Trên núi Nga Mi, Diệu Ngọc đang luyện kiếm cùng Nga Mi thất tử, chợt có một đệ tử vội vã chạy tới, vừa chạy vừa hô:
- Các vị sư tỷ, nguy rồi, nguy rồi!
Mọi người lập tức thu kiếm, cùng hỏi:
- Diệu Chỉ, có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?
Đệ tử được gọi là Diệu Chỉ kia nói:
- Vừa nhận được tin tức, Sở Phong bị tứ đại trưởng lão Ma Thần Tông giết chết rồi!
- Cái gì!
Mọi người thất kinh, nhất là Diệu Ngọc, trong lòng nàng bị chấn động mạnh, trường kiếm trong tay gần như rơi xuống mặt đất.
- Diệu Chỉ, đã xảy ra chuyện gì?
Diệu Tâm vội hỏi.
Diệu Chỉ nói:
- Nghe nói Sở Phong và Thượng Quan Y Tử trừ ôn dịch cho một thôn làng dưới chân núi Thái Sơn, đột nhiên tứ đại trưởng lão Ma Thần Tông xuất hiện, giết chết Sở Phong, nghe nói để đánh chết Sở Phong, Ma Thần Tông còn phát ra Ma Thần lệnh!
Mọi người im lặng một hồi lâu, Diệu Thiện nói:
- Không phải hắn là thiếu tông chủ của Ma Thần Tông sao? Sao lại bị Ma Thần Tông giết chết?
Diệu Tâm nói:
- Không phải Thiên Ma Nữ cùng đi với hắn sao? Cô ta làm sao lại để cho tứ đại trưởng lão giết chết Sở Phong cơ chứ?
- Đúng thế, nghe nói Trích Tiên Tử cũng đi cùng hắn nữa mà, sao hắn lại bị giết chết được?
Mọi người bắt đầu ngươi một lời ta một tiếng bắt đầu tranh luận, chỉ có Diệu Ngọc lặng lẽ không nói, Diệu Tâm nói:
- Lần trước Diệu Ngọc đâm hắn một kiếm xuyên tim mà hắn còn không chết, lần này khả năng cũng chỉ là tin đồn nhảm thôi, Sở công tử sẽ không chết đơn giản như vậy, có phải không Diệu Ngọc?
Diệu Ngọc không lên tiếng, dường như không nghe thấy câu hỏi của Diệu Tâm.
Diệu Chỉ mở miệng nói:
- Lần này là thật, chính Thượng Quan Y Tử nói Sở Phong đã tắt thở rồi mà!
- Ôi? Cả Thượng Quan Y Tử cũng không cứu được hắn hả?
Diệu Thiện nói:
- Nghe nói võ công của tứ đại trưởng lão Ma Thần Tông cao thâm khó lường, năm đó bọn họ vây công hai vị chưởng môn Thiếu Lâm, Võ Đang cũng gần như đã đắc thủ, may mà đúng lúc đó sư tôn chúng ta chạy tới mới bức lui được bọn họ, lần này bọn họ đồng thời ra tay với Sở Phong thì ai có thể cứu được?
Diệu Tâm nói:
- Sở công tử vừa mới đại náo Tịnh Từ tự cơ mà, sao lại có thể bị giết như vậy sao?
Diệu Châu nói:
- Liệu có phải vì Sở công tử đẩy ngã tượng Phật đã chọc giận Phật tổ, cho nên mới có tai hoạ này?
Diệu Tâm nói:
- Sở công tử đẩy ngã tượng phật cũng là để cứu người thôi, Sở công tử có tấm lòng nhân hậu, Phật tổ sao nỡ trách tội!
Diệu Châu nói:
- Diệu Tâm, sao mi cứ một mực bao che cho Sở công tử thế?
Diệu Tâm vội la lên:
- Diệu Châu, mi đừng có nói bậy!
- Ha ha, mỗi lần chúng ta nói tới Sở công tử thì mi đều bao che cho hắn, Diệu Ngọc của chúng ta còn không khẩn trương như mi nữa kìa!
Mọi người nghe vậy liền đưa ánh mắt nhìn sang Diệu Ngọc, Diệu Ngọc đang ngơ ngác đứng ở một bên, nhìn về phía sơn lâm xa xa, không nói một lời, dường như là không có nghe được mọi người đang nói chuyện.
Diệu Châu nhỏ giọng nói:
- Tụi mi có phát hiện điều này không, từ sau khi Diệu Ngọc từ Đôn Hoàng trở về thì vẫn thường hay đứng ngơ ngẩn một mình, có lúc đang luyện kiếm cũng ngây ra, chuyện gì thế nhỉ?
- Ừ, ta cũng biết Diệu Ngọc đang có tâm sự, nhưng không biết là có chuyện gì?
- Theo ta thấy thì Diệu Ngọc đã bị Sở Phong hớp hồn rồi, nếu không làm sao mỗi lần chúng ta nhắc tới Sở Phong thì nó lại không lên tiếng, thỉnh thoảng mặt còn đỏ lên?
- Thế nhưng Diệu Ngọc đã từng đâm Sở Phong một kiếm xuyên tim còn gì?
- Nghe nói là do bị sư phụ ép buộc thôi!
- Sư phụ cũng quá nhẫn tâm rồi, nói sao thì Sở Phong cũng đã từng cứu chúng ta mà!
- Sư phụ trước nay đều coi ác như thù!
- Nhưng Sở công tử không phải là người ác!
- Nhưng sư phụ lại bảo hắn là người ác! Diệu Tâm, mi lại nói đỡ cho hắn hả?
- Diệu Châu, mi lại nói linh tinh gì đấy?
- À này, mi nói xem khi sư phụ biết hắn chết thì sẽ có phản ứng thế nào?
Đúng lúc mọi người đang thì thầm bàn tán thì có một đệ tử đi tới nói với Diệu Ngọc:
- Sư tỷ, chưởng môn muốn gặp sư tỷ!
Diệu Ngọc giật mình tỉnh lại, sau đó rời khỏi đỉnh núi tới thiện phòng của Vô Trần, vừa đẩy cửa tiến vào đã thấy Vô Trần ở trong, đang chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Sư phụ!
Diệu Ngọc gọi một tiếng.
Vô Trần xoay người nhìn Diệu Ngọc, nói:
- Diệu Ngọc, lòng con không thể an tĩnh được sao?
- Sư phụ, Sở Phong đã chết!
- Ta biết rồi!
Vô Trần thản nhiên nói, nàng là người đầu tiên biết được tin tức này, khoảnh khắc đó trong tim mình có một chấn động mơ hồ nào đấy. Nàng rất hoảng hốt, thậm chí còn thấy sợ hãi.
- Sư phụ...
- Diệu Ngọc, người ở giang hồ, không phải sống tức là chết! Sống chết có mệnh, con nhất định phải vượt qua cửa ải này!
Diệu Ngọc cắn môi không lên tiếng.
Vô Trần lại nói:
- Hắn là con trai Tinh Ma chủ, trước sau cũng khó thoát khỏi số kiếp...
Diệu Ngọc đột nhiên nói:
- Sư phụ, lẽ nào hắn chết đi rồi thì giang hồ từ nay về sau sẽ yên ổn sao?
Vô Trần ngẩn người, đây là lần đầu tiên Diệu Ngọc hỏi ngược lại nàng, Diệu Ngọc luôn luôn nhu thuận nghe lời, chưa bao giờ lại chất vấn mình như vậy.
Vô Trần ngoài sự kinh ngạc còn hiện ra sự vui mừng, rốt cuộc Diệu Ngọc đã bắt đầu có chủ kiến của mình, nàng nói:
- Người đã chết con cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, cứ chuyên tâm tu luyện Thiện Mộc quyết là được, con phải nhớ kỹ, Nga Mi có thể tái hiện lại thanh danh năm xưa hay không, đề là do quyết tâm của con!
- Sư phụ, đệ tử chỉ muốn theo sư phụ...
- Diệu Ngọc, đừng nói những lời con trẻ nữa, con phải cố gắng xây dựng lại uy danh của Nga Mi!
Diệu Ngọc cúi đầu lặng lẽ không nói.
Vô Trần nhìn thân thể nhu nhược của Diệu Ngọc, không nhịn được khẽ thở dài một cái.
Diệu Ngọc dường như nghe thấy tiếng thở dài vừa rồi của sư phụ, ngẩng đầu nói:
- Sư phụ, có phải đệ tử đã làm cho sư phụ thất vọng rồi không?
Vô Trần lắc đầu, không nói gì cả.
Sau khi Diệu Ngọc rời khỏi thiện phòng, Vô Trần nhìn sơn lâm xa xa phía ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới tình cảnh mười năm trước: trên con đường lớn kia, tại một xó tường, có một tiểu khất cái đang co rúm trong cơn gió lạnh, còn có một nửa cái bánh màn thầu, cùng với ánh mắt khuất nhục, chua xót khổ sở...
Đêm khuya, Diệu Ngọc một mình lên đỉnh Kim Đỉnh, Kim Đỉnh là ngọn núi cao nhất ở Nga Mi. Nga Mi chính là đạo tràng của Phổ Hiền Bồ Tát, do đó trên Kim Đỉnh có một pho tượng thập phương Phổ Hiền Bồ Tát ngồi xếp bằng trên núi, như đang nhìn xuống chúng sinh.
Diệu Ngọc khoanh chân ngồi đưa lưng về phía tượng Phổ Hiền Bồ Tát, ngưng mắt nhìn về phía sơn lâm u ám phía xa, trong đầu lại hiện lên đoạn thời gian cùng Sở Phong hộ tống chẩn ngân, rồi lúc dưới đình dùng cọng sen hứng từng giọt nước mưa, bộ dạng tươi cười tinh nghịch, hình dạng hài hước của hắn, và đạo chỉ ngân mờ mờ, những lời nói dí dỏm... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Nàng từ trong lòng lấy ra viên Thanh Kim thạch, Thanh Kim thạch lộ ra linh quang màu xanh mờ ảo, Diệu Ngọc nắm chặt nó trong lòng bàn tay, linh quang của Thanh Kim thạch đột nhiên loé lên một chút, đồng thời trong lúc đó, pho tượng thập phương Phổ Hiền Bồ Tát phía sau nàng đột nhiên hiện ra vầng sáng bảy màu giống như là phật quang, đồng thời trong nháy mắt đó Diệu Ngọc rõ ràng cảm thấy điểm phật ấn trên mi tâm của mình hình như khẽ động, có điều chỉ hơi lướt qua rồi biến mất!
- A!
Phía sau vang lên một tiếng thét kinh hãi, Diệu Ngọc liền xoay người lại thì đã thấy Vô Trần đứng ở phía sau từ lúc nào. Vô Trần liếc mắt nhìn thấy viên Thanh Kim thạch trong tay Diệu Ngọc, kinh ngạc thốt lên:
- Thanh Kim thạch?
- Sư phụ!
- Diệu Ngọc, sao con lại có Thanh Kim thạch?
- Là Sở Phong đưa cho con!
- Là hắn ư?
Vô Trần thấy kinh hãi.
Thế là Diệu Ngọc kể cho Vô Trần nghe chuyện cùng Sở Phong tìm bí mật ở Mạc Cao Quật, trong lúc vô ý ở Tàng Kinh động tìm thấy Thanh Kim Thạch, Vô Trần thở dài, nói:
- Thanh Kim vì hắn mà xuất hiện, xem ra hắn đúng là người trong di huấn!
- Sư phụ...
- Diệu Ngọc, con hẳn cũng biết, Thanh Kim vừa hiện,rung động thập phương thế giới?
- Sư phụ, đây chỉ là truyền thuyết...
- Đây không phải là truyền thuyết, con đi theo ta!
Diệu Ngọc đi theo Vô Trần tới phía sau núi, Tịnh Diệt vẫn đang ngồi xếp bằng ở trước mộ tổ sư, hai mắt khép hờ.
- Sư tôn!
Vô Trần khom người khẽ gọi một câu.
- Vô Trần, con dẫn theo Diệu Ngọc tới đó hả?
Diệu Ngọc vội vã khom người nói:
- Diệu Ngọc bái kiến sư tôn!
Tịnh Diệt gật đầu, nói:
- Vô Trần, vừa rồi trên Kim Đỉnh hình như có phật quang xuất hiện?
Vô Trần nói:
- Sư tôn, là do Diệu Ngọc có được Thanh Kim thạch!
Tịnh Diệt toàn thân rung lên, chậm rãi mở mắt ra, nói:
- Thanh Kim vừa hiện, chấn động thập phương! Xem ra Nga Mi cũng không tránh khỏi kiếp nạn lần này!
Diệu Ngọc trong lòng hoảng sợ, "Bịch" quỳ xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng nói:
- Sư tôn, có phải đệ tử không nên có Thanh Kim thạch này hay không?
Tịnh Diệt lắc đầu, nói:
- Năm trăm năm trước, Linh Nữ sư tổ đã có lời truyền lại, Thanh Kim nhất định xuất hiện tại Nga Mi, tất cả mọi thứ đều có nhân quả!
- Đệ tử...
- Diệu Ngọc, con không cần phải suy nghĩ nhiều, đối với người tu luyện Thiện Mộc quyết thì Thanh Kim Thạch giúp ích rất nhiều, con cần phải tìm hiểu cho rõ, Nga Mi có thể tránh khỏi kiếp nạn lần này hay không, đều phải xem con có thể đột phá được cảnh giới cao nhất của Thiện Mộc quyết hay không!
Diệu Ngọc toàn thân chấn động, nói:
- Đệ tử nhất định sẽ siêng năng khổ luyện!
- Tốt, con lui xuống trước đi!
Sau khi Diệu Ngọc rời đi, Vô Trần đột nhiên nói:
- Sư tôn, chi bằng người để cho con luyện Thiện Mộc quyết?
Tịnh Diệt nói:
- Vô Trần, con cứ cố tu luyện Thiện Mộc quyết sẽ chỉ tự làm hại mình!
- Sư tôn...
- Vô Trần, ta hiểu suy nghĩ của con. Năm đó con còn chưa đến mười tuổi đã phải ôm Diệu Ngọc từ dưới chân núi Nga Mi từng bậc từng bậc bò lên Kim Đỉnh, đã nhiều lần trải qua gian khổ, nếu như không phải thấy con kiên cường như vậy, năm đó sư phụ con là Tĩnh Từ cũng sẽ không phá lệ thu con làm đồ đệ, còn đem ngôi vị chưởng môn truyền cho con. Diệu Ngọc là do một tay con mang lên núi, trước nay con luôn lo lắng cho Diệu Ngọc, không đành lòng để nó nhận trọng trách này. Thế nhưng, nếu Diệu Ngọc đã về làm môn hạ Nga Mi, tất cả đều là do nhân duyên. Vô Trần, trong mười năm qua, toàn bộ thanh danh Nga Mi đều do con tự mình chống đỡ, cũng đã làm khó cho con rồi!
- Sư tôn...
- Được rồi Vô Trần, con trở về đi.
- Vâng, sư tôn!