Vô Trần một cây phất trần cương nhu tịnh tề, khi thì như linh xà uốn quanh, âm nhu lượn lờ, khi thì như thiết hoa ngân câu, cực kỳ mạnh mẽ. Có thể nói xuất thần nhập hóa, biến hoá không ngừng.
Tát Già Diệp lấy song chưởng ứng chiến, tả chưởng vẫn luôn dựng thẳng trước ngực. Mỗi khi đẩy ra hữu chưởng thì đánh ra một thủ ấn, thủ ấn càng áp sát người thì sẽ càng to, khi đến sát người thì cơ hồ đã bao lấy cả người, vả lại chưởng kình vô cùng hùng hậu, cương mãnh dị thường. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Nếu chỉ luận về nội lực thì Vô Trần đích xác thua Tát Già Diệp, dù sao Tát Già Diệp đã có vài chục năm tu hành, nhưng Vô Trần một cây phất trần quỷ thần khó lường, khi múa lên biến hóa vô tận, vả lại cũng áp sát từng bước, không thua kém chút nào! Nàng thân là chưởng môn Nga Mi, đương nhiên không thể lùi bước!
Tát Già Diệp thầm kinh ngạc, không ngờ Vô Trần còn trẻ mà đã có tu vi cao như vậy, thảo nào mới còn trẻ đã tiếp nhận chức vụ chưởng môn Nga Mi rồi!
Hai người nhất thời giằng co không nhân nhượng, Tát Già Diệp đột nhiên nói:
- Không hổ là chưởng môn Nga Mi, quả nhiên danh bất hư truyền, mời chưởng môn lĩnh giáo thử Tạng Mật Kim Cương Đại Nhật Thủ Ấn!
Nói rồi hợp lại song chưởng, hữu chưởng từ từ đẩy ra, rất chậm rất chậm, thủ ấn đánh ra cũng nhìn như rất chậm rất chậm, nhưng trong nháy mắt đã đè tới trước người Vô Trần, vả lại thủ ấn đang mở rộng ra rất nhanh, nháy mắt đã giống như một tòa núi to, còn mang theo vạn đạo kim quang tầng tầng lớp lớp phủ tới như thái sơn áp đỉnh, căn bản không cho Vô Trần né tránh, ngay cả Sở Phong đang trốn ở xa hơn mười trượng cũng cảm thụ được áp lực to lớn của phật ấn.
Vô Trần cười lạnh một tiếng, nói:
- Vậy cho ngươi biết thề nào là Nhất Trần Phất Tâm của Nga Mi!
Nói xong xoay phất trần một vòng, trần ti trên phất trần chợt xoay tròn quấn sít lại, tiếp theo cổ tay liên tục xoay tròn cực nhanh rồi đâm phất trần tới, mũi trần ti nhọn như cương trùy thoáng xuyên qua tầng tầng thủ ấn, điểm thẳng mi tâm Tát Già Diệp.
Tát Già Diệp thầm kinh hãi vội lui lại gấp, nhưng phất trần trong tay Vô Trần lại như bóng với hình chỉ vào y, mũi phất trần thủy chung không rời mi tâm y đến nửa tấc. Tát Già Diệp đột nhiên hét lớn một tiếng, hai cánh tay phân hai bên, hai miếng Kim luân bàn đột nhiên bay ra từ phía sau lưng y, xoáy qua đỉnh đầu, phản chiếu hai luồng ánh sáng mặt trời quét qua hai mắt Vô Trần. Vô Trần đột nhiên thấy được luồng sáng thì hoảng hốt, bất giác lấy tay che lại. Tát Già Diệp thừa dịp này, không đợi Vô Trần có cơ hội định thần, lập tức hữu chưởng đồng thời kết một thủ ấn vỗ thẳng tới ngực Vô Trần. Hai người cách nhau rất gần nên không kịp tránh né, Vô Trần quát lạnh một tiếng, tay trái niệm pháp quyết, hóa thành Quan Âm Tịnh Bình Thủ ngạnh tiếp lấy!
"Oanh!"
Vô Trần bị đẩy lui hơn một trượng, Tát Già Diệp không đợi nàng đứng vững đã áp sát tới, hữu chưởng vỗ thẳng ra thủ ấn, y muốn thừa cơ bức Vô Trần cùng y ngạnh tiếp chưởng lực, bởi vì nếu để Vô Trần hồi khí thì muốn đối phó với chưởng môn Nga Mi thực sự không dễ gì.
Vô Trần thấy thủ ấn đã đẩy tới, đành phải niệm Quan Âm Tịnh Bình Thủ lên đón đỡ!
"Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!"
Vô Trần liên tục đỡ lấy vài chưởng của Tát Già Diệp, bị chấn phải thối lui hơn mười trượng, cũng vừa lui tới trước chỗ ẩn thân của Sở Phong, Sở Phong đã thầm súc khí từ lâu.
"Oanh!" Vô Trần lại vừa ngạnh tiếp thêm một chưởng. Nàng lùi lại liền mấy bước, thân hình không ngừng lắc lư, hiển nhiên chân khí trong cơ thể đang cuộn trào, nhất thời vô pháp khống chế, Tát Già Diệp phát hiện chân khí của Vô Trần bị kích động và vô pháp xuất chưởng nữa, thế là y hét lớn một tiếng, hữu chưởng bỗng đẩy ra một thủ ấn thật lớn vỗ thẳng tới huyệt Bách Hội của Vô Trần, muốn một kích phải giết chết đối phương!
Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông, Sở Phong giống như một đạo lưu quang lướt ra, bỗng che ở trước người Vô Trần, hét lớn một tiếng: "Lưỡng nghi sơ phân!", song chưởng vươn ra trước ngực, cuối cũng đã gắng gượng chia cỗ chưởng kình cực kì hùng hậu của Tát Già Diệp làm hai rồi dẫn về hai bên người.
"Oanh!" Mặt đất hai bên trái phải Sở Phong đã bị chưởng lực của Tát Già Diệp phá thành hai cái hố to, song tuy Sở Phong súc khí đã lâu, cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn dẫn rời đi chưởng kình của Tát Già Diệp, một cổ chưởng kình vẫn xuyên qua song chưởng rồi kích lên người hắn.
"Bang!" Sở Phong như diều bị đứt dây bay ra xa mấy trượng, lại "Bịch" ngã mạnh ra đất, "Ọc" phun ra một ngụm máu.
Vô Trần thất kinh liền vung ra phất trần trong tay, trần ti giống như vạn đạo đao phong vạch về phía Tát Già Diệp, Tát Già Diệp lui người gấp, "Xẹt" một miếng áo bào bên tay phải đã bị phong mang của trần ti cắt xuống!
Vô Trần không có bức tới mà xoay người lại hạ xuống bên người Sở Phong, hỏi:
- Ngươi thế nào!
Sở Phong như cá chép bật dậy, nói:
- Chuyện nhỏ như con thỏ...
Lời còn chưa dứt, hai chân đã mềm oặt rồi muốn ngã xuống đất, Vô Trần theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy hắn, Sở Phong thấy Vô Trần dám đưa tay ra đỡ mình, tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội tựa cả người lên người Vô Trần.
Tát Già Diệp nhận ra Sở Phong, hơi chút giật mình:
- Là ngươi?
Vừa nói ánh mắt không khỏi thầm nhìn lướt qua mọi nơi, y không phải sợ Sở Phong mà lạ sợ Thiên Ma Nữ đang ở cạnh đây. Nếu như hắn phải đồng thời đối phó với Thiên Ma Nữ và chưởng môn Nga Mi thì y tự thấy có lẽ không thể rời khỏi núi Nga Mi được.
Sở Phong lập tức nhìn ra tâm tư của y, thế là cười hì hì nói:
- Tát Già Diệp, nhất định là ả công chúa Mông Cổ kia bảo người tới giết ta phải không! Hiện tại ta đang ở đây này, ngươi cứ việc tới mà giết! Tới đây!
Tát Già Diệp thấy Sở Phong không có sợ hãi thì càng thêm do dự, huống hồ vừa rồi không thể cho Vô Trần một kích trí mạng, hiện tại có xông lên cũng khó mà chiếm thêm tiệm nghi, hơn nữa ở đây còn là dưới chân núi Nga Mi, nghĩ thế y hợp bàn tay lại nói:
- Vô lượng thọ phật! Dù sao ta cũng đã kiến thức qua cao chiêu của Nga Mi rồi, không dám quấy rầy thêm, cáo từ!
Nói xong xoay người bay đi, Vô Trần đang muốn phi thân đuổi theo, Sở Phong đã đưa tay kéo lấy ống tay áo nàng, nhưng suýt nữa bị Vô Trần kéo ngã ra đất. Vô Trần vội vàng dừng lại, xoay người nâng hắn dậy, hỏi:
- Ngươi thế nào?
Sở Phong gắng gượng cười rồi cả người yếu ớt ngã ra đất, Vô Trần kinh hãi, xem ra nội thương của Sở Phong còn nghiêm trọng hơn so với mình tưởng tượng. Nàng liền vươn hữu chưởng đặt tại huyệt Thiên Trung trên ngực Sở Phong, một cổ chân khí thanh khiết mạnh mẽ từ từ truyền vào trong cơ thể Sở Phong. Sở Phong vội vàng vận khí dẫn luồng chân khí này của Vô Trần vào trong cơ thể đạo dẫn điều tức, đạt được chân khí của Vô Trần phụ trợ, Sở Phong rất nhanh đã điều tức chân khí bản thân trở nên thông thuận, tuy nhiên vẫn còn thụ thương không nhẹ.
Hắn mở mắt, nhất thời dán mắt nhìn vào bàn tay của Vô Trần đặt trên ngực mình. Mười ngón thon dài như búp măng, trắng tinh mịn màng không một tạp chất, hoàn hảo thực sự khó có thể hình dung!
Vô Trần vội thu tay về, nhìn Sở Phong chằm chằm, lạnh lùng nói:
- Sao ngươi lại tới đây?
Sở Phong buồn bực nói:
- Ôi trời! Ta vừa mới cứu cô một mạng đó, cô khách khí một chút đi!
- Hừ!
Vô Trần hừ lạnh một tiếng, xoay người đang muốn đi thì Sở Phong vội vàng bước lên ngăn nàng lại nói:
- Vô Trần, huynh đệ Đường môn đã bị Tạng mật Tứ đại pháp tướng bắt tới Trùng Phong lâm, bất cứ lúc nào cũng bị nguy hiểm đến tính mệnh, cho nên ta tới để xin cô xuất thủ tương trợ... A, Diệu Tâm!
- Diệu Tâm?
Vô Trần nghe Sở Phong đột nhiên gọi tên Diệu Tâm thì hơi ngạc nhiên.