Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 331

“Được rồi, nhưng mà bây giờ bạn của cậu vẫn chưa tới, Giang Đại Bằng sẽ không bỏ qua cho cậu”.

“Tôi, tôi lại không thể giúp được gì”.

Nói tới đây, cô ta nhìn thấy Khâu Giang dẫn theo một đám người hùng hổ xông tới. Mấy huấn luyện viên thể hình dáng người cao to lực lưỡng cũng vây quanh. Cô ta không khỏi lùi lại mấy bước, kéo dãn khoảng cách với Trần Thiên Hạo.

Cô ta vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục cầu xin.

“Giang Đại Bằng, coi như tôi cầu xin cậu hãy bỏ qua cho Trần Thiên Hạo lần này đi”.

“Mị Mị, có mấy lời tôi không cần nói rõ ràng chắc cậu cũng hiểu được. Tôi tìm cậu ta lâu như vậy mà không thấy, hôm nay cậu ta tự mình dẫn xác tới, cậu nghĩ tôi sẽ để yên sao?”

Giang Đại Bằng hung hãn nói.

“Nhưng mà… dù sao chúng ta cũng là bạn học của nhau”.

Giọng nói của cô ta trở nên yếu ớt.

“Bạn học?”, hắn ta cười lạnh một tiếng.

“Cũng chỉ có cậu mới nhớ cái loại bạn học nghèo rớt mồng tơi này. Nếu tôi nhớ không lầm, hình như cậu ta còn không có bố, còn mẹ thì bị cả họ xa lánh phải đi ăn xin ngoài đường”.

“À đúng rồi, lần trước khi tôi về Nam Thành, mẹ cậu ta còn bị mù luôn rồi”.

“Tôi lại cảm thấy Trần Thiên Hạo là thằng sao chổi, khắc chết bố, còn khắc mẹ bị mù. Có lẽ chẳng bao lâu nữa mẹ nó cũng bị nó khắc chết thôi, rồi sẽ đến cả nhà nó…”

“Ha ha…”

Đám đông nhao nhao cười lớn.

“Ồn ào!”

Sắc mặt của anh bỗng tối sầm. Bọn chúng muốn nói gì cũng được, nhưng không được phép sỉ nhục mẹ anh.

Anh nhìn chằm chằm Giang Đại Bằng, đang định đánh người thì lại bị Tiêu Mị Mị cản lại.

“Trần Thiên Hạo, đừng kích động!”

Sau đó cô ta nhìn sang Giang Đại Bằng, không nhịn được cất giọng nói.

“Giang Đại Bằng, cậu quá đáng rồi đấy”.

“Tiêu Mị Mị, trước kia tôi đã nể mặt cậu lắm rồi. Hôm nay cậu lại năm lần bảy lượt đứng ra nói đỡ cho thằng nhóc vô dụng này. Cậu nghĩ cậu là ai?”

“Sau khi trở về lập tức cút khỏi công ty cho tôi”, hắn ta nổi giận đùng đùng ra lệnh.

Vẻ mặt của Tiêu Mị Mị tức thì trở nên hốt hoảng. Cô ta chỉ học một trường đại học bình thường không có tiếng tăm gì, toàn phải dựa vào quan hệ với hắn ta mới được nhận vào làm tại công ty con của nhà họ Giang ở Đế Đô.

Cô ta không chỉ phải chăm lo cho người bố bị liệt, mà còn phải nuôi cô em gái đang học đại học. Mẹ cô ta cũng phải ngày đêm chịu khổ làm thêm kiếm chút tiền để nuôi sống gia đình này.

Nếu cô ta mất việc, cả nhà sẽ hoàn toàn sụp đổ.

“Đại Bằng, cậu đừng đuổi tôi đi. Xin cậu hãy cho tôi thêm một cơ hội”.

Tiêu Mị Mị bật khóc nức nở van nài.

“Cơ hội? Tôi cho cậu nhiều lắm rồi, chẳng qua cậu không chịu nắm bắt thôi”.

Nói xong, Giang Đại Bằng căm tức nhìn Trần Thiên Hạo, vung tay lên ra hiệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK