Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 365

“Người anh em, người nhà cả mà”.

“Ai là người nhà với ông?”

Anh lạnh lùng nhìn sang, giọng điệu lạnh như băng.

“Tôi là bạn của Tào Mãnh”, Đại Lão Vương vội giải thích.

“À, thì ra là bạn của Tào Mãnh”.

Anh “ồ” lên một tiếng, sau đó sa sầm mặt, đá ông ta lăn lông lốc xuống bậc thang.

“Ông không biết thân phận của Tào Mãnh sao?”

Đại Lão Vương bò lồm cồm dậy, tức tốc quỳ rạp xuống, luôn miệng đáp: “Biết chứ, tôi biết mà. Chúng tôi đều là chó của cậu”.

Ông chủ tiệm cơm đứng ở cửa cứ tưởng bở có người đến cứu, thấy vậy sợ phát khóc.

Đầu gối ông ta nhũn ra, cũng học theo quỳ xuống. Đến cả đám thanh niên vừa lắm lời cũng hoảng sợ quỳ theo.

“Xin cậu, xin cậu tha mạng. Là tôi có mặt không biết núi Thái Sơn. Mong cậu đừng để bụng”.

Ông chủ tiệm cơm dập đầu liên tục.

“Đừng nói nhảm với tôi. Ra giá đi, tiệm này bao nhiêu tiền?”

“Tôi mua”.

“Tiệm cơm một triệu, đây là giá tôi mua về. Còn tiền trang trí hơn hai trăm coi như là tôi tặng không cho cậu”.

Ông ta lấy lòng đáp.

“Được, tự chuyển khoản đi”.

Trần Thiên Hạo đưa điện thoại của mình cho ông ta. Ông chủ tiệm cơm vừa mở phần mềm chuyển khoản đã bị số dư trong đó dọa sợ ngồi bệt xuống đất.

“99999…”

Rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy, ông ta đếm mãi không hết.

Ông ta run rẩy chuyển khoản một triệu sang tài khoản của mình rồi trả lại điện thoại cho anh.

“Ông chủ, tôi chuyển xong rồi”.

“Vậy thì cút đi”.

Anh tránh sang một bên, ông ta vội vàng bỏ chạy ra ngoài.

Trong lúc đó, Đại Lão Vương vẫn quỳ dưới đất không dám động đậy, cũng không dám nói gì.

“Ông còn chờ gì nữa? Cút đi”.

Nghe thấy anh nói vậy, Đại Lão Vương như được ân xá, vui sướng dập đầu với anh mấy cái thật vang rồi bỏ chạy trối chết.

Bên trong tiệm cơm chỉ còn lại mấy thanh niên vẫn đang run lẩy bẩy quỳ ở đó. Anh nhìn thoáng qua người bị thương.

“Mày, lại đây”.

Hắn ta cúi người bò tới.

“Anh có gì căn dặn sao ạ?”

“Mày bị thương đúng không? Đi với tao đến bệnh viện kiểm tra”.

“Không, không cần đâu, chỉ bị thương ngoài da thôi mà”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK