~.~
Phong Á Luân ra tù và Giả Chí Thanh xuất viện cùng vào một ngày, điều này chứng minh
tính đúng đắn trong lời phát biểu "anh em cùng chung hoạn nạn" của Cao Cần.
Tiểu Bạch là nghệ sĩ, công ty đương nhiên không thể để cậu đi tới trại giam đón Phong Á
Luân, tránh tạo thêm đề tài để cánh phóng viên sáng tác thêm vài tin đồn thất thiệt mới.
Quan hệ của Ematto và giới truyền thông còn chưa có thân thiết đến mức như vậy.
Cho nên Tiểu Bạch được giao nhiệm vụ đi đón Giả Chí Thanh xuất viện.
Vừa bước vào phòng bệnh, Tiểu Bạch liền nghi ngờ có phải gần đây giấc ngủ của mình chất
lượng quá kém, cho nên trước mắt xuất hiện ảo giác.
Người đẹp phóng viên đang ngồi trên giường Giả Chí Thanh quay đầu lại, nhìn cậu mỉm
cười dịu dàng.
Tiểu Bạch trái tim nhảy thót lên một cái: "Hai người sao lại như vậy?"Rõ ràng mới mấy hôm trước, hai người kia vẫn còn mặt lạnh kênh mặt lạnh, kiểu như cả đời
này ta cũng không thèm nhìn mặt ngươi, làm thế nào chỉ chớp mắt một cái, lại trở nên tốt
đến mức âu yếm mớm trái cây cho nhau như thế này?
Giả Chí Thanh vỗ vỗ vai người đẹp phóng viên, gương mặt sáng bừng hạnh phúc: "Gọi chị
dâu đi."
Tiểu Bạch cung kính kêu lên: "Chị dâu."
Người đẹp phóng viên nghẹn một cái: "Nói vớ vẩn gì thế, gọi là Nhạc Thanh được rồi."
Tiểu Bạch cho dù chậm hiểu, cũng nhìn ra được mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, vội nói:
"Mình đi làm thủ tục xuất viện đây."
Giả Chí Thanh gật đầu, phất tay đuổi cậu nói: "Đi đi, chưa đủ năm bảy năm thì không cần trở
về đâu. Anh hai đang bận lắm."
Nhạc Thanh tỏ vẻ tức giận đánh hắn một cái: "Ai cho ăn nói lung tung hả."
Tiểu Bạch không còn cách nào khác đành thong thả đi làm thủ tục xuất viện.
Y tá cũng chẳng gấp gáp gì, vô cùng nhiệt tình tám chuyện với cậu về giới giải trí.
Tiểu Bạch nghe cô ta nói tới tên Phong Á Luân, tinh thần cảnh giác lập tức trỗi dậy.
Cao Cần đã dặn dò, nếu có ai hỏi chuyện của Phong Á Luân, thì cứ vờ như miệng mình đã
bị niêm phong là được.
Y tá thấy cậu im thin thít, liền thay đổi đề tài: "Nghe nói hôm qua Nhan Túc Ngang đóng phim
bị thương, cậu có biết không?"
Tiểu Bạch cuối cùng cũng rời mắt khỏi đống hóa đơn, kinh ngạc ngước nhìn cô ta."Tôi thấy quan hệ của cậu và Đại Thần rất tốt mà." Cô chỉ chỉ ngón tay lên tầng trên, "Lúc
Giả Chí Thanh lần thứ hai nhập viện không phải đã tới cùng với cậu sao? Đồng nghiệp của
tôi kể hôm đó Đại Thần chạy tới khoa cấp cứu tra tìm tên cậu, trông anh ấy lo lắng kinh
khủng."
Chữ số trên hóa đơn bỗng dưng nhòa đi.
Tiểu Bạch nhớ lại buổi sáng hôm đi ăn lẩu cay, Nhan Túc Ngang có hỏi cậu vì sao không tới
khoa cấp cứu. Khi đó cậu không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là anh ấy ban đầu
đã đi đến khoa cấp cứu nhưng không tìm được tên cậu, nên vội vàng chạy tiếp tới khoa
ngoại trú, chấp nhận bị lộ tung tích ra ngoài.
"Anh ấy bị thương thế nào?" Sau cái hôm chờ đợi ở quán mì qua cầu hơn năm tiếng đồng
hồ mà chẳng có lấy một tin nhắn hay điện thoại trả lời đến nay, bọn họ chưa từng liên lạc trở
lại.
"Hình như là bị té gãy chân." Y tá cúi đầu lục lọi tìm kiếm trong ngăn tủ, sau một hồi, lôi ra
một quyển tạp chí. Trang bìa tạp chí là hình một đám đông vây xung quanh một người nằm
trên cáng cứu thương.
Nhan Túc Ngang lấy khuỷu tay che mắt, mặt bị người khác che lại, không thấy rõ được sắc
mặt, nhưng nhìn vẻ lo lắng của những người xung quanh, có thể đoán thương tích chắc
chắn không nhẹ.
"Anh ấy đang ở bệnh viện nào thế?"
"Anh ấy đang đóng phim ở Lân Thị, chắc là đang ở bệnh viện của thành phố đó."
Tiểu Bạch thanh toán tiền xong lập tức đứng dậy.Hoàn thành đầy đủ các thủ tục xuất viện, ghi nhớ một đống việc nên và không nên mà bác sĩ
dặn đi dặn lại, bao gồm việc Giả Chí Thanh từ nay nên hạn chế tối đa lái xe hay ngồi xe,
Tiểu Bạch u u mê mê quay trở lại phòng bệnh.
Nhạc Thanh đã thu dọn hành lý xong xuôi, đang cho Giả Chí Thanh mượn vai tựa đầu vào,
đợi cậu quay lại.
Giả Chí Thanh thấy cậu tới, khoa trương nói: "Tiểu Bạch, cậu có chắc là vừa mới làm thủ tục
xuất viện ở đây, mà không phải vừa đi một vòng nước Mỹ về chứ?"
Nhạc Thanh đẩy đầu hắn xuống nói: "Rõ ràng anh kêu người ta làm chậm thôi, bây giờ
người ta làm chậm thì anh lại kêu ca cằn nhằn là sao?"
"Chuyện xuất viện này anh không có đùa giỡn đâu. Thôi, quên đi, Tiểu Bạch, cậu ra kêu taxi
đi, chúng ta về nhà."
Tiểu Bạch nói: "Bác sĩ dặn cậu phải hạn chế tối đa lái xe hay ngồi xe."
Giả Chí Thanh giật mình, lập tức căm giận nói: "Vậy thì thà nói thẳng là mình nên đi mua
một chiếc xe ngựa cho rồi."
Trước khi lên xe, Giả Chí Thanh viện lẽ là đàn ông thì không nên làm kỳ đà cản mũi người
khác để tống cổ cậu ra ngoài.
Tiểu Bạch nhìn theo chiếc taxi đang đi xa dần, trong lòng dâng lên một cảm giác thôi thúc kỳ
lạ, liền lấy điện thoại ra gọi cho Cao Cần.
"Anh Cao Cần."
"Phong Á Luân về rồi, đã sắp xếp cho cậu ta ra khách sạn nghỉ ngơi. Cậu không cần lo
lắng."
"Tôi muốn đi Lân Thị.""..." Cao Cần im lặng đủ mười giây đồng hồ rồi mới thấp giọng hỏi: "Cậu có biết cậu đang
nói cái gì không?"
"Nhan Túc Ngang bị thương, tôi muốn đi thăm."
"Với tư cách gì?"
Tiểu Bạch bị hắn vặn vẹo ngẩn người: "Bạn bè. Lần trước tôi với Giả Chí Thanh bị tai nạn
xe, anh ấy cũng đến thăm chúng tôi mà."
"Nếu vậy không cần đi."
Nói xong liền cúp máy. Chỉ còn lưu lại một chuỗi tín hiệu bận máy tút tút, tút tút.
Tiểu Bạch ngây người nhìn điện thoại một hồi, vẫn chưa từ bỏ ý định, gọi thêm một lần nữa.
Cao Cần trả lời điện thoại, hỏi thẳng: "Cậu nhất định phải đi à?"
Có đúng là nhất định phải đi không?
Tiểu Bạch ngẩn ngơ.
Cảm giác thôi thúc muốn đi sao bây giờ lại trở thành nhất định phải đi?
Cao Cần mặc định sự yên lặng này tương đương với câu trả lời phải, lạnh lùng tiếp tục:
"Cho nên bất kể tôi nói gì đều vô dụng cả, đúng không?"
"Tôi nghĩ..." Tiểu Bạch trầm tư thật lâu rồi mới lên tiếng: "Bạn bè thì phải giúp đỡ lẫn nhau,
quan tâm tới nhau."
Giúp đỡ lẫn nhau quan tâm tới nhau cái con mẹ nó!
Cao Cần suýt chút chửi thành tiếng."Anh Cao Cần, nếu như người bị thương là anh, bất kể xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ đến
thăm anh." Tiểu Bạch bổ sung.
"Tôi thật lòng cảm ơn cậu." Hắn sẽ không may mắn như Giả Chí Thanh và Nhan Túc Ngang
chứ? Cao Cần hít một hơi thật sâu: "Cậu đi đi."
"... Hả?" Đang chuẩn bị tinh thần sẽ phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được Cao
Cần, Tiểu Bạch vì sự hào phóng đột xuất này mà giật mình ngây người, cho đến khi máy lại
vọng ra âm thanh tút tút tút tút một hồi, mới muộn màng nói: "Cảm ơn anh Cao Cần."
Đi đến Lân Thị có hai lựa chọn.
Hoặc xe lửa hoặc xe buýt.
Thấy đi xe lửa quá đông đúc, Tiểu Bạch chọn xe buýt.
Chặng đường hai tiếng đồng hồ, không phải đội nón sùm sụp, không phải che kín mặt mày
làm cho cậu cảm thấy rất thú vị.
Tới khi xuống xe, nhìn cảnh vật đường xá lạ lẫm, Tiểu Bạch mới thấy hơi hoảng sợ.
Còn chưa biết Nhan Túc Ngang ở bệnh viện nào nữa.
Cậu đành lấy điện thoại ra, gọi cho Nhan Túc Ngang.
Nhưng điện thoại đã bị khóa máy.
Cậu suy nghĩ một chút, gọi cho Cao Cần.
Cao Cần nhận điện thoại châm chọc nói: "Đừng nói với tôi là cậu bị lạc đường đó."
"Chưa bị lạc đường." Tiểu Bạch dừng một chút nói: "Nhưng mà không biết Nhan Túc Ngang
đang ở đâu?""Không biết mà dám đi một mình hả... Cậu," Cao Cần thở dài, làm sao mà nghệ sĩ dưới
trướng hắn toàn là loại chân dài não ngắn vậy nè. "Anh ta đang ở bệnh viện thành phố, nếu
cậu đang ở ga xe lửa, là đường 152, nếu đang ở bến xe, là đường số 5."
Tiểu Bạch lục lục đồ, đột nhiên la lên: "Ôi, quên mang theo túi tiền xu rồi."
Cao Cần tức giận nói: "Có cần tôi phái trực thăng mang tới cho cậu không?"
"À, không cần đâu." Tiểu Bạch gác máy, tìm tiệm tạp hóa mua một chai nước khoáng. Nhìn
thấy bảng hiệu của bến xe, quả nhiên là đường số 5.
Bệnh viện thành phố lúc này đang vô cùng náo nhiệt.
Không chỉ có giới truyền thông tập hợp, các fan hâm mộ nghe tin đã lập tức hành động, từ
bốn phương tám hướng kéo tới.
Những bệnh nhân thực sự tới khám bệnh đột nhiên phát hiện ra rằng, mình không còn là đối
tượng được quan tâm nhất nữa.
Tiểu Bạch nhìn biển người đông nghẹt bao vây bên ngoài, đương nhiên không dám tới gần.
Cao Cần trước đó đã từng cảnh báo, trừ phi là họp báo hay tham dự sự kiện, còn lại hễ chỗ
nào có nhiều phóng viên ký giả thì nơi đó chính là cấm địa của nghệ sĩ.
Tiểu Bạch nhớ Nhan Túc Ngang lần trước nhắc tới khu cấp cứu, lập tức đi vòng ra phía sau.
Quả nhiên, phòng cấp cứu hoàn toàn sạch bóng giới truyền thông cùng fan hâm mộ, bệnh
viện đã phong tỏa khu vực này rất hiệu quả.
Hắn vừa mới đi vào ba bước, đã bị bảo vệ chặn lại.
"Cậu là ai? Tới khám bệnh hả?"
Tiểu Bạch hạ giọng nói: "Tôi muốn gặp Nhan Túc Ngang.""Ai mà không muốn gặp anh ấy?!" Bảo vệ tức giận nói: "Đi đi đi, ra phía trước xếp hàng đi."
"Tôi là bạn của anh ấy."
"Còn tôi là anh trai của anh ấy nè." Bảo vệ mắt trợn trắng nhìn hắn.
May là cũng không trắng lắm, vì đôi mắt đang cố gắng trợn trắng của bảo vệ đã lập tức thay
đổi: "Cậu là Tằng Bạch, Tiểu Bạch phải không?"
Tiểu Bạch gật đầu.
"Vậy mà cậu không chịu nói sớm!"
Nghệ sĩ đến thăm nghệ sĩ cũng đâu phải là chuyện gì ghê gớm lắm đâu.
Bảo vệ lập tức xoay người đi vào trong: "Cậu đi theo tôi."
Tiểu Bạch theo sau lưng anh chàng bảo vệ, đương nhiên không bị cản trở.
Phòng bệnh của Nhan Túc Ngang so với Giả Chí Thanh hoàn toàn khác biệt, giường rộng
mênh mông, không những một người một phòng, mà bên ngoài còn có trạm gác của vệ sĩ.
Y tá túc trực nhìn thấy bảo vệ dẫn người vào, không hài lòng cau mày: "Đã dặn là không cho
ai vào mà?"
Bảo vệ cười làm lành: "Là bạn của Đại Thần."
"Bạn?" Y tá nghi ngờ nhìn Tiểu Bạch sau lưng hắn.
Tiểu Bạch phối hợp bỏ mũ xuống nói: "Xin chào."
Y tá thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là Tiểu Bạch à. Đại Thần đang nghỉ ngơi, để tôi đi vào hỏi
anh ấy một tiếng, cậu chờ một chút nhé."Thật ra thì cô hoàn toàn có thể sử dụng bộ đàm trong tay, nhưng mà nếu có cơ hội được
nhìn Đại Thần một cái, tội gì bỏ qua chứ?
Tiểu Bạch hồi hộp nhìn y tá đi vào.
Sau chuyện ở quán mì, mỗi khi phải chờ đợi, cậu có chút sợ hãi không nói nên lời.
Bởi vì trong lúc chờ đợi, thật sự rất rất hay suy nghĩ vẩn vơ.
Thứ cảm giác mơ hồ khó nắm bắt này làm cậu hoảng sợ.
Tuy rằng hiện giờ không nhớ chính xác lúc ấy đã nghĩ tới những chuyện gì, nhưng cảm giác
đáng sợ lúc đó cậu vẫn nhớ rất rõ, chỉ e đến một lúc nào đó sẽ lại xuất hiện.
Một phút sau, y tá đi ra, vẻ mặt tươi cười thỏa mãn: "Đại Thần mời cậu vào."
Tiểu Bạch đứng dậy, nói cảm ơn với bảo vệ và y tá, chậm rãi đi tới.
Phòng bệnh nằm ở cuối hành lang. Cửa ra vào riêng biệt, phía trên là một lớp thủy tinh mờ
để ánh sáng từ bên trong yếu ớt hắt ra.
Tim Tiểu Bạch đập mạnh bất an.
Bọn họ là bạn bè, đúng không?
Câu này trước đây khi nói với Cao Cần, với bảo vệ thì vô cùng quả quyết, lúc này lại không
còn chắc chắn nữa.
Cậu bất chợt nhớ lại, trong khoảng thời gian chờ đợi của ngày hôm đó, cậu cũng đã từng
nghi ngờ.
Rất có thể, hai chữ bạn bè này, chỉ mình cậu đơn phương tình nguyện? Nhan Túc Ngang...
biết đâu chẳng hề hoan nghênh cậu đến thăm?
Cậu chợt nhận ra rằng, tự mình khăng khăng cố chấp chạy tới, thật là điên rồ.Bàn tay mở cửa có chút khó khăn.
Cánh cửa chậm rãi di chuyển, để lộ một khe hở nhỏ, rồi từ từ mở rộng ra.