~.~
Làm thế nào để sắp xếp chỗ ngồi về nhà cũng là cả một công trình nghiên cứu.
Giả Chí Thanh và Tiểu Bạch đều cùng đi xe của Nhan Túc Ngang tới, đến lúc về, Nhan Túc Ngang kiên quyết cự tuyệt Giả Chí Thanh đi cùng. Lý do của hắn thì là mà rằng, ba người là quá nặng, lúc đi hắn đã có cảm giác xe chịu không nổi.
– Lamborghini mà lại không chịu nổi tải trọng của ba người!
Cao Cần, Liên Giác Tu và Giả Chí Thanh cùng đồng thanh khinh bỉ cái lý do thối hoắc này của hắn.
Nhà của Cao Cần và nhà Tiểu Bạch ngược hướng nhau, Liên Giác Tu ở khách sạn gần nơi đây, cho nên hắn là người thứ hai được chọn.
Ai ngờ Cao Cần hiếm khi tự động xung phong ra chiến trường giết giặc: "Để tôi chở cho."
Liên Giác Tu nhìn hắn cười cười không nói gì.
Giả Chí Thanh một bụng đầy nhóc đồ ăn lắc đầu nói: "Khỏi cần, tôi không muốn tối nay gặp ác mộng."
...
Cao Cần cười lạnh nói: "Nhìn tôi khiến cậu gặp ác mộng sao?"
Giả Chí Thanh đưa tay xoa xoa bụng nói: "Nhìn anh thì không, nhưng mà nghe anh nói chuyện chắc chắn sẽ gặp!" Gặp ác mộng cũng không sợ lắm, đáng sợ nhất chính là buổi tối nằm mơ xong, sáng ra lại biến thành sự thật.
Liên Giác Tu cố ý gác tay lên vai hắn, liếc mắt nhìn Cao Cần: "Xem ra chỉ còn lại một lựa chọn là tôi rồi."
Giả Chí Thanh hất cái tay sàm sỡ kia ra khỏi vai, tỉnh bơ nói: "Anh là chuyện đương nhiên."
Liên Giác Tu nhướn mày: "Bộ chính phủ quy định tôi phải có nghĩa vụ lái xe đưa người họ Giả tên Chí Thanh về nhà sao?"
"Cái này gọi là bánh ít đi bánh quy lại." Giả Chí Thanh nghiến răng nói: "Anh hẳn là rất may mắn vì nhà tôi không ở cách đây hơn ba trăm cây số."
Liên Giác Tu thở dài nói: "Cậu đúng là đồ nhỏ mọn."
Giả Chí Thanh chỉ vào mũi mình cao giọng: "Tôi nhỏ mọn?! Tôi lái xe chở anh tới lui hết sáu trăm cây số, tôi nhỏ mọn sao? Chính anh cũng có xe mà không tự lái đi là sao?!"
Liên Giác Tu cảm thấy đó là chuyện đương nhiên nói: "Bởi vì lái xe sáu trăm cây số thì rất là mệt."
Anh ta biết mệt, chẳng lẽ hắn không biết mệt hả?
Giả Chí Thanh tức giận đến mức nội thương luôn.
Cao Cần ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Sáu trăm cây số? Tốt. Tiền xăng dầu của sáu trăm cây số này không thể quịt được."
Giả Chí Thanh giận tím mặt quắc mắt liếc nhìn Liên Giác Tu.
Liên Giác Tu ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng: "Tôi trả mà."
Nhan Túc Ngang chờ đợi mất hết kiên nhẫn nói: "Có thể đi được chưa?"
Cao Cần chào tạm biệt Liên Giác Tu bằng một ánh mắt đầy thâm ý, rồi trả lời Nhan Túc Ngang: "Có thể thì có thể, nhưng không chấp thuận đi ăn khuya, về thẳng nhà đi. Nửa giờ sau, tôi sẽ gọi điện điểm danh."
Với tính cách của Tiểu Bạch tuyệt đối không có khả năng nói dối. Kế hoạch mơ ước của Nhan Túc Ngang trong phút chốc bỗng sụp đổ tan tành.
"Tôi %¥#@#%" Giả Chí Thanh quay qua Cao Cần mắng xong, quay lại nói với Nhan Túc Ngang: "Sảng khoái không."
"..." Nhan Túc Ngang nói: "Đây là dịch vụ chửi thuê hả?"
Giả Chí Thanh hai mắt sáng lấp lánh: "Anh sẽ trả tiền chứ?"
Nhan Túc Ngang dứt khoát lắc đầu: "Không trả."
Giả Chí Thanh thở dài nói: "Vậy anh xem như có chung một kẻ thù đi."
Cho dù chỉ là một đoạn đường ngắn, Nhan Túc Ngang vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Trong không gian gần gũi riêng tư thế này, lại chỉ có hắn và Tiểu Bạch, như thể hai người chỉ thuộc về nhau vậy.
Đèn đỏ ở ngã tư đường trước giờ vốn lúc nào cũng khiến hắn bực mình giờ đây lại trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết. Hắn thậm chí còn hy vọng nó đỏ mãi không xanh, làm cho thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này.
Trước đây khi đóng phim, đã từng nói qua vô số lần mấy câu lời ngon ý ngọt như "mong cho thời gian ngừng lại" hay "mong cho thời khắc này trở thành vĩnh cửu". Dù cho lúc nói bao giờ cũng chân thành, thế nhưng khi quay xong, hắn trong lòng không khỏi có chút chế nhạo biên kịch làm sao có thể nghĩ ra được mấy câu thoại buồn nôn đến vậy.
Vậy mà giờ đây, hắn lại phát hiện, biên kịch quả thật là người từng trải mà.
Đang lúc nghĩ ngợi, bất chợt nghe thấy một trận tiếng còi vang lên ầm ĩ.
Nhìn vào gương chiếu hậu, một chiếc QQ theo sát phía sau, tài xế trên xe đang điên cuồng bóp còi. (QQ: một nhãn hiệu xe hơi bình dân của Trung Quốc)
Đường phố ở ngã tư này cũng không rộng rãi chút nào, tối đa chỉ đủ cho hai chiếc xe có thể song song đi qua, cho nên Nhan Túc Ngang lái xe xích qua bên cạnh một chút.
Chiếc QQ phóng lên, khi hai xe chạy song song thì, kiếng xe đột nhiên hạ xuống hét lớn: "Lamborghini mà chạy có hai mươi cây số, ông anh, ông anh là người đầu tiên trên thế giới!"
Nhan Túc Ngang hai mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, làm như không nghe thấy.
Tiểu Bạch đột ngột kêu lên: "A, cậu ta chính là cái người đòi kẹo que đó."
Cái tên cởi trần đòi mượn tiền đó hả? Sao trùng hợp vậy?
Nhan Túc Ngang hiếu kỳ quay đầu nhìn, liền phát hiện song song với đầu của chiếc QQ là một cây cột điện đang sắp ngã xuống.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn la lớn: "Dừng xe!"
Một cách vô thức, cái tên kẹo que cởi trần đang nhìn bọn họ cười khùng khục kia không chút do dự thắng xe lại.
Nhưng đã quá muộn, chỉ nghe rầm một cái, cây cột điện ngã vào đầu chiếc QQ.
Nhan Túc Ngang lập tức lái xe về phía trước đến một nơi rộng rãi hơn mới dừng lại, chạy tới gõ gõ cửa xe hỏi: "Cậu thế nào? Cần giúp đỡ gì không?"
Kẹo que cởi trần đang ôm đầu, mặt mày như thể bị rơi xuống địa ngục: "Để tôi bình tĩnh lại một chút đã. Ông anh."
Tiểu Bạch hỏi: "Chúng ta bây giờ có nên gọi xe cấp cứu, sau đó báo cảnh sát không?"
Nhan Túc Ngang tiếp lời: "Còn công ty bảo hiểm nữa."
Kẹo que cởi trần đột nhiên nói: "Có thể cho tôi một cây kẹo que không?"
...
Tiểu Bạch lấy từ trong túi ra một cây: "Cho nè. Là vị dâu đó."
Kẹo que cởi trần vừa cầm vừa nói: "Cây vị vải lần trước của cậu ăn rất ngon."
Tiểu Bạch hỏi: "Vậy có cần gọi điện thoại giúp cậu không?"
"Không cần đâu." Thanh niên cởi trần tiêu sái phất phất tay: "Các anh đi đi, chuyện còn lại tôi tự xử lý được... Ôi, mấy người càng đứng ở đây chỉ càng làm cho tôi cảm thấy xui xẻo hơn thôi."
Nhan Túc Ngang đầy thâm ý nói: "Kỳ thực hai mươi cây số cũng có chỗ tốt của hai mươi cây số."
Nếu thanh niên cởi trần không phải vì cười nhạo bọn họ, cùng bọn họ chạy song song, thì giờ này đã không thể yên ổn mà ngồi mút kẹo ngon lành như vậy rồi.
Thanh niên cởi trần nói: "Ông anh, mấy người để cho tôi được yên tĩnh một chút đi. Không cần nhìn tôi như nhìn thú trong chuồng như thế."
Nhan Túc Ngang hiểu ra thở dài, kéo Tiểu Bạch quay về xe.
Chờ cho Lamborghini đi xa rồi, thanh niên cởi trần mới phiền muộn than thở: "Lần đầu ra mắt thì được tặng một cây kẹo que, lần này gặp lại thì được tặng tai nạn, mình thật là dễ dãi quá mà."
Vì muốn được ở cùng Tiểu Bạch thêm một chút nữa, Nhan Túc Ngang chọn đường xa nhất đi về nhà.
Cho nên lộ trình nguyên bản chỉ khoảng hai mươi phút, bị Nhan Túc Ngang thêm thắt vẽ vời kéo dài đến bốn mươi phút.
Trên đường đi, điện thoại của Cao Cần quả nhiên đuổi theo tới nơi.
Nhan Túc Ngang cố ý nhấn còi hai tiếng để chứng minh hắn thật sự là còn trên đường chứ không phải lén lút đi ăn khuya.
Cao Cần đối với chuyện này bình luận như sau: "Anh hẳn là nên lái taxi đi, như vậy mới có lời." Rõ ràng có thể đi đường thẳng, mà lại cố ý đi đường vòng, gặp phải hắn ai còn tin là xăng dầu đang lên giá nữa chứ?
Có vòng vèo đến đâu đi nữa, cuối cùng cũng phải về tới nhà.
Nhan Túc Ngang lưu luyến không rời tiễn Tiểu Bạch xuống xe.
Tiểu Bạch đột nhiên lấy từ trong túi ra một cây kẹo que đưa cho hắn: "Hôm nay tôi cố ý chuẩn bị nhiều lắm."
Nhan Túc Ngang cầm lấy que kẹo, cười khổ nói: "Đây cũng là cách rất tốt để cai thuốc."
Tiểu Bạch mỉm cười nói: "Phải đó, còn có thể làm cho tâm trạng thoải mái nữa."
Nhan Túc Ngang cùng cậu vẫy tay tạm biệt chuẩn bị đi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy lầu trên nhà cậu tối om, không khỏi thắc mắc: "Cậu ở lầu ba phải không?"
Tiểu Bạch gật đầu: "Sao thế?"
"Không có gì. Về nhà sớm một chút nhé." Nhan Túc Ngang phất tay lên xe, lập tức gọi di động cho Liên Giác Tu.
Điện thoại di động vọng ra tiếng Liên Giác Tu thở dài ai oán: "Cao Cần vừa mới tra hỏi xong lại tới cậu tra hỏi, thực sự tôi không phải là tên buôn người mà."
Nhan Túc Ngang chẳng thèm dài dòng: "Ở đâu, với ai?"
"Đường Trường Xuân, một mình tôi."
"Lý do?"
"Xe bị hư, đang chờ xe tải kéo đi."
Nhan Túc Ngang nghĩ nghĩ một chút: "Bóp còi hai tiếng cho tôi nghe coi."
Liên Giác Tu muốn chửi thề: "Tôi với cậu là bạn bè lâu năm như vậy mà cậu không tin tôi hả?"
"Chính vì chúng ta là bạn bè lâu năm như vậy, cho nên mới không tin anh."
Liên Giác Tu nói: "Vì cái gì? Nhân phẩm của tôi có chỗ nào không đáng tin chứ?"
"Anh ban ngày là người, quay phim là ma, buổi tối là sói. Lúc này đang là buổi tối."
Liên Giác Tu không còn cách nào khác đành nhấn còi hai tiếng, sau đó đưa điện thoại lên nói: "Nếu như tôi bị kiện ra tòa vì tội nửa đêm gây rối làm ồn bị lên báo, cậu phải bồi thường đó."
"Được, tôi sẽ bồi thường tiền luật sư."
Liên Giác Tu tận tình khuyên nhủ: "Cậu ít qua lại với Cao Cần đi. Nếu cứ tiếp tục thế này, cậu sớm muộn gì cũng gia nhập Đường Môn."
"Tôi không phải vì qua lại với Cao Cần mà thành như vậy, tôi là bởi vì đóng phim với anh nhiều quá nên mới ra nông nổi này đó."
Liên Giác Tu khẽ chửi một tiếng hỏi: "Cậu bây giờ đang ở đâu?"
"Dưới lầu nhà Tiểu Bạch."
"Vậy à. Vừa đúng lúc, chờ Giả Chí Thanh về tới nhà rồi cậu hãy đi."
Nhan Túc Ngang ngẩn người: "Hả?"
Liên Giác Tu nói: "Vốn ban đầu tôi trả tiền taxi cho cậu ta đi taxi về nhà, nhưng cậu ta cầm tiền xong, lại không chịu ngồi xe, khăng khăng bảo muốn vận động sau khi ăn xong, đi thẳng về nhà. Cho nên cậu giúp tôi xem thử cậu ta đã về đến nhà hay chưa."
"Sao anh không tự mình gọi điện thoại cho cậu ta mà hỏi?"
"Cậu cho tôi số di động của cậu ta?"
Nhan Túc Ngang cân nhắc nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Thôi đi, chờ thì chờ."
Liên Giác Tu nói: "Xe kéo tới rồi, tôi cúp máy đây."
Nhan Túc Ngang tắt điện thoại, rồi lại xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên lầu ba.
Phòng khách đã sáng đèn, ánh sáng màu vàng mật ong, so với ánh đèn đường nhợt nhạt càng đặc biệt ấm áp.
Nhan Túc Ngang lấy bao thuốc trong túi ra, đang định rút một điếu, đột nhiên nhớ tới cây kẹo que, do dự một chút, cuối cùng đem bao thuốc bỏ lại vào túi, bóc giấy gói kẹo, đem que kẹo ngậm vào trong miệng.
Vị vải ngọt ngào lập tức tràn ngập khoang miệng.
Hắn không phải thích ăn đồ ngọt, nhưng vị ngọt này làm hắn không thể không nhớ tới Tiểu Bạch.
Trái vải trắng trắng ngọt ngọt, Tiểu Bạch cũng trắng trắng ngọt ngọt.
Thật đúng là khác tính chất cùng công dụng.
Hắn nhớ lại lần đầu gặp Tiểu Bạch, là ở chương trình "GO! GO! SU... SUPER STAR". Lúc đó tất cả mọi người đều gấp rút hoảng loạn, luống ca luống cuống, chỉ có mình cậu ấy, lại có thể khí định thần nhàn mà đứng nhìn, cứ như là mảnh tuyết trắng giữa đám tro xám xịt, đẹp đến nỗi khiến cho người ta không cách nào rời mắt được.
Tuy không phải là ánh sáng chói lọi tỏa ra từ siêu sao, nhưng thứ ánh sáng phát ra từ Tiểu Bạch dường như chỉ duy nhất cậu mới có.
Có thể vì sự khác biệt đó, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã nhớ kỹ cái người tên gọi là Tằng Bạch này.
Nếu như khi đó hắn chỉ mới nhớ kỹ mà thôi, thì một câu "hay hơn bà thím tầng trên nhà tôi" đã làm cho hắn vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm.
Ngay lúc đó hắn cũng không biết đây chính là tính cách độc đáo của Tiểu Bạch, hắn chỉ cho rằng Tiểu Bạch không thích hắn, đang châm chọc hắn.
Đây là lần đầu tiên, hắn có cảm tình với một người, lại bị người đó ghét bỏ.
Vì vậy, hắn bắt đầu quan tâm đến người đó, cho đến lúc không thể nào cứu vãn được nữa.
Xa xa vọng tới tiếng bước chân lép xép lẹp xẹp.
Nhan Túc Ngang nhìn về phía trước, là Giả Chí Thanh.
Có lẽ vì ký ức hạnh phúc về Tiểu Bạch đã vực dậy tâm trạng của hắn, bây giờ nhìn Giả Chí Thanh trông cũng khả ái hơn hẳn.
Giả Chí Thanh cũng trông thấy Nhan Túc Ngang, đang định chào hỏi, đã thấy anh ta nhanh chóng lên xe đi mất.
...
Giả Chí Thanh lẩm bẩm nói: "Mắt của Đại Thần không tốt nên không nhìn thấy chăng? Hay là mắt quá tốt, không cần nhìn cũng thấy?"