Trong đại viện nhà họ Trần, Trần Thiên Hạo tối sầm mặt mũi, bước đi cực kỳ nhanh.
Hai tay áo màu đen đung đưa tựa như có bị gió thổi mạnh, anh hùng hổ bước ra cổng đại viện.
“Chính là kẻ này!”
Nhác thấy Trần Thiên Hạo, Bạch Phi lập tức lộ vẻ phẫn hận, mắt long lên đầy dữ tợn.
Trần Thiên Hạo sừng sững đứng đó, hờ hững liếc nhìn Bạch Phi.
Anh cảm thấy khá quen mắt, ngay sau đó đã nhớ ra từng gặp đối phương ở đâu, thế là buột miệng bảo.
“Lớn mạng nhỉ, vẫn chưa chết cơ đấy”.
“Ông đây không chết, giờ tới lấy mạng mày đấy”.
Bạch Phi nghiến răng nói.
Giọng điệu thờ ơ ấy của Trần Thiên Hạo khiến hắn cảm thấy cực kỳ chối tai.
Đây là khinh bỉ hắn đến cùng cực.
Cậu ấm nhà họ Bạch, cao quý nhường này, từ trước đến giờ chưa từng bị ai khinh thường bằng giọng điệu lãnh đạm như thế.
Trần Thiên Hạo bèn tiến lại xoa dịu mẹ mình.
“Mẹ vào trong ngủ trước đi ạ”.
Bà Trần chống gậy, lớn giọng quở trách.
“Thằng nhóc Thiên Hạo không biết nghĩ này, con bảo mẹ làm sao ngủ vào giờ này chứ!”
Trần Thiên Hạo lắc đầu cười khổ, đoạn nhẹ nhàng rằng.
“Vậy mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát ạ”.
“Mọi chuyện đã có con lo liệu!”
Anh căn dặn người hầu đang run cầm cập ở bên cạnh, chẳng bao lâu sau, họ đang đem một cái ghế bành ra.
Bà Trần ngồi ngay giữa cổng.
Trái tim bà vốn đang đập loạn xạ, nhưng nhớ lại câu nói vừa rồi của Trần Thiên Hạo, bà bỗng cảm thấy yên tâm phần nào.
Bà dõng dạc hét lên với những người đang sợ sệt của nhà họ Trần.
“Mọi người đừng sợ!”
“Con trai tôi còn!”
“Nhà sẽ còn!”
Mọi người không dám nói gì, vẫn đang run sợ.
Nếu như là trước đây thì bọn họ sẽ không sợ gì thật đấy.
Nhưng bây giờ, toàn bộ nhân viên vũ trang của đội phòng chống bạo động đã xuất quân rồi.
Hơn nữa, gia chủ của ba đại gia tộc đều hành động, thậm chí còn có người của nhà họ Bạch ở Đế Đô.
Lần này, e là Trần Thiên Hạo gặp phải rắc rối to rồi.
Bảo bọn họ làm sao yên tâm được.
“Bắt cậu ta lại”.
Bạch Phi giận dữ gầm lên.
Người nhà họ Trần sợ khiếp đảm, vô thức lùi về sau mấy bước.
Trước cổng chỉ còn Trần Thiên Hạo, bà Trần và cả hai anh em Trần Vĩnh Khang, Trần Vĩnh Hằng.
Bọn họ không phải là không muốn lùi, mà với tư cách là trụ cột của nhà họ Trần, bọn họ tuyệt đối không thể lùi bước.
“Để tôi xem, ai dám!”
Trần Thiên Hạo vừa sải một bước lớn về phía trước, bọn người kia đã cảm thấy có một ngọn núi lớn đang đè xuống đầu mình, bất giác dừng bước lại.
Nhưng dẫu sao phe chúng người đông thế mạnh, bọn chúng chỉ dừng bước trong giây lát, rồi lại tiếp tục làm thành bức tường người để tiến lại gần.
Dao găm, nhuyễn kiếm của Chu Tước, Bạch Hổ phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hai người họ đứng ở hai bên trái phải rồi đưa mắt nhìn nhau, loé lên ánh sáng của sự khát máu.
Năm ấy, cả hai còn từng cùng nhau đối mặt với vòng vây của hàng trăm nghìn quân địch.
Đám người này, có đáng là gì.
Cả hai hơi khom người, dao găm và nhuyễn kiếm rung lên, chuẩn bị ra tay.
Trần Thiên Hạo đặt hai tay lên vai hai người họ, âm thầm lắc đầu.
Ám hiệu rất rõ ràng.
Ra trận giết địch thì tuyệt đối không được chừa lại bất kỳ đường sống nào, thậm chí là không được nể tình nương tay.
Thế nhưng đây đều là đồng bào của anh, trong số đó còn có rất nhiều chiến hữu đã từng cùng chiến đấu sống còn!
Tuyệt đối không thể giết họ!
Đứng ở bậc cửa cao hơn vài mét, Trần Thiên Hạo nhìn xuống đám đông đèn kìn kịt ấy, bất giác cảm thấy thật cay đắng.
Anh thà bị hàng triệu quân địch bao vây, chứ hoàn toàn không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.
Không phân trắng đen, không hỏi đúng sai.
Chỉ cần biết quyền thế nằm trong tay ai.
“Ầm!”
Chu Tước, Bạch Hổ đều nhảy lên rồi tung chân, đá thẳng vào bức tường người trước mặt, khiến bọn chúng đều ngã sõng soài.
Nhưng đội phòng chống bạo động có rất nhiều người, vẫn đang không ngừng ùa vào từ bốn phương tám hướng.
Đông nghìn nghịt, chắc phải hơn nghìn người.
Cả hai không thể dùng vũ khí để tấn công.
Sau một đòn ấy, hai người đã bị đẩy lùi đến bậc thềm.
Trần Thiên Hạo đưa mắt nhìn rồi khẽ vỗ vai hai người họ.
“Anh em hai người đã bao lâu không chiến đấu bằng tay không rồi?”
Hai người đều cười.
“Ít nhất cũng đã năm năm, kể từ lần ra trận giết địch”.
“Ừ, còn nhớ lúc mới đến Đông Hoang, chúng tôi chẳng biết gì cả, toàn đánh tay không với các đồng đội để gia tăng sức chiến đấu”.
“Bây giờ như đang được quay về năm tháng ấy vậy”.
Trần Thiên Hạo nhún vai, móc thuốc lá ra rồi châm một điếu.
“Đi!”
Sau một tiếng “đi”, Trần Thiên Hạo ngẩng phắt đầu dậy, rồi tiên phong lao đến bức tường người kia với hai tay không.
“Ầm!”
Với điếu thuốc trong miệng, nắm đấm của anh ta đập mạnh vào tấm khiên.
Ngay lập tức, hàng chục người bị đấm văng ra xa.
Đám người tựa như thuỷ triều, ngã nhào ra sau.
Thế tấn công vẫn tiếp tục!
Trần Thiên Hạo nhảy lên và lao vào đám người.
Dùng hai nắm đấm, đánh từng người trong đội phòng chống bạo động ngã xuống.
Vì anh không ra đòn nặng, nên toàn bộ người bị đánh đều bị trật khớp cánh tay.
Chu Tước uyển chuyển như giao long xuống biển, lao vào đám người và bẻ trật khớp cổ tay của từng thành viên của đội phòng chống bạo động.
Bạch Hổ cũng thế.
Anh ta lao về đám người, dùng nhuyễn kiếm đánh vào đầu gối từng người một, khiến bọn chúng phải đau đớn quỳ sụp xuống, không thể nào đứng dậy.
Nhưng bọn chúng có quá nhiều người, tựa như thuỷ triều dâng cao vậy.
Dẫu phía Trần Thiên Hạo có giỏi võ đến mấy, cũng khó lòng địch lại thế tấn công liên tục của hàng nghìn người.
Chẳng bao lâu sau, Chu Tước, Bạch Hổ đã bị bọn chúng áp đảo, đè xuống dưới.
Trần Thiên Hạo giận dữ gầm lên.
Lực tay nặng tựa nghìn cân, đánh văng mười mấy người.
Chu Tước, Bạch Hổ bị đè dưới mặt đất, đang nôn ra máu liên tục, sắc mặt tái nhợt!
Trần Thiên Hạo không đành lòng, bèn nắm lấy cổ áo hai người họ rồi ném cả hai về cổng đại viện.
Anh sẽ một mình chống lại hơn nghìn người!
Đối diện với nỗi lo sợ, tiếp tục tấn công đám người ấy.
Vẻ mặt không hề mảy may sợ hãi.
“Vương!”
Hai người họ cố gắng bò dậy từ dưới đất, nhưng lại cảm nhận được cơn đau dữ dội từ trong lục phủ ngũ tạng, không tài nào đứng dậy nổi.
Cả hai nhìn Trần Thiên Hạo đang một mình chiến đấu với đám người nọ, nước mắt chảy dài, đồng loạt quỳ rạp xuống, hướng về phía Trần Thiên Hạo.
không làm kẻ khác bị thương, thì làm sao đẩy lui được quân địch!
Từng làn sóng người đang ập đến.
Dẫu có giỏi võ đến mấy, cũng sẽ chết vì kiệt sức!
Trần Thiên Hạo ngửa đầu thở dài, sau khi đẩy lui một đợt tấn công khác, lại châm thêm một điếu thuốc.
Khói thuốc lượn lờ!
Khiến tầm mắt trở nên mờ đi.
Tất cả như thể trở nên không còn chân thực nữa.
Không chân thực đến mức những thứ mà anh kiên trì gìn giữ, giờ đây lại yếu ớt đến nhường này.
Anh không muốn làm họ bị thương, nhưng họ thì sao chứ?
Nóng lòng muốn xé xác anh thành trăm mảnh!
Cùng lúc ấy.
Thông tin nhà họ Trần bị vây ráp đã lan truyền và gây sóng gió khắp Nam Thành.
Tin tức đang lan truyền chóng mặt trên sóng truyền hình.
Triệu Vô Quân đích thân lộ diện, thuật lại những hành vi tàn tác mà Trần Thiên Hạo đã gây ra ở Nam Thành trong buổi phát sóng trực tiếp.
Vấn đề canh phòng ở thành phố khiến tất cả mọi người đều mất ngủ.
Ở ngân hàng Đế Phong, những cựu chiến binh từng được cứu trợ vừa hay tin Trần Thiên Hạo gặp chuyện, một tổ chức tự phát lập tức chạy đến nhà họ Trần..
Danh Sách Chương: