Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 253

Trưng ra vẻ mặt khinh thường nhìn bọn họ.

“Này này này, hôm nay là ngày cưới của Trần Thiên Hạo, sao đám ăn xin các người lại mò tới hả? Không biết ý gì hết”.

Trong tòa đại viện thứ nhất.

Chủ của một gia tộc hàng đầu Bắc Thành đứng dậy, sải bước đi tới trước mặt đoàn cựu chiến binh.

Cùng lúc đó còn có vài thế lực khác cũng nhao nhao đứng lên phụ họa.

“Toàn cái thứ gì không biết, mau cút đi”.

“Đúng là xui xẻo. Chúng ta phải giúp cậu Trần dọn dẹp đám rác rưởi này mới được”.

Những người lính già vốn đã tự ti mặc cảm, bây giờ lại nghe thấy lời nhục mạ của bọn họ, không khỏi càng thêm xấu hổi.

Nếu là bình thường với tính tình của bọn họ, chắc chắn sẽ không cam lòng chịu nhục.

Thế nhưng hôm nay là ngày vui của Trần Thiên Hạo.

Bọn họ không thể gây thêm rắc rối cho anh được.

Thế là đành phải thất vọng quay người định bỏ đi.

Thanh Long là người phụ trách tiếp đón các cựu chiến binh. Anh ta vừa mới đỗ xe xong, đang đi vào thì thấy bọn họ kéo nhau rời đi.

Không khỏi ngạc nhiên hỏi.

“Sao các chú lại đi ra đây?”

Người lính cụt tay khó xử thở dài một hơi.

“Chàng trai à, hôm nay là ngày vui của cậu Trần. Trong đó toàn quan chức cấp cao với người nhà giàu. Mấy người lính nghèo chúng tôi không nên vào thì hơn”.

“Đúng rồi đó”.

“Làm phiền cậu một chút, đây là chút tiền chúng tôi gom góp được, không có nhiều lắm, cậu gửi cậu Trần giúp tôi với”.

“Chúng tôi sẽ ghi nhớ lòng tốt của cậu ấy ở trong lòng”.

Các cựu binh vội vàng giải thích, rồi một người trong số họ đưa ra một chiếc khăn tay thêu hoa bạc màu, đầu khăn bục chỉ.

Bên trong là một xấp tiền mặt được chia thành từng chồng xếp đè lên nhau.

Một trăm.

Năm mươi.

Mười nghìn.

Năm nghìn.

Còn có cả một đồng!

Thanh Long thấy vậy, trong lòng xót xa.

Khóe mắt rưng rưng.

“Không, mọi người không thể đi như vậy được”.

“Các chú phải tự mình đưa số tiền này cho anh ấy”.

Các cựu binh nhìn xuống bọc tiền, ai cũng im lặng không nói lời nào.

Bọn họ có là gì đâu?

Có người còn nghèo đến mức chỉ có một đồng tiền mừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK