Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 178

Nhóc 13 đi được mấy bước đột nhiên dừng lại.

“Chị Tiền, tôi hận chị”.

“Dù tôi biết chị không cố ý, nhưng tôi vẫn hận chị. Nếu không phải chị, mẹ tôi sẽ không…”

Giọng nhóc 13 run rẩy, nhưng cậu không hề khóc.

Sự kiên cường này không hề phù hợp với độ tuổi của cậu.

Nghe những lời của nhóc 13, Tiền Cẩm Lâm rất đau khổ.

“13, chị biết chị có lỗi với em, nhưng em có thể cho chị một cơ hội được không?”

Tiền Cẩm Lâm đuổi theo sau.

Chạm vào đầu của nhóc 13 nhưng bị cậu tránh đi.

“Tôi sẽ không tha thứ cho chị. Nhưng tôi cũng sẽ không hận chị nữa”.

“Tôi hi vọng sau này sẽ không gặp lại chị”.

Nói xong cậu nhìn Trần Thiên Hạo một cái.

“Anh ơi, nếu được, bao giờ em có thể đi Đông Hoang”.

“Bất cứ lúc nào!”

“Tuy nhiên bây giờ em vẫn chưa trưởng thành, vì vậy chỉ có thể đi học. Em có muốn đi không?”

Trần Hạo Thiên nghiêm túc hỏi.

“Chỉ cần có thể rời xa nơi này. Em chấp nhận”.

“Được”.

Trần Thiên Hạo gật đầu.

Còn muốn nói với cậu một số khó khăn sẽ gặp phải khi tới Đông Hoang.

Nhưng chưa kịp mở miệng nói thì thấy vẻ mặt nhóc 13 giống như bị quỷ nhập.

Mắt trợn ngược lên rồi ngã xuống đất.

“Sao thế này…”

Trần Thiên Hạo kinh ngạc, bèn tiến lại xem thử. Gương mặt của nhóc 13 sưng phù lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Cực kỳ nhợt nhạt.

Tiền Cẩm Lâm biến sắc.

“Nhóc 13, nhóc 13”.

Cô ta hoảng loạn nhìn Trần Thiên Hạo, run rẩy cất tiếng hỏi.

“Thằng bé bị, bị làm sao vậy?”

Tuy không rành y thuật, nhưng nhìn gương mặt sưng phù và trạng thái mềm nhũn như thể mới được vớt từ dưới biển của thằng bé, Trần Thiên Hạo đã đoán ra được gì đó.

“E là vừa rồi nước biển vẫn chưa được rút sạch khỏi cơ thể”.

“Trên đường đến đây, có lẽ là nước biển đã vào phổi, hoặc não bị thiếu ô-xi trong thời gian dài ở dưới biển, nên dẫn đến tình trạng hôn mê đột ngột”.

Trần Thiên Hạo nghiêm nghị nói.

“Nhưng bất kể là tình huống nào đi nữa, thì chúng ta cũng cần đến bệnh viện ngay lập tức”.

Dứt lời, Trần Thiên Hạo đã bế nhóc 13 và chạy về phía ô tô.

Nước mắt lưng tròng, Tiền Cẩm Lâm cũng vội vã chạy theo.

Cô ta không ngờ tình huống như vậy sẽ xảy ra.

Tiền Cẩm Lâm vội vàng theo sau Trần Thiên Hạo, bước lên ô tô.

Bệnh viện trung ương Nam Thành.

Sau khi được kiểm tra nhanh và cấp cứu, nhóc 13 đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi bệnh trạng.

Bác sĩ Vương – Vương Uyên Bác – một chuyên gia nổi tiếng trong ngành, từng giành nhiều giải thưởng quốc tế, đã nói với vẻ mặt khá nghiêm trọng.

“Tình trạng của đứa bé không được lạc quan”.

“Không đâu. Sau khi bị đuối nước, thằng bé đã được cứu lên và tỉnh lại rồi mà. Chúng tôi còn nói chuyện với nhau, sao lại…”

Tiền Cẩm Lâm trưng ra vẻ mặt khó tin, nước mắt rưng rưng nơi vành mắt đỏ hoe.

“Bác sĩ à, rốt cuộc tình trạng như thế nào vậy?”

Trần Thiên Hạo nghiêm giọng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK