• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Thanh: Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh, cho nên tôi đành bỏ cuộc mà thôi.

~.~

Giả Chí Thanh từ trong Ematto xông ra ngoài, trên mặt vẫn còn nóng bừng bừng, toàn bộ đầu óc hoàn toàn rối loạn.

Tay của hắn chần chờ ở túi quần cả nửa ngày, mới có thể rút được điện thoại di động ra. Hình nền của điện thoại là hình của hắn và Nhạc Thanh, có điều Nhạc Thanh đang che mặt lại, chỉ lộ ra hai hàng lông mày và một phần đôi mắt. Nhưng cho dù như thế, hắn trong đầu vẫn có thể khắc họa rõ ràng gương mặt cô ấy giấu dưới bàn tay kia.

Hít một hơi thật sâu, hắn nhấn một phím tắt, cuộc gọi được kết nối.

Điện thoại chỉ reo hai tiếng liền được bắt máy.

Giọng nói êm ái của Nhạc Thanh từ đầu dây truyền tới.

Lòng hắn đột nhiên bình tĩnh lại: "Em đang làm việc à?"

"Ừ. Hôm nay hơi nhiều việc một chút."

"..." Giả Chí Thanh yết hầu khẽ động đậy, gượng cười nói: "Không có gì đâu, anh thực ra gọi điện thoại chỉ là muốn nghe giọng của em một chút thôi. Không việc gì, em bận rộn mà."

Đầu dây bên kia chỉ im lặng.

Giả Chí Thanh nghĩ cô cũng giống như trước đây, vội vã gác điện thoại, ai ngờ cô vẫn cứ thế chìm trong yên lặng.

Hắn không nghe được hơi thở của cô, tuy vậy hắn vẫn cảm giác được cô ấy đang trầm tư, dường như muốn quyết định một việc gì đó nhưng hãy còn do dự.

Giả Chí Thanh đột nhiên cực kỳ không muốn biết kết quả của sự do dự này, nói một hơi liên tục không ngừng: "Thật ra anh hôm nay cũng rất bận, cứ như trước đi, chúng ta lần sau trò chuyện tiếp."

"Chí Thanh."

"..." Bàn tay cầm di động của hắn đột nhiên căng thẳng.

Nhạc Thanh bình thản nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Giả Chí Thanh chầm chậm nhắm mắt lại, sau đó nghe được chính miệng mình không cách nào lẩn tránh trả lời: "Được."

Chỗ hẹn là một quán cà phê dưới tòa nhà văn phòng tạp chí của Nhạc Thanh.

Giả Chí Thanh đột nhiên cay đắng nhớ lại, chỗ này giống hệt như quán cà phê lần đầu tiên bọn hắn hẹn hò. Hắn trước kia rất thích đến những chỗ như thế này, thưởng thức bầu không khí lãng mạn, nhưng mà Nhạc Thanh bao giờ cũng bảo như thế quá lãng phí, không bằng đi chỗ khác ăn chút gì đó.

Hắn vốn là muốn đợi đến sinh nhật của cô, sẽ dẫn cô đi, không ngờ rằng bây giờ đã có thể sớm thực hiện được.

Khi hắn tới nơi thì, Nhạc Thanh đã ngồi sẵn đợi hắn.

Bộ trang phục chỉnh tề, cặp kính gọng đen tạo cảm giác chín chắn, giờ phút này Nhạc Thanh so với cô gái dịu ngoan động lòng người mà hắn quen biết có một sự khác biệt quá lớn.

Hắn thả lỏng cơ mặt, nở một nụ cười thật tươi đi tới ngồi xuống, trước mặt hắn đã đặt sẵn một ly nước suối cùng đậu phộng.

"Nước suối và đậu phộng, món anh thích." Nhạc Thanh mỉm cười.

Giả Chí Thanh tít mắt lại, cười nói: "Đúng vậy."

Tiếp theo là một khoảng im lặng.

Hai người đều nhìn vào ly nước trước mặt.

Cuối cùng vẫn là Nhạc Thanh hết kiên nhẫn lên tiếng trước: "Anh hẳn là đã đọc tạp chí rồi."

Giả Chí Thanh trái tim hẫng đi một nhịp, gượng gạo cười nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, anh có thể giải quyết được."

"Là em tiết lộ ra ngoài."

"..." Nụ cười của Giả Chí Thanh chợt đông cứng lại.

"Bởi vì anh nói cho em biết Nhan Túc Ngang cùng với Tiểu Bạch đi công viên trò chơi, cho nên em đã thông báo cho đồng nghiệp." Nhạc Thanh một hơi nói tiếp: "Bởi vì không thể vừa mới lợi dụng anh xong lại giả vờ tỏ ra không có chuyện gì mà hẹn hò với anh cho nên em đã hủy bỏ..."

Giả Chí Thanh ngắt lời cô: "Em vẫn có thể chọn lựa không lợi dụng anh."

Nhạc Thanh không trả lời thẳng vào vấn đề, dùng một giọng gần như run rẩy nói: "Em từng là người tình của Trương Phục Mãn."

Giả Chí Thanh cố gắng nén xuống cảm giác trái tim đang bị bóp nghẹn, thấp giọng nói: "Anh biết."

"Em yêu anh ấy."

"..."

"Cho dù anh ấy một cước đá em đi, vứt bỏ em như vứt bỏ rác rưởi, nhưng em vẫn còn yêu anh ấy." Nhạc Thanh đột ngột từ trong túi xách lấy ra một gói thuốc, điếu thuốc thon dài trắng nõn, cũng giống như ngón tay của cô vậy.

Giả Chí Thanh cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ cô ấy lại biết hút thuốc.

"Lúc anh gặp em ở bệnh viện, cũng chính là lúc em và anh ấy vừa chia tay nhau. Em khi đó trong đầu tràn ngập suy nghĩ làm cách nào để anh ấy hối hận, làm cách nào để anh ấy biết anh ấy không thể thiếu em. Cho nên khi em nhìn thấy Nhan Túc Ngang xuất hiện ở bệnh viện, em biết cơ hội đã đến."

Giả Chí Thanh hai tay nắm chặt lại, đặt ở trên đùi, hoàn toàn bất động nghe cô ấy kể lại khoảng thời gian mà hắn từng tham dự, nhưng hoàn toàn không giống với cảm giác hắn đã trải qua.

"Nhan Túc Ngang là con bài quan trọng nhất của Trương Phục Mãn, nếu mà anh ta xảy ra chuyện, Trương Phục Mãn chắc chắn sẽ nổi giận, sẽ gặp khó khăn, sẽ bị sứt đầu mẻ trán. Cho nên em tiếp cận anh là có mục đích, khi thấy Nhan Túc Ngang không ngần ngại khua chiêng gióng trống tới bệnh viện là em đã biết, anh ta đối với Tiểu Bạch tuyệt đối không tầm thường."

Rầm.

Bàn tay đập lên bàn một cái, làm cho những lời Nhạc Thanh sắp sửa nói ra nuốt hết trở lại trong bụng.

Giả Chí Thanh căm hận nói: "Em có biết anh đã vui sướng cỡ nào khi mình có thể quen được một người bạn gái thông minh xinh đẹp không? Em có biết anh quý trọng tình cảm này đến thế nào không? Em có biết anh đã bắt đầu lén lút lên kế hoạch mua nhà mua xe, thậm chí hỏi thăm người khác nhà trẻ nào tốt không?"

Nhạc Thanh im lặng không nói gì.

Giả Chí Thanh tiếp tục: "Tuy rằng tình cảm giữa chúng ta còn chưa có sâu đậm, thời gian quen biết cũng chưa được bao lâu, nhưng mà anh thực sự rất nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống và tương lai sau này. Anh con mẹ nó từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên chân thành như vậy!"

Nhạc Thanh đột nhiên mở miệng nói: "Anh xác định là vì thích mà muốn ở cùng một chỗ với em sao?"

"Vớ vẩn! Nếu không chẳng lẽ là vì anh ghét em, cho nên muốn tự làm khổ mình sao?!" Giả Chí Thanh hai mắt đỏ lên.

"Anh có biết anh nhìn em bằng ánh mắt gì không?"

"Háo sắc?"

"Không phải, mà là ánh mắt thuần khiết của một người ngắm nhìn một bình hoa cổ đời Thanh."

Giả Chí Thanh nổi giận: "Chẳng lẽ em thích đời Tống?"

"..." Nhạc Thanh thở dài nói: "Ý của em là muốn nói, không ai lại đi coi bạn gái của mình như một bình hoa đẹp. Được rồi, có lẽ cũng có người thích như vậy, nhưng đó không phải là tình yêu. Anh dốc cạn tâm tư dành cho em những thứ tốt nhất, nhưng lại chưa bao giờ hỏi em muốn cái gì."

"Anh có hỏi em rồi. Khi xem phim em thích ăn bắp rang cùng khoai tây chiên!"

"Vấn đề là em thích ăn hạt dưa."

Giả Chí Thanh không thể tin nổi nói: "... Em chỉ vì một bịch hạt dưa mà muốn trả thù anh?"

Nhạc Thanh hết hơi hết sức thở ra: "Chúng ta thậm chí không thể dùng ngôn ngữ để hiểu nhau nữa."

"Quả thật là một lý do tốt để chia tay mà." Giả Chí Thanh tức giận đến run giọng: "Thế nhưng không ai trước khi chia tay lại có thể tàn nhẫn lợi dụng chính bạn trai của mình như thế. Mà nguyên nhân chỉ vì một bịch hạt dưa!"

"Không phải vì hạt dưa, mà bởi vì ngay từ đầu em tiếp cận anh là có mục đích!"

Bốn phía đột nhiên yên tĩnh.

Chỉ có tiếng đàn dương cầm trong quán cà phê vẫn thánh thót bên tai.

Nhạc Thanh cúi đầu, đem áy náy giấu vào trong đáy mắt, nhẹ nhàng dụi tắt điếu thuốc: "Em về đây."

Giả Chí Thanh tự giễu cợt hỏi: "Chúng ta xem như đã kết thúc?"

"Về mặt hình thức thì, đúng vậy. Về mặt tình cảm thì, không." Cô nhìn thấy ánh mắt hy vọng của hắn, thở dài nói: "Chúng ta từ trước tới nay chưa bao giờ bắt đầu."

Hai người cơ bản không yêu thương gì nhau, thì làm sao có thể gọi là chấm dứt tình cảm được chứ? Cùng lắm chỉ là cùng nhau thử nghiệm một thời gian, nhưng đến cuối cùng vẫn không sinh ra phản ứng hóa học mà thôi.

Giả Chí Thanh trong khoảnh khắc ghé sát lại, trầm giọng nói: "Anh thích uống Coca-cola, anh ghét nhất là uống nước suối." Thế nhưng bởi vì Nhạc Thanh muốn hắn tiết kiệm, cho nên hắn mỗi lần đều tự ép buộc chính mình uống cái thứ nước vừa tẻ nhạt vừa vô vị này.

Nhạc Thanh bước chân hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục nện gót giày xuống sàn, từng bước từng bước tiến về phía trước, rồi bóng dáng biến mất sau cánh cửa.

Ánh nắng bên ngoài chói chang rực rỡ.

Tầng khí quyển bị phá hủy đang cho người phá hủy nếm mùi đau khổ.

Nhạc Thanh chỉ đi bộ vài bước đã quay trở lại phòng làm việc. Không biết là do phơi nắng quá lâu, hay là cuộc nói chuyện vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều sức lực, cô cảm thấy thế giới trước mắt đang quay cuồng.

Thư ký nhanh chân bước tới nắm lại đôi vai đang lung lay sắp đổ: "Alice."

Cố gắng chống đỡ khiến cho máu huyết của cô một lần nữa lưu thông đúng hướng.

Cô nhắm mắt lại, đứng thẳng người lên, đẩy thư ký ra nói: "Cuộc họp buổi chiều hủy bỏ giúp tôi."

"Được." Thư ký dừng lại một chút, hạ giọng nói: "Trương tiên sinh đang trong phòng làm việc chờ cô."

Nhạc Thanh không cần hỏi Trương tiên sinh nào, ở chỗ này, có thể quang minh chính đại tiến quân thần tốc chiếm cứ lãnh địa như thế cho đến bây giờ cũng chỉ có một Trương tiên sinh. Trên thực tế, trong cuộc đời cô, có thể tiến quân thần tốc xâm lược tâm trí cô như vậy, trước sau vẫn chỉ có một Trương tiên sinh mà thôi.

Cô mở cửa, Trương Phục Mãn quả nhiên đang đứng sau chiếc ghế xoay của cô nhìn ra cửa sổ.

"Em nghĩ rằng anh suốt đời sẽ không bao giờ bước vào đây nửa bước." Giọng nói của cô đều đều nhàn nhạt, không buồn không vui.

Trương Phục Mãn quay đầu lại, trên gương mặt nhuốm màu tang thương lại phảng phất một nét ung dung nho nhã khó tả thành lời: "Anh nghĩ em chắc hẳn luôn mong đợi có ngày này."

Khóe miệng cô khẽ nhếch, tựa như chế giễu: "Anh nghĩ quá nhiều."

"Vì sao lại buông tay giữa chừng?"

Nhạc Thanh nhún vai: "Em không hiểu anh đang nói gì?"

"Nếu chỉ có một trang ảnh chụp cùng ngồi một chỗ cùng ăn hotdog cơ bản chẳng có giá trị gì." Trương Phục Mãn ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa nhìn cô: "Nhạc Thanh của trước đây tuyệt đối không thiếu kiên nhẫn như vậy. Cô ấy chắc chắn sẽ thận trọng, cho đến khi nắm chắc được nhược điểm khiến đối phương vĩnh viễn không thể cựa quậy được."

Nhạc Thanh ngồi xuống sô pha: "Em bây giờ ăn chay rồi."

Trương Phục Mãn cúi đầu, tựa hồ lơ đãng nói: "Là bởi vì cái người tên Giả Chí Thanh đó sao?"

"Cái gì?"

"Một chàng trai đơn thuần mà nhiệt tình như vậy, có đôi khi chân thành lại làm cho người ta cảm thấy xấu hổ mặc cảm."

Nhạc Thanh đẩy gọng kính lên: "Bây giờ đang giờ làm việc, em không muốn xấu hổ mặc cảm với tiền lương của mình, nếu như Trương tổng không còn gì để nói, cửa ở bên kia."

Trương Phục Mãn chậm rãi đi đến trước mặt cô, vươn tay ra: "Nếu như anh nói muốn quay lại thì sao?"

Nhạc Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, nở nụ cười quyến rũ: "Thì em sẽ một cước đá anh ra khỏi cửa, giống như trước đây anh đã đối xử với em."

Trương Phục Mãn phá lên cười.

Cô vẫn không đổi sắc mặt nhìn hắn.

Trương Phục Mãn ngưng cười, yên lặng nhìn cô cả nửa ngày: "Là thật lòng sao?"

"Không, thật ra thì em muốn dùng chổi quét anh ra khỏi cửa hơn."

Trương Phục Mãn chậm rãi đi ra cửa: "Hôm nay nếu như anh đi ra, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa."

"Chỗ của em không phải là trại giam, cho nên anh không cần phải thề độc với em như vậy."

Hắn khẽ mỉm cười, mười phần phong độ bước ra ngoài.

Đến dưới lầu.

Điện thoại di động trong túi hắn vang lên.

"Sao rồi?" Nhan Túc Ngang tuy rằng dùng câu hỏi, thế nhưng ngữ khí không có chút thắc mắc nào.

"Tôi bị cô ấy một cước đá ra khỏi phòng làm việc."

"Sau đó..."

"Sau đó cô ấy ung dung nhặt lại tự tin và tôn nghiêm đã vứt bỏ. Cậu an toàn rồi. Ít ra sau này xì căng đan của cậu tuyệt đối sẽ không lên trang bìa của "Tri Kỷ" hay "Truy Tìm Tung Tích Ngôi Sao" nữa."

Nhan Túc Ngang cười nhạt: "Tôi hẳn phải nói lời cảm ơn anh?"

"Đây chỉ là chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn." Trương Phục Mãn mỉm cười: "Tôi đảm bảo, lần sau tôi sẽ xử lý vô cùng êm đẹp. Có điều, cậu dù sao cũng nên chú ý hành vi của mình một chút đi."

Nhan Túc Ngang nghẹn họng, lập tức chuyển đề tài: "Anh khi rảnh thực sự nên tới bệnh viện kiểm tra thận đi."

"Các em yêu của tôi chưa bao giờ than phiền cả."

"Là bởi vì anh dùng tiền chặn họng bọn họ rồi."

"Tiền thật quá tốt, phải không?" Trương Phục Mãn cúp máy, đột nhiên quay đầu nhìn lại tòa cao ốc, trong mắt bất chợt ẩn hiện một nét cô đơn, lại lập tức xoay người, chẳng thèm quay đầu hướng thẳng tới ga ra.

Đến khi Tiểu Bạch cuối cùng cũng gọi được vào điện thoại của Giả Chí Thanh thì, hơi rượu hắn uống đã bốc lên tới đầu.

Đến khi Tiểu Bạch cuối cùng chạy được tới quán bar hắn uống rượu thì, rượu đã nhấn chìm hoàn toàn đầu óc hắn.

Tiểu Bạch cố hết sức chống đỡ thân thể hắn, thật vất vả dìu hắn ra khỏi quán bar, nhưng mà taxi đi ngang qua vừa nhìn thấy tình trạng say rượu của Giả Chí Thanh ngay lập tức bỏ chạy như ma đuổi.

Tiểu Bạch chặn vài chiếc xe đều không được, rốt cuộc phải nghĩ đến cứu viện.

Giả Chí Thanh mơ hồ mở mắt, thấy cậu đang mở điện thoại di động: "Cậu... gọi cho ai?"

"Anh Cao Cần, mình nhờ anh ấy..."

Rầm.

Điện thoại di động bị ném mạnh xuống đất.

Giả Chí Thanh phẫn nộ hét: "Không được gọi cho anh ta!"

"..." Tiểu Bạch đau lòng nhặt điện thoại lên. May là điện thoại chịu được va đập, một chút như vậy cũng không sao: "Mình gọi cho Nhan Túc Ngang là được chứ gì..."

Tay Giả Chí Thanh lại vung tới, Tiểu Bạch bất ngờ không kịp đề phòng, bị quất một cái vào mặt: "Không được gọi cho anh ta, không được gọi cho Cao Cần, bọn họ đều là người xấu. Bọn họ đều khinh thường mình... Bọn họ gọi mình là chó... Chó... Lão tử con mẹ nó là chó! Là chó! Hu hu..."

Tiểu Bạch đầu tiên là bị đánh một cái ngây người, sau lại bị tiếng sói tru của hắn dọa sợ đến ngây người lần nữa, nửa ngày sau mới nhớ tới chuyện cầu cứu, cúi đầu tiếp tục tìm danh bạ điện thoại.

Có điều danh bạ của cậu ít ỏi đến thảm thương.

Phong Á Luân, Cao Cần, Nhan Túc Ngang, gần nhất thêm vào chỉ có Liên Giác Tu.

Mặc dù cậu cùng Liên Giác Tu không quen thân lắm, nhưng trong tình huống này, thực sự không còn lựa chọn nào khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK