Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 322

“Thiên Hạo, cháu đến rồi đấy à”.

Trần Thiên Hạo khẽ gật đầu, liếc nhìn Lưu Tiểu Nguyệt qua cửa kính phòng bệnh , đoạn hỏi.

“Sao thế ạ, Tiểu Nguyệt đã ăn cơm chưa vậy bác?”

“Hầy”.

“Cả ngày hôm nay chỉ ăn có một chút cháo thôi, cứ bảo không muốn ăn. Bác khuyên mấy lần rồi mà cũng không được, vừa định gọi cho cháu đây”.

Lưu Cảnh Minh bất lực đáp.

“Cháu vào thử xem sao”.

Trần Thiên Hạo bèn đẩy cửa tiến vào.

“Tiểu Nguyệt”.

Anh vừa cười vừa cất tiếng gọi.

Nhác thấy Trần Thiên Hạo, Lưu Tiểu Nguyệt bèn nở nụ cười miễn cưỡng.

“Anh đến rồi à, Thiên Hạo”.

“Em chưa ăn gì phải không, nào, xem anh mang gì đến cho em này”.

Nhìn thấy cặp lồng trên bàn, Trần Thiên Hạo thoáng sững ra, khịt mũi ngửi thử.

Canh gà à?

Anh định hỏi nhưng lại thấy ngại, đành dứt khoát mở cặp lồng của mình ra.

“Tiểu Nguyệt à, đây là thành quả vất vả nấu nướng cả buổi trời của mẹ anh đó, em phải ăn đấy nhé”.

Trần Thiên Hạo nói bằng giọng ngưỡng mộ.

“Anh còn chưa có phúc được ăn canh gà do chính tay mẹ anh hầm đâu”.

“Đương nhiên rồi, em đã sống với mẹ suốt năm năm cơ mà”.

“Đâu có giống như người nào đó, đứng núi này trông núi nọ”.

Lưu Tiểu Nguyệt không kìm được châm chọc vài câu.

Vừa dứt lời, cô liền bật cười khi trông thấy nét mặt có phần khó xử của Trần Thiên Hạo.

“Trêu anh thôi, ngốc ạ”.

Trần Thiên Hạo mỉm cười ngô nghê.

“Đây là burger lừa do anh đích thân mua cho em đấy, em ăn thử xem, cực kỳ ngon”.

Trần Thiên Hạo chìa ra, Lưu Tiểu Nguyệt nhìn burger trong tay anh, vành mắt bất chợt đỏ hoe.

Về nhà đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Thiên Hạo mua đồ ăn cho cô. Chuyện này khiến Lưu Tiểu Nguyệt bỗng nhớ lại năm năm trước, tuy lúc ấy nhà rất nghèo, nhưng cô đã rất hạnh phúc.

Ngày nào cô cũng nhận được đồ ăn sáng do Trần Thiên Hạo mang đến.

Mà món cô không thích ăn nhất chính là burger lừa.

“Tiểu Nguyệt à, sao em lại khóc rồi?”

Trần Thiên Hạo ngây người, nhẹ nhàng hỏi.

Khẽ khịt mũi, Lưu Tiểu Nguyệt bèn nhoẻn môi cười.

“Không có gì, em đang nhớ lại ngày xưa thôi”.

Cô cầm phần burger lừa, bỗng cảm thấy rất khó tả, bèn cho vào miệng rồi cắn một miếng to.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK