Ma Nữ nói:

- Ta đang nhìn núi Côn Ngô.

- Nàng có thể thấy được sao?

Thiên Ma Nữ lắc đầu.

- Vậy vì sao còn muốn nhìn?

- Bởi vì ngoại trừ núi Côn Ngô, ta không biết nên nhìn tới đâu!

Sở Phong động lòng:

- Núi Côn Ngô nhất định đã để lại cho nàng rất nhiều hồi ức tốt đẹp?

- Tại núi Côn Ngô, sư phụ hiểu ta nhất, sư huynh sư tỷ đều rất tốt với ta, trên núi mỗi một gốc cây ngọn cỏ, một hoa một lá đều có tình nghĩa...

Nỗi quyến luyến ánh lên trong ánh mắt Thiên Ma Nữ, giống như đã trở lại quãng thời gian ở núi Côn Ngô.

Sở Phong hỏi:

- Nàng nhất định rất muốn trở về núi Côn Ngô?

Thiên Ma Nữ lặng lẽ nói:

- Ta đã cô phụ kỳ vọng của sư phụ đối với ta, ta không còn mặt mũi nào về núi Côn Ngô.

Sở Phong chấn động trong lòng: đây đã là lần thứ hai nàng nói như vậy rồi. Hắn chuyển tới phía trước Thiên Ma Nữ, cầm hai tay nàng lên và nói:

- Vậy đừng về núi Côn Ngô nữa, cùng ta trường kiếm giang hồ, có được hay không?

Thiên Ma Nữ nhìn Sở Phong, không trả lời, nhưng trong ánh mắt chứa trông mong, chứa ước mơ.

- Ngủ đi.

Sở Phong kéo nàng trở về phòng. Công chúa ngủ rất say. Sở Phong ôm Thiên Ma Nữ lên giường, nằm ở bên cạnh công chúa, đắp chăn cho nàng, sau đó ngồi ở mép giường và nhìn nàng.

- Ngươi... Không ngủ? - Thiên Ma Nữ hỏi.

- Ta muốn nhìn nàng ngủ.

Thiên Ma Nữ thản nhiên nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ. Sở Phong nhìn đăm đăm, dọc theo đường đi, hắn hầu như mỗi tối đều nhìn Thiên Ma Nữ đi vào giấc ngủ như thế này.

Ngoài cửa sổ đột nhiên nhoáng lên, một bóng hình nhỏ nhắn đang đạp mái hiên bay vút đi. Sở Phong liếc mắt nhận ra bóng người đó, hắn lấy làm kinh hãi, thân hình như lưu quang lướt ra. Bóng người đó lướt thẳng vào lầu các của Phượng tỷ. Sở Phong cũng lập tức lướt vào. Thấy người đó đứng ở trước giường Phượng tỷ, tay cầm chủy thủ, đang muốn vén màn giường lên thì Sở Phong lặng lẽ lướt tới phía sau. Người đó phát giác ra, bèn chém chủy thủ mạnh về phía sau, song chủy thủ vừa mới vung ra thì Sở Phong đã cầm lấy cổ tay nàng, khẽ quát lên:

- Hồng Nghê, là tôi.

Thì ra bóng người này chính là Hồng Nghê, thiếp thân tỳ nữ của Tấn tiểu thư.

- Sở công tử? - Hồng Nghê thấy rõ là Sở Phong thì rất ngạc nhiên.

Sở Phong kéo nàng lướt ra khỏi lầu các mới buông tay ra hỏi:

- Hồng Nghê, cô làm cái gì vậy?

Hồng Nghê không nói gì.

- Có phải Từ Công tiểu thư bảo cô tới?

Hồng Nghê nói:

- Tiểu thư nói ả quá ghê tởm, để cho a chịu chút ác quả trước, rồi mới đối phó ả.

Sở Phong nhíu mày:

- Tiểu thư nhà cô rõ ràng đáp ứng với tôi là trước khi chưa điều tra rõ chân tướng thì sẽ không làm khó cổ mà.

Hồng Nghê nói:

- Tiểu thư đã tra ra chứng cứ rõ ràng rồi.

- Hả?

- Tiểu thư sẽ không oan uổng người tốt, tiểu thư nói ả ghê tởm, thì nhất định ghê tởm.

Sở Phong nói:

- Hồng Nghê, cô về Tấn Từ trước đi, ngày mai tôi tự mình đi gặp tiểu thư nhà cô, tự có phân trần.

Hồng Nghê nói:

- Như thế ta trở lại sẽ không thể ăn nói với tiểu thư.

Sở Phong suy nghĩ một chút mới nói:

- Cô trở lại nói với tiểu thư nhà cô "Nhất hoằng bích thủy lưu tuấn ảnh, bách xích thanh đàm tả thúy nga", cô ấy sẽ biết là tôi.

- Như vậy thì ta sẽ trở lại, ngày mai ngươi nhất định phải đến Tấn Từ.

Sau khi Hồng Nghê đi, Sở Phong mới nhớ ra vừa rồi Hồng Nghê đứng ở bên giường, Phượng tỷ không hề có phản ứng, bằng thân thủ của nàng không đến mức như vậy được? Hắn lướt vào lầu các, đi tới bên giường, xuyên qua màn giường mơ hồ có thể thấy được bóng hình thướt tha của Phượng tỷ nằm trong đó, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Sở Phong do dự chốc lát, vẫn đưa tay xốc màn lên, thấy Phượng tỷ nằm nghiêng người, mày liễu nửa khép, như ngủ như không, hai gò má đỏ bừng, diễm như hoa đào, rõ ràng là bộ dạng say rượu. Nàng cũng không đắp chăn, chỉ khoác một bộ sa mỏng, tư thái mê người hoàn toàn phơi bày, rõ ràng là một bức tranh mỹ nhân say rượu nằm ngủ.

Sở Phong đỏ mặt, đang muốn buông màn xuống thì Phượng tỷ trong mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Sở Phong đứng ở trước giường nhìn mình, nàng e thẹn, lại ngồi dậy, đưa tay kéo cánh tay Sở Phong nói:

- Hô Luy a ka, là chàng à?

Sở Phong ngẩn ra:

- Hô Luy a ka?

Phượng tỷ xấu hổ:

- Hô Luy a ka, phu quân của ta, rốt cuộc chàng đã trở về.

Sở Phong bị tiếng gọi "phu quân" làm sợ đến hồn phi phách tán, hắn hốt hoảng giãy tay rồi lui liền hai bước, lớ ngớ miệng nói:

- Phượng... Phượng tỷ, là... Là ta.

Phượng tỷ xuống giường, dịu dàng đi tới, đưa tay kéo kéo cánh tay Sở Phong, mặt mày đầy xuân ý:

- Hô Luy a ka, chàng làm sao thế?

- Phượng tỷ...

Sở Phong muốn giãy đi khỏi, nhưng Phượng tỷ lại ôm chặt lấy, còn gối đầu lên ngực Sở Phong, vừa xấu hổ lại vui mừng:

- Hô Luy a ka, cuối cùng ta cũng đợi được chàng trở về.

Sở Phong cứng đơ cả người, không biết nên ứng phó thế nào.

- Hô Luy a ka, chàng có biết không, ta nhớ chàng đến khổ.

- Ta...

- Hô Luy a ka, chàng còn nhớ hồ Ba Nhĩ Khách Thập không (hồ Balkash)?

- Ba Nhĩ Khách Thập?

- Thì chính là Di Bá Hải cố hương của chúng ta, một nửa nước mặn, một nửa nước ngọt. Chúng ta tại nơi đó cùng nhau chăn thả, cùng nhau săn bắn, chàng không nhớ sao?

- Ta...

- Hô Luy a ka, ta rất nhớ Ba Nhĩ Khách Thập, ta không muốn ở Trung Nguyên nữa. Chàng dẫn ta trở lại có được không?

Sở Phong thăm dò:

- Đã như vậy, vì sao nàng còn phải tới Trung Nguyên?

- Hô Luy a ka...

Mắt Phượng tỷ ngấn lệ, bắt đầu từ từ kể ra.

Thì ra, trước đó đã đề cập qua, Phượng tỷ là người Hồ, cũng là người Hung Nô. Hung Nô vào thời Hán triều chia làm hai bộ nam bắc, Nam Hung Nô phụ Hán xưng thần, thất lạc tại các nơi Trung Nguyên; mà Bắc Hung Nô thì lưu lạc vực ngoại, chiếm giữ Hồ địa.

Hồ Ba Nhĩ Khách Thập thuộc về Hồ địa, nhưng nằm kề Đông Thổ, ở đây chủ yếu tập trung bộ lạc Bắc Hung Nô, nhưng trong đó có một bộ lạc nhỏ thuộc về Nam Hung Nô, hai bộ lạc vì tranh đoạt thủy thảo của vùng hồ Ba Nhĩ Khách Thập mà bình thường chảy máu xung đột, thậm chí gây nên chiến tranh tàn sát. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Phượng tỷ thuộc về bộ lạc Nam Hung Nô, từ nhỏ đã nhìn hai bộ tộc đổ máu mà lớn lên. Năm nàng 16 tuổi, nàng đi chăn tới hồ Ba Nhĩ Khách Thập, vô ý để lạc mất đàn cừu, may mắn được một tiểu tử tên Hô Luy a ka giúp nàng đuổi trở lại. Từ đó hai người mỗi ngày lùa đàn cừu tới hồ Ba Nhĩ Khách Thập, cùng nhau chăn thả, cùng nhau săn bắn, dần dần không xa cách nhau, ngầm định minh ước.

Nhưng thiên ý trêu người, Hô Luy a ka là người của bộ lạc Bắc Hung Nô, mà Phượng tỷ là người của bộ lạc Nam Hung Nô, hai người đã định trước không có khả năng ở bên nhau. Khi tộc trưởng của Nam Hung Nô biết được Phượng tỷ yêu mến một tiểu tử của Nắc Hung Nô, lập tức lệnh Phượng tỷ xuất giá, tân lang đương nhiên không phải là Hô Luy a ka.

Vì vậy ngay cái đêm thành thân, Hô Luy a ka lẻn vào Nam Hung Nô dẫn Phượng tỷ bỏ trốn, nhưng rất đáng tiếc hai người bị đuổi kịp, tộc trưởng Nam Hung Nô giết chết Hô Luy a ka ngay trước mặt Phượng tỷ. Phượng tỷ thương tâm gần chết, vì vậy đã rời khỏi Ba Nhĩ Khách Thập, một mình đi tới Trung Nguyên, đi tới Phượng Lâm các, từ đó cải danh đổi họ, trở thành chủ nhân Phượng Lâm các.

Sở Phong nghe xong câu chuyện của Phượng tỷ, hắn không khỏi thở dài, không ngờ được Phượng tỷ luôn luôn thẳng thắn thì ra tận sâu đáy lòng cũng cất giấu một đoạn tình chua xót như vậy. Hắn không biết an ủi thế nào, chỉ có thể để mặc Phượng tỷ gối lên ngực khóc.

Phượng tỷ ngẩng đầu nhìn Sở Phong, ánh mắt chất chứa ước mơ:

- Hô Luy a ka, cuối cùng chàng cũng tới rồi, chàng đưa ta trở về Ba Nhĩ Khách Thập, có phải không?

- Phượng tỷ nhìn rõ đi, ta không phải là Hô Luy a ka.

Phượng tỷ đưa tay vỗ về khuôn mặt Sở Phong, si mê nói:

- Hô Luy a ka, chàng không thay đổi, chàng vẫn là chàng lần đâu tiên ta nhìn thấy.

Sở Phong bất đắc dĩ, chỉ phải áp tay lên sau lưng Phượng tỷ, truyền vào một tia chân khí. Từ người Phượng tỷ liền bốc ra bạch khí nhè nhẹ. Phượng tỷ dần dần tiêu men say, ánh mắt khôi phục minh mẫn, thình lình thấy mình đang ôm cánh tay Sở Phong, bàn tay còn khẽ vỗ về khuôn mặt Sở Phong. Nàng giật mình giãy người khỏi, lùi liền lại mấy bước, giọng thảng thốt:

- Ngươi... ngươi...

Sở Phong vội nói:

- Phượng tỷ, vừa rồi cô bị say.

- Hả?

- Cô đem tôi trở thành Hô Luy ca gì đó.

- Hô Luy a ka?

- Đúng! Hô Luy a ka!

- Á!

Mặc dù Phượng tỷ còn nồng men say, nhưng vẫn còn mấy phần tỉnh táo, liền hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, nàng liền đỏ mặt, Sở Phong cũng mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ đứng đó, ngượng ngùng nói:

- Phượng tỷ, vừa rồi cô say quá đấy.

Phượng tỷ tức giận:

- Đều tại ngươi, ta đã nói không chịu nổi Lê Hoa Xuân, ngươi cứ ép ta uống ba ly.

Sở Phong nhận lỗi:

- Ta cũng không biết rượu này lại lợi hại như vậy, bản thân ta cũng say gần chết.

- Ngươi đừng nghĩ uống được rượu từ chỗ ta nữa.

Sở Phong cười giả lả:

- Phượng tỷ đừng keo kiệt mà, lần sau ta không dám nữa đâu.

Phượng tỷ nói:

- Ta lại hỏi ngươi, sao ngươi lại vào lầu các của ta ?

Sở Phong ngẩn ra, việc này thật không tiện giải thích, lại không thể nói ra Hồng Nghê, hắn bắt đầu nói quanh co.

Phượng tỷ trách cứ:

- Ngươi khuya khoắt xông vào khuê phòng người ta, nếu bị người khác thấy được, bảo ta làm sao gặp người khác?

Sở Phong mặt như lửa đốt, vội nói:

- Ta... vừa rồi đi ngang qua, nghe được lầu các có tiếng động lạ, gõ cửa không thấy ai trả lời, chỉ có to gan xông vào.

Phượng tỷ bán tín bán nghi, nàng đương nhiên sẽ không hoài nghi Sở Phong sẽ có ý đồ xấu với mình, chỉ là lý do này của Sở Phong thật quá gượng ép.

Sở Phong nào dám ở lại, vội nói:

- Phượng tỷ nghỉ ngơi đi, cáo từ.

Hắn liền tung người ra ngoài cửa sổ, thoắt cái lại bay trở vào:

- Thiếu chút nữa quên mất, ta có chuyện này muốn hỏi Phượng tỷ.

Phượng tỷ bị hắn làm cho giật mình, trách mắng hắn:

- Ngươi hỏi thì hỏi, sao lại bay ra bay vào.

Sở Phong hỏi:

- Cô có biết hướng đi của Y Tử cô nương không?

Phượng tỷ nói:

- Chuyện này ta đang muốn hỏi ngươi. Lan muội tử không phải là ở cùng ngươi sao? Sao không đi cùng ngươi?

Sở Phong vừa nghe, biết Phượng tỷ cũng không rõ hành tung của Lan Đình, hắn chỉ có nói:

- Việc này nói đến rất dài, từ từ ta sẽ giải thích cho cô.

Rồi hắn vội vàng bay ra ngoài cửa sổ đi mất.

Phượng tỷ đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng hình dần biến mất, xuất thần một hồi mới đóng cửa sổ lại, nằm trên giường một lúc, nhưng trằn trọc khó chợp mắt.

Sở Phong rời khỏi lầu các, trong lòng sinh ra nghi hoặc: Nếu Phượng tỷ yêu Hô Luy a ka như vậy, vì sao khi nàng tới Trung Nguyên liền gả cho nam chủ nhân của Phượng Lâm các? Chẳng lẽ là ham sản nghiệp của Phượng Lâm các? Nhưng Phượng tỷ hiển nhiên không phải là người như thế. Chẳng lẽ trong đó có bí ẩn gì?

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Phong chuẩn bị ăn vài thứ rồi chạy đến Tấn Từ gặp Tấn tiểu thư, chưa đến phòng khách liền nghe được tiếng cười sang sảng của Phượng tỷ. Phượng tỷ thấy hắn đi vào liền tự mình ra đón, cười nói:

- Sở công tử dậy sớm thế, ta lập tức sai người tại Nghênh Phượng đình...

Sở Phong vội nói:

- Không cần đâu, ta chỉ ăn đại vài thứ được rồi.

Rồi hắn tìm chỗ ngồi xuống, Phượng tỷ tự mình bưng lên món món điểm tâm, khiến thực khách xung quanh ồ lên kinh ngạc.

Đang ăn thì chợt có tiếng chống gậy "lộc cộc lộc cộc". Sở Phong không khỏi nở nụ cười. Quả nhiên, Tiểu Thư dắt Thiên Cơ lão nhân đang đi lên.

Tiểu Thư bày đồ xong, vừa muốn ôm quyền hành lễ, liếc mắt thoáng nhìn thấy Sở Phong, nàng đi thẳng qua, bĩu môi nói:

- Này, ngươi thật là thứ không biết xấu hổ, sao ta đi tới đâu cũng gặp ngươi vậy, ngươi suốt đường theo người ta làm gì?

Sở Phong cười nói:

- Tiểu Thư cô nương đọc sách êm tai, khiến người tâm trí hướng về, mỗi lần tôi nghe xong liền lưu luyến không quên, cảm thấy dư âm còn văng vẳng bên tai, ba tháng không biết mùi thịt, cho nên một đường theo tới đây.

Tiểu Thư trừng mắt với hắn, không đáp lại lời nào, chỉ "hừ" một tiếng rồi trở lại sảnh, ôm quyền mọi nơi nói:

- Các vị quan gia đại nhân, ta cùng gia gia lại tới quý cảnh, lại thấy trên các vân khí tương hội, cho là quý nhân gặp gỡ, tiểu nữ tử bất tài, đặc biệt tới kể một câu chuyện để trợ hứng.

Có một thực khách đội nón da cười nói:

- Tiểu cô nương, phần mở đầu này lần trước cô đã dùng qua rồi.

Tiểu Thư nhìn hắn:

- Dùng qua thì không thể dùng lại sao? Lẽ nào ngày hôm qua đại gia ngài hãm hại người khác, ngày hôm nay không hãm hại nữa sao?

Mọi người nghe vậy liền cười lên ha hả? Thì ra thực khách đội nón da này là chưởng quỹ của một hiệu cầm đồ, chuyên làm mấy việc mua rẻ bán đắt, hãm hại người khác. Chưởng quỹ kia tự mình làm xấu mặt, chỉ có ho khan hai tiếng.

Tiểu Thư lại chuyển hướng Phượng tỷ:

- Ông cháu chúng tôi lại tới làm phiền quý các, nếu có chỗ đắc tội, xin bà chủ đừng trách.

Phượng tỷ cười nói:

- Tiểu cô nương tới đây kể chuyện trợ hứng, tiểu các cầu còn không được, chỉ cầu tiểu cô nương khẩu hạ lưu tình, đừng đuổi hết khách đi là được.

Mọi người cười ồ lên.

Phượng tỷ lại cười nói với thực khách đội nón da:

- Cổ chưởng quỹ, vừa rồi tiểu cô nương nói chơi với ông thôi, ông đừng tưởng thật. Hôm nay bữa cơm này tính tiền cho ta, không cần phải mất mặt.

Cổ chưởng quỹ nghe vậy, mặt mày liền rạng rỡ, có mặt mũi rồi mới cười nói:

- Phượng tỷ nói vậy có vẻ Cổ mỗ keo kiệt rồi. Cổ mỗ chỉ là chưởng quỹ một hiệu cầm đồ nho nhỏ, cũng không dám để Phượng tỷ tốn kém.

- Ôi, coi Cổ chưởng quỹ nói kìa! Người có tam suy lục vượng, nói không chừng ngày nào đó Phượng Lâm các ta ế ẩm, còn phải đến chỗ Cổ chưởng quỹ kiếm một giá tốt thôi.

Mọi người lại cười ồ lên:

- Nếu Phượng tỷ cầm Phượng Lâm các, sợ rằng cả Vân Trung không cầm nổi đâu.

Phượng tỷ cười nói:

- Còn không phải là toàn dựa vào các vị đại gia nể mặt quang cố.

Mọi người thấy Thiên Cơ lão nhân ngồi một chỗ, khí định thần nhàn vuốt râu mép, như người bàng quan thì mới hỏi Tiểu Thư:

- Tiểu cô nương, có phải vẫn quy củ cũ không: kể chuyện trước, sau đó xem bói?

- Đúng! kể chuyện trước, xem bói sau!

Có một chàng thanh niên nói:

- Tiểu cô nương, lần trước gia gia cô tính cho ta một quẻ, nói ta có tin vui sinh con trai, ta không tin, còn mắng ông ấy một trận. Ta chưa lấy vợ, sao có con được? Kết quả ta trở lại liền có một nữ tử ôm một tiểu hài tử tìm tới cửa...

Có người nói:

- Có chuyện kỳ lạ thế sao?

Chàng thanh niên nói:

- Việc này nói đến có một đoạn khúc chiết. Năm kia ta đến nơi khác buôn bán, ngẫu nhiên gặp được tiểu thư của một nhà, tình đầu ý hợp liền yêu nhau, cơ duyên xảo hợp trong đó ta cũng không dong dài. Ta muốn cầu hôn, ai biết nhà nàng có chút danh tiếng, coi thường ta là kẻ buôn bán, chết sống không gả nàng cho ta, còn nhốt nàng lại. Ta hết cách, bất mãn mà quay về, việc này coi như trôi qua. Ai biết tiểu thư đó đã mang cốt nhục của ta, cha nàng sợ nàng bại hoại gia môn, đã nhẫn tâm đuổi nàng ra khỏi nhà. Nàng không nơi nương tựa, chỉ nhớ mang máng ta ở Vân Trung, liền vất vả tìm tới. Nhưng ta buôn bán luôn không để lại tên thật, nàng cũng không biết tên của ta, căn bản không tìm được ta, nhưng nàng vẫn tìm, vẫn tìm, trời không phụ người có lòng, rốt cuộc tìm được nhà ta, ta lúc đó ta kích động đến ngẩn người...

Có người nói:

- Tiểu ca, đây là thiên lý nhân duyên đó!

Chàng thanh niên than thở:

- Nàng vì tìm ta, đã chịu đủ đau khổ, thật khổ cho nàng.

Tiểu Thư nói:

- Tướng mệnh của ngươi vốn không có con, nhưng ngươi xưa nay tích đức, xem như là cái phúc tự mình cầu, ngươi phải đối xử tốt với cô ấy.

Chàng thanh niên nói:

- Ta đã cưới nàng làm vợ, còn tự mình đến nhà nàng đưa sính lễ. Ta không quản cha nàng có đồng ý không, nhưng tam thư lục lễ đều không thiếu, đều tận lễ nghi.

Tiểu Thư gật đầu nói:

- Ngươi phải ghi nhớ kỹ, nương tử ngươi bạc mệnh, ngươi tuyệt đối không thể nạp thiếp, bằng không nương tử ngươi sống không lâu.

Chàng thanh niên nói:

- 'Cưới vợ cầu thục phụ', ta cưới nàng đã mãn nguyện rồi, sao lại nạp thiếp!

Tiểu Thư nói:

- Tuy là nói vậy, nhưng nam nhân nào không phải ôm lòng 'ăn trong bát nhìn trong nồi'? Cái gọi là 'Vừa được Lũng, không quên Thục', 'thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm'.

Ánh mắt Tiểu Thư lại quét qua Sở Phong.

Chàng thanh niên cho rằng đang nói mình, vội liên tục xua tay:

- Không dám, không dám...

Dẫn tới mọi người cười ồ lên.

Tiểu Thư nói:

- Không dám tốt nhất, đừng để đến lúc đó hối hận thì đã muộn!

Chàng thanh niên nói:

- Ta muốn xin gia gia cô tính cho tiểu nhi nhà ta tướng mệnh thế nào?

Hắn vừa nói, các thực khách khác cũng đều nhao nhao lên muốn Thiên Cơ lão nhân tính này tính kia, không muốn nghe kể chuyện nữa. Tiểu Thư mất hứng, chống nạnh nói:

- Mọi người muốn xem bói thì phải nghe ta kể một câu chuyện trước, nếu như ta nói được cao hứng thì sẽ bảo gia gia xem cho mọi người, nếu như ta nói mất hứng, vậy không tính toán gì hết!

Mọi người biết tiểu nha đầu này không dễ chọc, mới yên tĩnh lại. Có người hỏi:

- Tiểu cô nương chuẩn bị kể cái gì?

Tiểu Thư nói:

- Chúng tôi đi giang hồ đương nhiên nói chuyện giang hồ!

- Chuyện giang hồ?

- Ta kể cho mọi người một đại sự giang hồ vừa mới xảy ra!

- Ồ?

Mọi người cảm thấy hứng thú.

Tiểu Thư hỏi:

- Mọi người có biết đệ nhất ma giáo hiện nay trên giang hồ không?

- Đó đương nhiên là Ma Thần tông, nghe nói trong một ngày đã diệt hai phái Đông A, Điểm Thương, làm bị thương Hằng Sơn, đang như mặt trời ban trưa.

- Không sai!

Tiểu Thư ra vẻ thần bí:

- Hiện tại Lãnh Mộc Nhất Tôn đã tập hợp Tứ tông trường lão, sáu vị đường chủ, hơn mười cao thủ phân đường cùng với mấy trăm giáo chúng Ma tông. Mọi người có biết mục tiêu kế tiếp của hắn là ai không?

- Trận thế như vậy, chẳng lẽ muốn đối phó Võ Đang?

- Không phải vậy! Võ Đang dù gì cũng là võ lâm minh chủ, chấp chưởng võ lâm chính đạo, Ma Thần tông muốn đối phó Võ Đang thì cũng phải suy tính kỹ càng.

- Chẳng lẽ là Thiếu Lâm?

- Không phải vậy! mặc dù Thiếu Lâm dữ thế vô tranh, nhưng thực lực vẫn còn đó. Ma Thần tông muốn ăn Thiếu Lâm cũng phải suy nghĩ.

- Vậy là Nga Mi rồi?

- Không phải vậy! Mặc dù Nga Mi suy yếu, nhưng tới cùng là một trong tam đại phái. Vô Trần cũng không kém Thiếu Lâm, Võ Đang, đồng thời sư tôn Nga Mi vẫn còn, Ma Thần tông cũng phải kiêng kỵ.

- Vậy hẳn là Hoa Sơn, Thanh Thành, Không Động rồi?

- Không phải vậy! Mấy phái này mặc dù yếu hơn, nhưng đều thuộc cửu đại môn phái, một nhà bị tập kích, chín nhà giúp đỡ, không nắm chắc chắn, Ma Thần tông sẽ không động đến họ.

- Vậy khẳng định là Giang Nam tứ đại gia tộc rồi?

Tiểu Thư vẫn lắc đầu:

- Không phải vậy! Tứ đại gia tộc đối nội tranh đấu gay gắt, đối ngoại lại là đồng khí liền nhánh, trừ phi Ma Thần tông có thể một ngụm nuốt cả tứ đại gia tộc, bằng không sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Vậy rốt cuộc còn có môn phái nào có thể làm cho Ma Thần tông dấy binh như vậy?

- Thục trung Đường môn!

- Hả?

- Hôm nay Ma Thần tông đã đánh vào Đường môn!

- Ôi?

Mọi người lấy làm kinh hãi, Sở Phong cũng thầm giật mình.

Tiểu Thư nói:

- Đầu tiên Ma Thần tông tập kích Nam Xuyên thảo đường, Bách Luyện đường, tiếp theo tập kích Mộc Hương các, Thục Tú phường, vốn định một lần nhổ toàn bộ cứ điểm của Đường môn, nhưng Đường môn cũng không phải đèn cạn dầu, lập tức lệnh toàn bộ đệ tử trở về Đường môn. Sau đó Ma Thần tông tấn công Đường môn. Đệ tử Đường môn lợi dụng cơ quan ám khí rải rác khắp Đường môn đối kháng với Ma Thần tông, bất đắc dĩ Ma Thần tông thật sự quá mạnh mẽ. Đường môn tổn thất nặng nề, đành phải khai mở Cơ Quan Chiến Trận!

- Cơ Quan Chiến Trận?

- Cơ Quan Chiến Trận là 500 năm trước Đường Cơ Trữ tự tay thiết kế, trận phân chín tầng, tầng thứ nhất là 'Liên nỗ tiễn trận, cường nỗ liên phát, tiễn như châu chấu'; tầng thứ 2 gọi là 'Bạo Vũ Lê Hoa trận, Bạo Vũ Lê Hoa, phô thiên cái địa'; tầng thứ ba 'Ma trận lưới đao, thiên la địa võng'; tầng thứ tư 'Chuồn chuồn toàn sát trận, chuồn chuồn bay, mạn thiên toàn sát' ...Chín tầng chiến trận này tầng sau lợi hại hơn tầng trước, có thể kháng cự thiên quân. Chúng nhân Ma Thần tông bị ngăn trước trận, không dám xông vào. Lãnh Mộc Nhất Tôn bằng thực lực của mình xông liền bốn tầng chiến trận, nhưng vẫn bị ngăn bên ngoài.

- Nói như vậy, Đường môn xem như là an toàn rồi.

- Không phải vậy. Giữa lúc Ma Thần tông vô kế khả thi, đúng lúc xuất hiện một nhân vật then chốt!

- Ai?

- Thượng Quan Y Tử!

- Hả? - Sở Phong giật mình.

- Thượng Quan Y Tử vốn đến thăm Thái Quân, không biết Đường môn đang bị tập kích, vì vậy đi nhầm vào Cơ Quan Chiến Trận...

Có người thảng thốt:

- Thượng Quan Y Tử không rành võ công, cổ đi nhầm vào Cơ Quan Chiến Trận, há chẳng phải sẽ bị vạn tiễn xuyên thân?

Sở Phong cứng đơ người.

Tiểu Thư nói:

- Vốn quả thật như vậy, tuy nhiên tại thời khắc chỉ mành treo chuông, lão Thái Quân cho dừng Cơ Quan Chiến Trận rồi cứu Thượng Quan Y Tử ra khỏi chiến trận. Ma Thần tông lại thừa cơ đột phá chiến trận. Chúng nhân Đường môn đành phải trốn vào sơn động tại hậu sơn. Sơn động này cũng là Đường Cơ Trữ thiết kế. Hiện nay Ma Thần tông đang canh giữ trước cửa động, dự định vây hãm giết Đường môn!

Mọi người nhao nhao nghị luận. Sở Phong chợt đứng lên, đi tới trước mặt Tiểu Thư, kiềm nén kích động nói:

- Tiểu Thư, cô nói cho tôi biết, Y Tử cô nương ra sao?

- Ta không biết!

- Cổ có bị thương không?

- Ta không biết!

- Cô nhất định biết, cô nói cho tôi biết đi!

Sở Phong nắm lấy hai bàn tay Tiểu Thư, ăn cả móng tay vào trong thịt. Tiểu Thư đau đến chảy nước mắt:

- Ta thật sự không biết, ta chỉ biết hiện tại cô ấy đang bị nhốt tại Đường môn.

Sở Phong buông tay ra, chậm rãi xoay người lại, và rồi hắn rời khỏi đại sảnh.

Tiểu Thư nhìn bóng hình hắn, chợt đi tới trước mặt Thiên Cơ lão nhân, nắm bộ râu mép của Thiên Cơ lão nhân làm nũng:

- Gia gia, cháu...cháu nghe nói vải ở Phù Lăng rất nổi tiếng?

Thiên Cơ lão nhân cười ha ha:

- Thật không? Gia gia chưa từng nghe qua.

- Hư! Năm đó vải của Dương Quý Phi ăn là hái từ Phù Lăng, sao lại chưa từng nghe qua?

- Ha ha, nhưng hiện tại không phải là mùa vải.

- Gia gia!

Tiểu Thư giựt râu mép:

- Có một số cây chín sớm, một số cây chín muộn, có một số cây một năm chín bốn mùa.

- Ha ha, gia gia chưa bao giờ nghe qua vải một năm chín bốn mùa.

- Hư, gia gia!

Tiểu Thư túm mạnh râu mép của Thiên Cơ lão nhân, không ngừng làm nũng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK