Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 264

Phát cắn ấy kéo dài rất lâu, Lưu Tiểu Nguyệt cảm thấy răng mình đã gần như cắn đứt miếng thịt ấy vậy.

Nỗi tủi thân trong lòng cô bỗng trào dâng như đê vỡ.

Cô nhả môi ra, sau đó khóc oà lên.

“Anh là đồ khốn!”

“Khốn kiếp!”

Cô nắm chặt tay lại rồi điên cuồng đấm lên người Trần Thiên Hạo.

Dần dà, cô thấy cánh tay mình đã mỏi nhừ đến mức không nhấc lên được nữa, đã khóc đến mức chẳng còn nước mắt trào ra.

Lưu Tiểu Nguyệt ngả đầu lên lồng ng.ực của Trần Thiên Hạo.

Cô nhận ra bản thân mình quá dễ mềm lòng.

Cho dù trước đó Lưu Tiểu Nguyệt đã nghĩ mình sẽ không tha thứ, cho dù cô đã có ý định chết đi.

Việc Trần Thiên Hạo ôm chặt lấy cô và mặc cho cô đánh đấm, lại khiến cô không thể nào kháng cự, không thể nào tiếp tục hận anh nữa.

Nhưng Trần Thiên Hạo đã làm trái tim cô tổn thương rất nặng nề.

Lưu Tiểu Nguyệt khịt mũi, lãnh đạm nói.

“Buông em ra!”

Trần Thiên Hạo lắc đầu.

“Anh sẽ không buông em ra, dù em có cầm dao giết anh đi chăng nữa”.

Lưu Tiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, rồi ngẩng đầu nhìn anh.

Tình cảm chân thành đều được thể hiện trên đường nét cương nghị ấy.

Trong giây phút đó, suýt chút nữa Lưu Tiểu Nguyệt đã định tha thứ cho anh.

“Em sẽ không làm chuyện ngu ngốc”.

“Buông em ra đi”.

Trần Thiên Hạo nhìn cô. Lúc này, Lưu Tiểu Nguyệt đang nhìn anh bằng vẻ mặt rất điềm tĩnh.

Đôi mắt đã từng nồng ấm và dịu dàng ấy đã trở nên lạnh nhạt vô cùng.

Bỗng chốc anh thấy tim mình đau nhói.

Tựa như vừa mất đi thứ quý giá nhất trên đời.

Lưu Cảnh Minh thấy vậy bèn đi đến trước cửa sổ để canh chừng, đoạn gật đầu với Trần Thiên Hạo.

Lúc này, Trần Thiên Hạo mới từ từ buông cô ra.

Trong giây phút vòng tay mạnh mẽ ấy buông ra, cơ thể của Lưu Tiểu Nguyệt bỗng dưng mềm nhũn, yếu ớt chực ngã xuống sàn.

Trần Thiên Hạo vội vã chạy đến đỡ lấy Lưu Tiểu Nguyệt, sau đó bế cô dậy rồi đặt lên giường bệnh.

“Trần Thiên Hạo, chúng ta vẫn nên nghiêm túc suy nghĩ lại đi”.

“Có lẽ, hai chúng ta thật sự không hợp ở bên nhau”.

Lưu Tiểu Nguyệt nhìn anh, bình tĩnh nói.

Trần Thiên Hạo nhíu mày, ánh mắt thoáng dao động.

“Tiểu Nguyệt à, chuyện tình cảm, anh không biết phải giải thích thế nào. Nhưng tình cảm anh dành cho em trước nay chưa từng thay đổi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK