Hai người đang đi tới, từ một rừng cây nhỏ cách đó không xa thình lình truyền ra vài tiếng kêu gào, giống như tiếng la của cô gái đang cầu cứu. Hai mắt Lãnh Nguyệt lóe lên hàn quang, lập tức kéo lấy Ngụy Đích phi thân lao vào trong khu rừng nhỏ kia.
Rừng cây không lớn, nhưng nhìn không thấy một bóng người, càng nghe không được bất cứ thanh âm nào, Lãnh Nguyệt thầm kêu không ổn. Quả nhiên, từ dưới đất đột nhiên "Phùng" bắn lên bốn bóng người bịt mặt, thoáng cái vây quanh Lãnh Nguyệt và Ngụy Đích!
Bốn người không nói một tiếng, bốn thanh binh khí cổ quái đồng thời tập kích tới Lãnh Nguyệt.
"Cheng!" Đã rút ra Hàn Sương kiếm, "Keng keng keng keng" liên tiếp bức lui bốn người bốn phía, quát lạnh một tiếng:
- Hừ! Thì ra là Triệt Địa tứ quỷ, các ngươi thật là lớn mật, ta không đi tìm các ngươi, các ngươi lại dám đi tìm ta!
Bốn người vẫn không đáp lời, binh khí lóe lên, lại kéo tới Lãnh Nguyệt. Lãnh Nguyệt múa vòng trường kiếm đẩy ra lần nữa, tiếp theo mũi kiếm rung lên, một chiêu "Lãnh quang tứ xạ" đồng thời điểm tới yết hầu bốn người ở bốn phương hướng!
Bốn người trầm người xuống, lại chớp mắt đã chui vào đất, không thấy thân ảnh, thảo nào được xưng là Triệt Địa tứ quỷ!
Lãnh Nguyệt hét lớn một tiếng:
- Hôm nay cho dù các ngươi chui vào Diêm vương điện, ta cũng phải móc tứ quỷ các ngươi lên!
Trong tiếng quát trường kiếm vạch xuống mặt đất, kiếm phong băng hàn lăng lệ xuyên thẳng thấu mặt đất!
"Phùng!" Tứ quỷ xông lên lần nữa, quần áo đều bị kiếm phong lược bỏ mất một mảnh, thậm chí còn dính tơ máu, bốn người thầm kinh hãi, xem ra vẫn là đánh giá thấp thanh Hàn Sương kiếm trong tay Lãnh Nguyệt!
Lãnh Nguyệt quét trường kiếm, một chiêu "Ám nguyệt vô quang" quét ngang bốn người, bốn người vội vàng thối lui hai bước, oa! Chậm một khắc thôi bốn người đều phải bị chém ngang thắt lưng!
Lãnh Nguyệt quát lạnh một tiếng, phi thân đuổi tới hai bước, bốn người lại vội vàng thối lui hai bước, Lãnh Nguyệt lại đuổi theo ra hai bước, cứ như vậy, bà và Ngụy Đích dần dần thêm cách xa, mà Ngụy Đích vẫn còn đờ đẫn đứng ở chỗ cũ.
Tứ quỷ lại liên tục lùi lại mấy bước lần nữa, Lãnh Nguyệt sao sẽ bỏ qua cho bọn chúng, hai mắt chợt hiện lãnh quang, Hàn Sương kiếm chém về phía trước, "Véo" một đạo kiếm phong lăng lệ bắn ra, vạch thẳng tới ngực tứ quỷ!
- Hạo nguyệt thiên lý? !
Tứ quỷ quá sợ hãi, liều mạng cầm binh khí trong tay đưa ngang ngực ngăn cản, "Oanh!" bốn người đồng thời bị chấn ngã nhào trên đất, phun ra một ngụm máu!
Lãnh Nguyệt phi thân bay lên, đang muốn xuất kiếm thêm, phía sau chợt nổi lên tiếng gió, nàng chợt nghĩ tới Ngụy Đích, thầm kêu một tiếng "Nguy!" Vội nhìn lại, chỉ thấy một bóng người đột nhiên từ trên ngọn cây lướt ra, duỗi hai tay lao thẳng tới Ngụy Đích, hiển nhiên là muốn cướp đi Ngụy Đích!
- Đích tử!
Lãnh Nguyệt kinh hãi vội gọi một tiếng, nhưng mà Ngụy Đích vẫn đờ đẫn nhìn kẻ đó nhào tới, không hề có phản ứng!
Lãnh Nguyệt quá sợ hãi, Hàn Sương kiếm trong tay đột nhiên tuột tay bắn ra như điện xạ, vạch ra một đạo hàn quang, bắn thẳng tới bóng người kia.
Kẻ đó vốn đã lướt tới trước người Ngụy Đích, không ngờ được Lãnh Nguyệt không quản gì phi kiếm tập kích, thân hình gắng gượng lộn về phía sau, "Vèo" Hàn Sương kiếm sạt qua bên người y, "Phập" ghim vào thân cây phía sau, xuyên thấu cả thân cây!
Sau một khắc, Lãnh Nguyệt đã phi thân rơi vào bên cạnh Ngụy Đích.
Bóng người kia hai mắt u ám lóe lên nham hiểm, trong tay bỗng thêm một thanh trường kiếm, khẽ quát một tiếng "Giết!" với tứ quỷ, một kiếm đâm thẳng ngực Lãnh Nguyệt.
Tứ quỷ thấy trong tay Lãnh Nguyệt đã không còn Hàn Sương kiếm, tức thì dũng khí tăng mạnh, huống hồ đã bị Lãnh Nguyệt nhận ra, cho dù đào tẩu Lãnh Nguyệt cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, không bằng bất cứ giá nào cũng phải nhất cử diệt sát Lãnh Nguyệt!
Vì vậy bốn người đồng thời lao lên, bốn thanh binh khí cổ quái chia ra tấn công vào hai tay, hai chân Lãnh Nguyệt. Thì ra những thanh lưỡi dao trong tay bọn chúng chính là dùng để chui xuống đất, rất cổ quái sắc bén, ngay cả nham thạch cũng có thể dễ dàng mà khoan xuyên, khi giao thủ với địch thì lại tái sinh dùng làm binh khí, vả lại chiêu thức quái dị tà môn, hơn nữa bọn chúng còn có thể tùy thời chui vào đất, khiến cho kẻ khác khó lòng phòng bị!
Tích Thủy kiếm phái chính là lấy kiếm pháp danh chấn thiên hạ, quyền chưởng không phải sở trường, cho nên lịch đại đệ tử của Tích Thủy kiếm phái cũng xem bảo kiếm trong tay so với tính mệnh của mình còn quan trọng hơn, tuyệt không dễ dàng để tuột tay! Hôm nay Lãnh Nguyệt mất đi Hàn Sương kiếm, chỉ phải dựa vào song chưởng ứng đối, uy lực đã giảm mạnh!
Bóng người kia kiếm pháp lại cực kỳ cao minh, y hiển nhiên biết cho dù trong tay Lãnh Nguyệt không có kiếm, nhưng trong vài ba khắc cũng không làm gì được bà, cho nên thình lình hung ác công kích về phía Ngụy Đích đang đờ ra như tượng gỗ, Triệt Địa tứ quỷ cũng liều mạng hướng Ngụy Đích công kích.
Lãnh Nguyệt càng thêm vội, quan trọng nhất là bà phải che chở cho Ngụy Đích.
Bóng người kia đột nhiên rung động trường kiếm, hóa xuất một mảnh kiếm quang đồng thời chụp về Lãnh Nguyệt và Ngụy Đích, ngay trong lúc đó, bốn thanh lưỡi dao của Triệt Địa tứ quỷ cũng tập kích hai chân Lãnh Nguyệt và Ngụy Đích.
Lãnh Nguyệt quát một tiếng, thân hình chuyển vòng quanh Ngụy Đích, là thân pháp độc môn của Lãnh Nguyệt "Nguyệt ảnh bàn tinh", chân phải liên tục xuất bốn nơi, ""Ba ba ba ba!" đá bay bốn thanh binh khí của Triệt Địa tứ quỷ tứ, dư kình không giảm, còn đá bay tứ quỷ đi mấy bước!
Có điều Lãnh Nguyệt tuy đã đá bay tứ quỷ, nhưng một mảnh kiếm quang đã chụp tới trước mặt. Bà có thể lướt nhanh tránh được, nhưng Ngụy Đích lại vô pháp tránh khỏi. Bà thân hình lóe lên liền che ở trước người Ngụy Đích, "Phập!" mũi kiếm thoáng cái xuyên thấu ngực trái bà!
- Sư phụ!
Ngụy Đích bỗng dưng hô to một tiếng, "Cheng!" Tích Thủy kiếm đột nhiên xuất vỏ, vạch về phía trước, "Vèo" kích xạ ra một đạo kiếm khí, trong nháy mắt hóa thành kiếm phong lăng lệ vạch thẳng tới bóng người kia. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Kẻ đó thầm kinh hãi, ngay cả kiếm cũng không cần rút ra, hai chân đạp mạnh, thân hình như tuyết rơi lộn ngược rơi xuống phía sau, tiếp theo xoay người lướt ra khỏi khu rừng cây!
Tứ quỷ đang nằm trên mặt đất lại càng không dám ở lại, ngay cả binh khí cũng bỏ không nhặt lại, lộn người đứng dậy bỏ chạy thục mạng!
Lãnh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, muốn phi thân đuổi theo, Ngụy Đích vội vàng đưa tay nắm lấy ống tay áo bà gọi:
- Sư phụ!
Lãnh Nguyệt dừng lại, hừ lạnh nói :
- Bốn tên tứ quỷ này, sớm muộn ta cũng chém bọn chúng thành tám khúc!
- Sư phụ, cầm máu quan trọng hơn!
Lãnh Nguyệt nhìn qua Ngụy Đích, dịu dàng nói :
- Đích tử, con không có việc gì chứ?
- Sư phụ...
Trong mắt Ngụy Đích đã lập lòe lệ quang.
- Con giúp ta rút cây kiếm ra đi!
Ngụy Đích đưa tay cầm chuôi kiếm đang cắm vào vai trái Lãnh Nguyệt, nhưng không sao rút ra được, nước mắt đã tràn mi!
- Đích tử, con thả tay ra đi.
Ngụy Đích buông tay, tay trái Lãnh Nguyệt nắm lấy chuôi kiếm rút ra, "Tê" mang theo một chùm máu tươi phun ra ngoài.
Ngụy Đích vội giúp bà cầm máu băng bó, băng bó xong xuôi, Ngụy Đích "Phịch" bỗng chốc quỳ xuống đất, hai mắt rưng rưng, bi thương nói :
- Đồ nhi chẳng ra gì, đã hại sư phụ!
Lãnh Nguyệt nâng nàng dậy, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nàng, nói:
- Đích tử, vi sư không có việc gì, kiếm kia chỉ sạt qua ngực vi sư mà thôi, con không có việc gì là tốt rồi!
- Sư phụ...
Ngụy Đích lại nhịn không được, nhỏ xuống hai hàng nước mắt.
- Đích tử, con đi thu hồi cây kiếm cho vi sư!
-Vâng!
Ngụy Đích phi thân thu hồi cây Hàn Sương kiếm đang ghim trên trên cây, giúp sư phụ tra kiếm vào vỏ.
Lãnh Nguyệt quét mắt nhìn trường kiếm của bóng người kia để lại, đây chỉ là một thanh nhuyễn kiếm bình thường, có thể thu vào trong tay áo.
Ngụy Đích hỏi:
- Sư phụ có thể nhìn ra lai lịch kẻ đó không?
Lãnh Nguyệt nói :
- Kiếm pháp kẻ đó rất cao, không ở dưới con, hắn chỉ dùng một thanh nhuyễn kiếm bình thường, chính là muốn giấu diếm thân phận, một mảnh kiếm quang đó, nhưng lại giống như...
Bà cũng không nói gì tiếp, chỉ nhíu nhíu mày!
- Sư phụ, bọn chúng vì sao phải ám toán chúng ta?
Lãnh Nguyệt không có đáp lại, Ngụy Đích lập tức hiểu được, đảo mắt lại thấy vết thương ở ngực trái Lãnh Nguyệt còn thấm ra máu, không khỏi lại thấy đau xót, nói:
- Đều là đồ nhi chẳng ra gì...
Lãnh Nguyệt chỉ khẽ cười nói:
- Không ngờ được ta chịu một kiếm này, ngược lại khiến con phát ra một chiêu 'Kích thủy thiên lý', con có thể phát ra 'Kích thủy thiên lý', chứng minh Tích Thủy quyết của con đã tăng tiến thêm một tầng, một thời gian nữa ta cũng sẽ truyền cho con khẩu quyết của tầng tiếp theo.
- Sư phụ...
- Đích tử, chỉ một kiếm không thể gây thương tổn được vi sư, con không cần phải buồn. Từ giờ trở đi, con hãy cứ chuyên tâm tu luyện Tích Thủy quyết, ta muốn con lại phải bế quan bảy bảy bốn mươi chín ngày!
- Vâng, sư phụ!