Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 350

Trần Thiên Hạo nói xong liền quay người đi ra ngoài. Tiêu Mị Mị do dự đi theo.

“Cậu đợi tôi, tôi nấu cơm cho bố đã”.

Lên chiếc xe mini, Tiêu Mị Mị vừa lái xe vừa không ngừng nhìn hàng cơm bên đường. Mặc dù Trần Thiên Hạo bảo mời khách nhưng cô ấy không thực sự muốn để anh mời.

Nhất định phải là mình mời, vậy nên cô ấy đã mang theo tất cả tiền tiết kiệm của mình.

Đây là sinh hoạt phí một tháng tới của cô ấy đó.

“Hay là chúng ta ăn ở đây đi, món cá của họ ngon lắm”.

Tiêu Mị Mị chỉ vào nhà hàng Cá Đầu Vương rồi nói.

Trần Thiên Hạo nhìn, nhà hàng không lớn, sau đó lắc đầu.

“Đi về phía trước, đi chỗ đó”.

Trần Thiên Hạo chỉ tòa nhà cao tầng phía trước, bên trên viết khách sạn Áo Long.

Tiêu Mị Mị nhìn, không kìm được cảm thấy đau thận. Đây chính là khách sạn bảy sao xịn xò nhất Đế Đô, một quả dưa leo cũng hơn một nghìn tệ.

Chẳng nhẽ hai người đến đó ăn hai quả dưa leo rồi đi ra hả.

Tim cô ấy run rẩy, lắc đầu mỉm cười.

“Hay là thôi, chỗ ấy đắt lắm, chúng ta không ăn nổi đâu”.

“Không sao, chúng ta đi ăn chỗ nào đắt đắt tí xem cơm của họ như thế nào”, Trần Thiên Hạo cười nói.

Tiêu Mị Mị đau lòng, Trần Thiên Hạo ơi là Trần Thiên Hạo, cậu giết tôi rồi.

Mặc dù không muốn nhưng cô ấy vẫn lái xe về phía khách sạn Áo Long, bàn tay niết thẻ ngân hàng đến trắng toát.

Cổng khách sạn Áo Long đỗ đầy xe sang, xe thương vụ, nơi đây là địa điểm ăn uống giao lưu của giới thượng lưu, vậy nên nhiều cô gái cũng rất muốn đến đây câu đại gia giàu có.

Chiếc xe mini không hợp với chỗ này đỗ lại trước cửa khách sạn Áo Long.

Ở cửa, một anh chàng đỗ xe nhìn chiếc xe mini, hơi sững sờ, nhưng vẫn tiến lên khách khí nói.

“Chào cô, chào anh, mời anh xuống xe, cô có thể đưa chìa khóa cho tôi, tôi giúp hai vị đậu xe”.

Anh chàng mở cửa cho Trần Thiên Hạo, sau đó vội vàng sang bên kia mở cửa cho Tiêu Mị Mị.

“Xin lỗi, tôi tự đậu là được”.

Anh chàng mỉm cười lúng túng, trong lòng điên cuồng mắng mấy câu, đồ nghèo.

Tiêu Mị Mị đương nhiên biết, đỗ xe hộ không miễn phí, đều tốn tiền.

Bởi vì cô ấy từng cùng bạn trai cũ đến đây một lần, đỗ một lần mất một trăm tệ, bằng tiền ăn một tuần của cô ấy.

“Khách sạn ở Đế Đô quả nhiên hơn Nam Thành nhiều”.

Trần Thiên Hạo nhìn tòa khách sạn cao chọc trời, qua cửa kính có thể thấy được nội thất sang trọng, anh không kìm được gật đầu.

“Nam Thành đương nhiên không thể bằng chỗ này, có điều chi phí sinh hoạt cũng không bằng”.

Tiêu Mị Mị mỉm cười, đau lòng nói.

“Vậy nên tôi mới muốn đến xem giá cả ở chỗ này cao thế nào, đi nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK