• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Thần đã trở về với chiều không gian thứ tư của anh ấy.

~.~

Nhan Túc Ngang nghĩ ngày hôm nay Tiểu Bạch rất không bình thường, cực kỳ không bình

thường.

Từ lúc nãy đến giờ luôn luôn không ngừng quan sát hắn, bộ dạng nửa muốn nói nửa không.

Ngay cả Giả Chí Thanh ngồi bên cạnh cậu ấy cũng có điểm gì đó bất an.

Liên Giác Tu phát thẻ lên máy bay: "Còn có hai thành phố nữa thôi là có thể về nhà rồi, các

đại gia ráng nhịn thêm một chút."

Nhan Túc Ngang nói: "Anh biến thành hướng dẫn viên du lịch từ khi nào vậy?"

Liên Giác Tu nhún vai nói: "Tinh lực quá tràn trề, cho nên muốn phát tiết một chút, không

được sao?"

"Hôm nay trên báo không có xì căng đan nào của tôi hết." Nhan Túc Ngang nhịn không được

nhắc nhở hắn vụ đánh cược.Liên Giác Tu liếc xéo hắn một cái: "Cậu hôm qua bảy giờ đã trốn vào phòng, mãi cho tới

sáng hôm nay. Cho dù có tin tức đi nữa, chắc chắn sẽ viết đường đường là Thiên Vương

mà trốn trong phòng tự an ủi. Làm gì còn tin tức nào khác chứ?"

Nhan Túc Ngang hung hăng trợn mắt lên: "Xéo đi."

"Cũng sắp lên máy bay rồi, có thể xéo đi chỗ nào?" Liên Giác Tu nói.

Nhan Túc Ngang nói: "Anh có nghĩ tới chuyện ngồi lên cánh máy bay thưởng thức du lịch

ngoài không gian chưa?"

Liên Giác Tu nói: "Cậu có nghĩ tới cảm nhận của đồng bào yêu quý bên dưới chưa?"

...

Hai người ngoảnh mặt hai hướng.

Giả Chí Thanh bây giờ không nói được là tâm trạng gì nữa.

Nếu nói là hy vọng, hắn thật tình rất hy vọng Đại Thần hiểu được sự im lặng của hắn lúc này

đồng nghĩa với sự ủng hộ hết mình.

Nói là lo lắng, hắn thật sự cũng rất lo lắng. Dù sao thì đồng tính luyến ái cũng không thể

công khai, nhất là khi cả hai đều là nghệ sĩ. Tuy hắn biết Đại Thần nhất định sẽ không phụ

lòng Tiểu Bạch, nhưng hắn vẫn không thể không vì tương lai của hai người mà bận tâm.

Giả Chí Thanh phát hiện, hắn càng lúc càng giống gà mẹ.

Đang lúc hắn đang miên man suy nghĩ, Nhan Túc Ngang đã đi về phía hắn.

Giả Chí Thanh trong lòng hơi run, trên mặt lập tức nở nụ cười nịnh nọt: "Đại Thần."

Nhan Túc Ngang nói: "Cậu có phải đã làm chuyện gì có lỗi với tôi không?"...

Hai bên khóe miệng của Giả Chí Thanh trễ xuống, hai mắt rưng rưng nói: "Đại Thần, anh

thật là vu oan..."

"Không có thì tốt." Nhan Túc Ngang xoay người bỏ đi.

...

Đại Thần, thật ra tôi còn có công mà chưa kịp kể đây nè?

Giả Chí Thanh tiếp tục rối rắm.

Nhan Túc Ngang quay lại đang định nói chuyện với Tiểu Bạch, khóe mắt thoáng thấy Liên

Giác Tu chuẩn bị xáp lại gần.

"Sân bay lớn như vậy, còn nhiều chỗ có thể chứa được anh mà, việc gì anh cứ phải tranh

giành chút không khí với tôi vậy?" Nhan Túc Ngang tức giận nói.

Liên Giác Tu hừ lạnh: "Cậu tưởng tôi muốn sao? Tôi không phải đang cố gắng không cho

máy ảnh của phóng viên có cơ hội chụp ảnh cậu và Tiểu Bạch ở riêng sao?"

"Bộ anh nghĩ nếu là ảnh của hai người chúng ta thì sẽ không bị viết hả?"

Liên Giác Tu gãi cằm nói: "Nói ra cũng kỳ quái, tôi và cậu hợp tác đã nhiều lần như vậy, vì

sao tôi chưa bao giờ bị xì căng đan ồn ào?"

"..." Nhan Túc Ngang hỏi: "Anh đang oán trách đó hả?"

"Tôi chỉ là đặt mình vào vị trí của bọn họ để suy nghĩ thôi." Liên Giác Tu nói: "Đáng lẽ phải

vậy mà. Xì căng đan tình cảm giữa nam với nam vốn cũng không có nhiều, làm sao mà Tiểu

Bạch lại được ưu tiên hết mấy chuyện này vậy?"Nhan Túc Ngang ngắm nhìn Tiểu Bạch đang cúi đầu đọc sách, mỉm cười nói: "Bởi vì trên

người Tiểu Bạch không giờ phút nào lại không tỏa ra ánh hào quang khiến cho người ta khó

lòng rời mắt được."

"Bóng đèn điện hả?"

"..."

Trong khoang máy bay.

Không cần đợi Nhan Túc Ngang đi tới, Giả Chí Thanh đã rất biết điều mà nhường lại chỗ

ngồi kế bên Tiểu Bạch.

Nhan Túc Ngang hài lòng ngồi xuống, nhưng phát hiện ra ánh mắt Tiểu Bạch vẫn luôn dõi

theo bóng Giả Chí Thanh rời đi, trong lòng tức thì hờn giận: "Giả Chí Thanh có lẽ rất thích

ngồi kế Liên Giác Tu đó."

"A." Tiểu Bạch ngập ngừng nói: "Hay là để em ngồi chung với cậu ấy đi?"

Cơn hờn giận của Nhan Túc Ngang càng ngày càng lớn: "Ngồi chung với anh không tốt

sao?" Giả Chí Thanh chết tiệt, tối hôm qua rốt cuộc cậu ta đã làm gì Tiểu Bạch chứ, vì sao

ngày hôm nay Tiểu Bạch lại có vẻ bất thường thế kia?

Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà Giả Chí Thanh cậu ấy..."

Máy bay bắt đầu mở loa.

Tiếp viên hàng không từ từ rút về.

Phong cảnh bên ngoài bắt đầu chao đảo.

"Được rồi, đừng nói đến cậu ta." Nhan Túc Ngang nhân cơ hội chuyển đề tài: "Em tối qua

ngủ ngon không?""Không ngon." Tiểu Bạch thành thật đáp.

Theo như hắn biết, chất lượng giấc ngủ của Tiểu Bạch luôn luôn rất tốt. Xem ra đêm qua

chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Nghĩ tới đây, Nhan Túc Ngang vẻ tươi cười càng thêm

thâm trầm, dẫn dắt từng bước hỏi: "Sao? Vì sao lại không ngon vậy?"

"Là vì Giả Chí Thanh cứ một mực quấy nhiễu lay em dậy."

"Quấy nhiễu?" Nhan Túc Ngang hơi cao giọng, làm cho tiếp viên hàng không và các hành

khách khác phải chú ý.

Hắn lập tức cúi đầu sụp mũ lưỡi trai xuống thấp hơn: "Giả Chí Thanh vì sao lại quấy nhiễu

em?"

Tiểu Bạch nói: "Bởi vì cậu ấy muốn em xem một bộ phim."

...

Hai tay Nhan Túc Ngang đã nắm chặt đến kêu răng rắc: "Phim gì?"

"Chính là về nam với nam cùng làm chuyện vợ chồng."

...

Nhan Túc Ngang nghiến răng nói: "Cậu ta lại dám để em xem loại phim này?"

"Ừ."

"Trong lúc chỉ có hai người trong phòng thôi?"

Tiểu Bạch lại gật đầu."..." Nhan Túc Ngang quyết định, nếu như câu hỏi kế tiếp mà Tiểu Bạch lại gật đầu nữa, hắn

nhất định sẽ xông tới bẻ cổ Giả Chí Thanh, dùng làm tên lửa đạn đạo. "Vậy sau đó cậu ta có

làm chuyện gì với em không?"

"Chuyện gì?"

"Như là, cởi quần áo chẳng hạn?"

"..." Tiểu Bạch nói: "Đồ ngủ của em là do em tự cởi mà, vì sao cần cậu ấy cởi chứ?"

Vậy nghĩa là không có cởi. Lửa giận và ghen ghét trong lòng Nhan Túc Ngang hơi hơi hạ

xuống: "Vậy cuối cùng cậu ta làm gì?"

"Không biết nữa." Tiểu Bạch dụi dụi mắt nói: "Thật ra đem qua em không xem được chút

nào, vì rất là mệt."

"Không xem thì tốt rồi." Nhan Túc Ngang từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Bạch nói tiếp: "Nhưng mà sáng sớm nay em đã tự xem rồi."

...

Nhan Túc Ngang hỏi: "Sau đó?"

"Sau đó?" Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, đột nhiên chớp chớp mắt nhìn hắn: "Vậy chúng ta

bao giờ thì làm?"

Nhan Túc Ngang: "..."

"Ọe!"

"Á!"

Gần như không phân biệt được trước sau.Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang cấp tốc quay đầu lại.

Chỉ thấy Giả Chí Thanh gần như ngã vào lòng Liên Giác Tu, trên đùi của cả hai người có

một đống nước vàng vàng.

Tiểu Bạch nói: "Bởi vậy em mới nói, để em ngồi chung với Giả Chí Thanh tốt hơn."

Nhan Túc Ngang nói: "Không sao đâu. Dù sao Liên Giác Tu sớm muộn gì cũng phải tập cho

quen thôi."

Liên Giác Tu quả thật bắt đầu tập cho quen.

Hắn lúc đầu có chút hốt hoảng, nhưng sau đó biểu hiện lại vô cùng trấn tĩnh.

Đỡ lấy Giả Chí Thanh tựa lưng vào ghế ngồi, đưa khăn nóng lau mặt cho cậu ta, rót nước.

Kế tiếp trước tiên lau quần cho cậu ta, cuối cùng mới lau quần mình.

Giả Chí Thanh nghỉ ngơi một chút, giải thích: "Tôi chỉ có thời gian cất cánh mới như vậy

thôi."

Liên Giác Tu tập trung lau quần, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tôi nghi ngờ những lời

này."

"Vì sao?"

"Tôi khẳng định cậu lúc uống say cũng như thế."

"..." Giả Chí Thanh bỗng nhiên nhớ lại lần trước uống say xong, người thu dọn bãi chiến

trường hình như cũng chính là anh ta. "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Liên Giác Tu vừa lau vừa nghĩ: hôm nay hắn phải trả giá như thế

này, mai sau chắc chắn phải đòi lại tất cả.Giả Chí Thanh nói: "Anh sau này sẽ không ngồi máy bay chung với tôi nữa phải không?"

Liên Giác Tu lấy lại tinh thần: "Sao vậy?"

"Bởi vì Cao Cần cũng quyết định như thế."

"Cao Cần có Phong Á Luân rồi."

"..." Giả Chí Thanh tìm thấy một tia sáng cuối đường hầm: "Vậy có ý gì?"

Liên Giác Tu ngửa người ra sau, tựa vào lưng ghế, nghiêng đầu, môi gần như dán sát vào

tai hắn: "Nghĩa là... tôi với Nhan Túc Ngang đánh cuộc, tôi đã thua cuộc rồi."

...

Nếu như không phải mới vừa ói xong, thân thể yếu ớt không chút sức lực, Giả Chí Thanh

hiện giờ nhất định sẽ nhảy dựng hét toáng lên: "Anh vừa nói đùa phải không?"

Bất quá hắn mặc dù không có nhảy dựng hét toáng lên, chỉ có hai mắt sắc như dao hung

hăng phóng tới vài cái: "Anh cũng đâu có giống người giữ lời đâu."

Liên Giác Tu cười gian nói: "Trước đây không phải, không có nghĩa bây giờ cũng không

phải. Tôi từ hôm nay trở đi, quyết định trở thành một người giữ chữ tín."

"Tôi nghĩ quyết định này của anh là quá vội vàng."

"Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận giữ đúng lời."

Giả Chí Thanh vẻ mặt cầu xin nói: "Đại ca, tôi rốt cuộc đã đắc tội gì với anh?"

Đắc tội sao?

Có thể là cái đêm cậu ta đưa hắn về, khi cậu ta dừng xe lấy áo khoác đắp lên người hắn rất

đỗi dịu dàng?Cũng có thể là khi cậu ta rõ ràng miệng đầy lời oán trách, nhưng trong lúc hắn đi tìm quần

lót, đã quan tâm xuống lầu mua cho hắn một ly sữa đậu nành nóng?

Liên Giác Tu khóe miệng khẽ cong lên: "Thật ra ở cùng một chỗ với tôi cực kỳ tốt đó."

...

"Ít nhất tiền lương của cậu sẽ không bị cắt."

Giả Chí Thanh ngữ khí không lành nói: "Ý của anh muốn nói, nếu không thì tôi sẽ bị cắt

lương hả?"

Liên Giác Tu không trả lời trực tiếp, nói vòng vo: "Chỉ cần ở cùng tôi, tài sản của tôi có thể để

cho cậu quản lý."

"Xì. Có thể có được bao nhiêu chứ." Hắn tuy rằng nói vậy, nhưng lỗ tai đã len lén vểnh lên.

Liên Giác Tu kề sát tai hắn nói ra một con số.

Giả Chí Thanh nhịn không được nuốt nước miếng một cái ực.

Liên Giác Tu vừa mới cho ăn đường xong, lại bắt đầu cho roi vọt: "Hơn nữa như vậy, cậu

cũng không cần lo lắng chân tướng bị vạch trần, mẹ tôi sẽ giận dữ."

Giả Chí Thanh nói: "Anh nghĩ rằng tôi sợ sao?" Hắn nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là tiếng

la hét giận dữ lép chép lẹp chẹp của Liên phu nhân.

Liên Giác Tu sau cùng ra một đòn quyết định: "Chuyện quan trọng nhất, tôi phát hiện ra tôi

thích cậu."

...Giả Chí Thanh xua xua tay: "Nói câu này với một người đàn ông anh không thấy kỳ cục lắm

sao?"

"Không thấy. Tôi là đồng tính luyến ái mà."

...

Thực ra câu hỏi vừa rồi, Giả Chí Thanh không phải muốn hỏi anh ta, mà là muốn tự hỏi

chính mình. Không biết có phải liên quan tới việc đã ở gần Đại Thần, Cao Cần lâu quá hay

không, đối với bốn chữ đồng tính luyến ái này, hắn vậy mà hoàn toàn không có chút kỳ thị

nào. Thật sự cũng giống như một đôi nam nữ nói chuyện yêu đương bình thường mà thôi.

Không lẽ... hắn cũng bị đồng hóa rồi?

Giả Chí Thanh kinh hoàng khẽ lẩm bẩm: "Không thể nào?"

Trước kia khi hắn lập kế hoạch cho cuộc đời, đến năm ba mươi tuổi sẽ lập gia đình. Gia

đình sẽ có một người vợ xinh đẹp dịu dàng lại khéo hiểu lòng người, một đứa con trai hoạt

bát tinh nghịch hoặc là một công chúa hồn nhiên dễ thương. Tuyệt đối tuyệt đối không có

chuyện ở bên cạnh người đàn ông này. Mặc dù trên lưng anh ta cõng theo một ngọn núi

vàng trước đây bản thân hắn nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.

Hắn lắc mạnh đầu.

Liên Giác Tu lo lắng đỡ lấy hắn hỏi: "Lại muốn ói nữa hả?"

Giả Chí Thanh sững sờ.

Hắn cho rằng vì hắn vừa mới ói lên quần anh ta, anh ta ít nhiều cũng sẽ có chút e ngại. Vậy

mà động tác của anh ta lúc này lại tự nhiên vô cùng.... Rõ ràng thứ tình cảm này đáng lẽ phải đặt trên người vợ xinh đẹp của hắn chứ?! Vì sao

lại ra nông nỗi này?

Liên Giác Tu nhìn ánh mắt vừa mờ mịt vừa rối rắm của Giả Chí Thanh, trong lòng âm thầm

đắc ý: tốt xấu gì hắn cũng là đạo diễn nổi tiếng quốc tế mà. Đối với những cảnh lãng mạn

dịu dàng, hắn có thể xem như là muốn gì được nấy. Con người trong thời điểm yếu ớt nhất,

bao giờ cũng dễ dàng bị tấn công nhất.

Hắn tin tưởng, những ngày chăn đơn gối chiếc khó ngủ sẽ không còn bao lâu nữa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK