~.~
Liên Giác Tu còn đang phân vân không biết có nên xông vào giúp đỡ hay không, thì đã nghe thấy tiếng giật nước ào ào.
Một lúc sau, cánh cửa bị đẩy ra.
Liên Giác Tu đang định trêu chọc vài câu, chợt nhìn thấy sau cánh cửa một cánh tay trắng bệch gầy guộc thò ra vẫy vẫy.
...
Buồng toa lét trong cùng?
Trong phim ma, đây không phải là cái buồng mà mấy con ma thích nhất sao?
Liên Giác Tu trầm giọng gọi: "Giả Chí Thanh! Cậu còn sống không?"
Bên trong cánh cửa một tiếng rên rỉ vang lên, rồi giọng Giả Chí Thanh thều thào vọng tới: "Nếu mà anh sẵn lòng tới đây kéo tôi ra, tôi sẽ sống thêm được một chút nữa."
Liên Giác Tu bịt mũi đi tới, chỉ thấy Giả Chí Thanh đang thoi thóp thở ngồi trên sàn nhà, mồ hôi đổ đầy đầu. Thắt lưng cũng chỉ tùy tiện cài vào, dư ra ngoài một đoạn thật dài, không được xỏ vào trong, trông thật thảm hại.
"Cậu..." Liên Giác Tu đưa tay ra, nhưng mới được nửa đường đã nhanh như chớp rụt tay lại, nhíu mày hỏi: "Cậu rửa tay chưa?"
Giả Chí Thanh trợn mắt nhìn hắn: "Rửa bằng nước trong người tôi hả?"
...
Liên Giác Tu lấy điện thoại ra nói: "Để tôi gọi xe cứu thương tới đây."
"Không có nghiêm trọng như vậy." Giả Chí Thanh lần đầu tiên gặp phải người chỉ bị tiêu chảy mà cũng đòi tới bệnh viên.
"Nhưng mà bọn họ có cáng cứu thương." Như vậy mới có thể tránh tiếp xúc trực tiếp chứ.
...
Giả Chí Thanh cố gắng hít sâu một hơi, nổi giận nói: "Không được gọi, tôi đâu phải người tàn tật đâu."
"Với bộ dạng này thì ít ra tối nay cậu cũng không cần gặp mẹ tôi để khai báo mười tám đời tổ tông nhà cậu nữa." Hắn dừng một chút: "Đương nhiên, tiền lương của cậu hôm nay cứ tính vào ngày mai đi."
"..." Giả Chí Thanh vung tay lên: "Gọi đi."
Đã có sự cho phép, Liên Giác Tu lập tức khua chiêng gióng trống mà thực hiện.
Vì vậy, rất nhanh sau đó mọi người chứng kiến một nhóm người mặc áo trắng vội vội vàng vàng mang cáng cứu thương chạy tới, xông thẳng vào WC. Một lát sau, chỉ thấy trên cáng cứu thương có thêm một người mặc bộ âu phục ca rô, được cấp tốc cáng ra ngoài.
Nhân viên cứu hộ rút lui cực kỳ nhanh, làm cho người ta không kịp thấy cái người bị cáng đi đó tình trạng thế nào.
Cũng vì thế mà bữa tiệc náo nhiệt hẳn lên, nhất là Liên Giác Tu, trước thì phải chạy tới kéo Tiểu Bạch lại, giải thích cặn kẽ tình hình, để cho cậu ta khỏi lo lắng. Sau lại bị Liên phu nhân bắt được, hỏi han cặn kẽ từ đầu đến chân.
Sau nữa là đám người Trương Giai Giai cũng chạy tới ân cần thăm hỏi.
Người chạy tới hỏi thăm một tốp lại nối tiếp một tốp, cuối cùng Liên Giác Tu rốt cuộc chịu hết nổi, lấy điện thoại ra, giả bộ như đang nghe điện thoại, hét toáng lên: "Cái gì cái gì? Gấp hả? Gấp lắm hả? Gấp đến đâu? Gấp như sao Hỏa đụng Trái Đất hả? Vậy cậu đợi đó, tôi tới ngay."
Hắn vừa nhét điện thoại vào túi, sau đó hướng về phía đám đông đang vây quanh thăm hỏi hòng moi móc thông tin nóng sốt về Giả Chí Thanh: "Xin lỗi xin lỗi, tôi cần phải giải quyết chút chuyện trên sao Hỏa, phải đi trước đây. Thật có lỗi có lỗi quá." Vừa nói vừa chen chúc từ trong đám người thoát ra ngoài.
Tới khi hắn tả xung hữu đột phá được vòng vây, mới phát hiện Liên phu nhân đã đứng trước cửa thang máy đợi hắn từ lúc nào.
"Con muốn đi thăm đứa nhỏ đó sao?" Bà mỉm cười.
Mồ hôi lạnh từ sau đầu Liên Giác Tu rơi xuống lộp độp: "Dạ... À. Đúng là như vậy."
Liên phu nhân nắm lấy tay hắn vỗ vỗ: "Không cần phải lo lắng, mẹ thấy đứa nhỏ đó nhìn mặt thật thà phúc hậu, không phải là người đoản mệnh đâu."
Không cần phải lo lắng, hắn có lo lắng chút nào đâu.
Ít ra thì hắn cũng chưa từng nghe nói có người nào chỉ vì bị Tào Tháo đuổi tới đuổi lui mà chết vì bị đuổi. Hắn chỉ lo rằng Giả Chí Thanh bị mới đuổi có nửa đường đến bệnh viện, đã nhảy xuống xe bỏ trốn về nhà rồi.
Cũng may là hắn nhanh trí, ngay lập tức gọi điện thoại cho Giả Chí Thanh: "Cậu ở phòng nào của Bệnh viện số một vậy? Tôi cùng mẹ tới thăm cậu."
Cửa xe cứu thương vừa mới mở ra, chân của Giả Chí Thanh đang định bước xuống, chuông điện thoại di động chợt vang lên, tin dữ của Liên Giác Tu thông qua sóng điện thoại truyền tới.
Giả Chí Thanh toát mồ hôi.
Cúp máy, hắn ngã người ra sau, ai oán kêu gào: "Không xong rồi, tôi lại bị đau nữa rồi." Sau đó cả người quằn quại quắn quéo cứ như cái bánh quai chẻo.
...
Nhân viên cứu thương một lần nữa kéo hắn lên giường, nói bóng nói gió: "Đây không phải là xe lửa, cậu cũng không phải là hành khách đi lậu vé. Anh kia đã thanh toán tiền vé cả chuyến rồi, cậu cứ an tâm đi."
Giả Chí Thanh: "..."
Liên Giác Tu vừa đi khỏi, Nhan Túc Ngang và Trương Giai Giai ngay lập tức trở thành đối tượng bị mọi người tấn công.
Mặc dù Nhan Túc Ngang đã phản ứng vô cùng thần tốc, thế nhưng còn chưa kịp chạy tới kết giới an toàn xung quanh Cao Cần, đã bị mọi người bao vây chật cứng.
Hắn vô thức vòng tay che chở cho Tiểu Bạch.
Ở bên kia, Trương Giai Giai cũng bị mọi người chen chúc xô đẩy tới, nhanh chóng cùng nhập bọn với bọn họ.
Người ùn ùn kéo tới ngày càng nhiều.
Tiểu Bạch vóc người nhỏ nhắn, Nhan Túc Ngang không còn cách nào khác đành phải đem cậu giấu ra sau lưng, tránh để bị đám đông chen lấn xô đẩy tách ra.
Thấy Nhan Túc Ngang và Trương Giai Giai bị xô đẩy tới gần nhau, mọi người đều mỉm cười đầy thâm ý.
Trần Đức Chương tiên phong trêu chọc: "Hai người trong phim đã SE rồi, vậy ngoài đời có thể có HE không?"
Nhan Túc Ngang trả đòn: "Tạp chí nào thuê cậu vậy? Bao nhiêu tiền thế?"
Trần Đức Chương cười hắc hắc không ngừng: "Tiểu đệ kiếm thêm chút tiền còm thật chẳng dễ dàng gì, Đại Thần tiết lộ chút tin tức đi, để đệ đi báo cáo kết quả công việc."
Nhan Túc Ngang cười nói: "Tôi với Giai Giai làm sao có tin gì mới, không bằng cậu sáng tác cho tôi với Cao Cần hay là Giác Tu đi, như vậy còn có chút hấp dẫn thu hút."
Trần Đức Chương nói: "Tôi có thể không đắc tội với hai vị Lưỡng Tôn Phật Ma đó không?"
"Vậy là cậu nghĩ tôi dễ bắt nạt hả?" Nhan Túc Ngang nhíu nhíu mày, vẻ ngấm ngầm uy hiếp không cần nói cũng thấy được.
Trương Giai Giai cũng cười phụ họa: "Vậy là tôi cũng dễ bắt nạt sao?"
Trần Đức Chương ngay lập tức bại trận lui binh.
Mọi người xung quanh ngay lập tức huýt sáo la ó.
Đàm Phi đang đứng bên cạnh hắn đột nhiên thốt lên một câu: "Đại Thần, anh giấu Tiểu Bạch sau lưng để làm gì vậy?"
...
Mọi người đều bất ngờ giật mình, sau đó tập trung ngắm nhìn sau lưng Đại Thần tựa như phát hiện ra châu lục mới.
Nhan Túc Ngang âm thầm cau mày, khẽ nghiêng người tránh qua, thế nhưng lại phát hiện Tiểu Bạch cứ thế mà đem phân nửa trọng lượng cơ thể tựa vào lưng hắn, hắn vừa nhúc nhích một chút, Tiểu Bạch lập tức lung lay sắp ngã, khiến hắn hoảng hốt vội vã xoay người đỡ cậu.
Tiểu Bạch mơ màng chớp chớp mắt, rồi ngáp một cái.
Trần Đức Chương không thể tin nổi nói: "Tiểu Bạch mới vừa rồi lấy Đại Thần làm giường ngủ hả?"
Có ai đó trả lời: "Là gối ôm!"
Lại có người nào đó thở dài: "Cái gối ôm này quý giá tới cỡ nào chứ!"
Trần Đức Chương nói: "Nhan Túc Ngang Nhan Túc Ngang, đương nhiên là phải cao giá rồi."
(Chữ Ngang vừa có nghĩa là hiên ngang vừa có nghĩa là đắt tiền)
...
Mọi người vẻ mặt cứng đờ, cả hội trường một mảnh yên lặng như tờ.
Trần Đức Chương lúng túng nói: "Ơ, cái này giống như kể câu chuyện cười hơi bị nhạt."
Đâu chỉ hơi bị nhạt, mà phải nói là quá nhạt.
Mọi người tuy rằng không nói ra những lời này, thế nhưng trong ánh mắt thể hiện rành rành.
Nhan Túc Ngang liếc mắt nhìn hắn, nói: "Cậu cố gắng tự tìm lối thoát cho mình đi."
Trần Đức Chương gượng cười nói: "Chuyện cười nhạt nhẽo có kể thêm đi nữa, cũng thế cả thôi."
Nhan Túc Ngang nhìn vẻ mặt buồn ngủ của Tiểu Bạch, ngay lập tức im lặng, chẳng thèm đôi co nhảm nhí với hắn nữa.
Mọi người náo loạn một hồi, thấy người trong cuộc chẳng có phản ứng gì, không còn cách nào khác đành ngượng ngùng tản đi.
Nhan Túc Ngang nhân cơ hội kéo Tiểu Bạch đi ra.
Tới bãi đỗ xe, chợt thấy Cao Cần đang đứng trước chiếc Lamborghini nghe điện thoại, nhìn thấy bọn họ, liền ra hiệu cho bọn họ đợi một chút.
Nhan Túc Ngang không còn cách nào khác đành đứng dựa vào cửa xe, tiếp tục để Tiểu Bạch tựa vào ngực mình ngủ gà ngủ gật.
Cao Cần tắt điện thoại.
Nhan Túc Ngang nhìn sắc mặt hắn thoáng chút vui vẻ, thuận miệng hỏi: "Phong Á Luân trở về rồi sao?"
Cao Cần nói: "Cậu ấy vẫn còn một thời gian nữa. Là chuyện của Tiểu Bạch."
Tinh thần Nhan Túc Ngang lập tức phấn chấn lên.
"NCC dành cho cậu ấy một chương trình giải trí mới, là người dẫn chương trình chính. Nghe nói trong danh sách tập trung phát triển hai năm tới của dàn lãnh đạo cấp cao, Tiểu Bạch xếp thứ hai." NCC ở lĩnh vực giải trí trong nước cũng phải xếp nhất nhì, nếu như bọn họ tập trung phát triển Tiểu Bạch, thì chuyện Tiểu Bạch nổi tiếng cũng chỉ là ngày một ngày hai mà thôi.
Nhan Túc Ngang nở một nụ cười tận đáy lòng: "Chuyện này là đương nhiên rồi."
Cao Cần nói: "Trên đời này không có chuyện gì là đương nhiên cả."
Nhan Túc Ngang không vui trừng mắt liếc hắn: "Tiểu Bạch có gì không tốt chứ?"
Cao Cần nói: "... Vậy mới xứng với cậu."
Nhan Túc Ngang nghe xong rất hài lòng.
Cao Cần nói xong cũng rất hài lòng.
Là khen ngợi hay châm biếm, mỗi người một ý.
"Nhưng mà cậu định đối phó như thế nào?" Cao Cần hỏi.
Dù sao thì Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch đều là ngôi sao, chuyện bọn họ ở cạnh nhau lại càng gây thêm sự chú ý. Đặc biệt vào thời điểm giới truyền thông đang trông chờ thị phi như lúc này, bất kể chút gió thổi cỏ lay nào cũng khó lòng qua được tai mắt của bọn họ. Hơn nữa hắn cũng biết Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch không phải là những người trước mặt người ta thì diễn kịch, sau lưng thì giấu diếm.
Nhan Túc Ngang nói: "Không quan trọng. Đằng nào thì những gì tôi muốn lấy cũng đã lấy được, những việc muốn trải nghiệm cũng đã trải nghiệm rồi, tiền bạc cần cũng đã có đủ, cho nên sau này muốn làm gì cũng đều làm được." Hắn dừng một chút, bình tĩnh nói tiếp: "Rời khỏi giới giải trí cũng có thể được."
Cao Cần giật mình kinh ngạc. Hắn không ngờ Nhan Túc Ngang lại có suy nghĩ như vậy, phải biết rằng lúc này chính là giai đoạn đỉnh cao trong sự nghiệp của hắn ta. Địa vị của hắn ta trong giới giải trí không chỉ là số một của Duy Kiệt, mà nói là số một của giới giải trí trong nước cũng không phải khoa trương. "Cậu không sợ sau này sẽ hối tiếc sao?" Có được thành tựu như vậy không phải ai cũng có thể đạt được, ngoài thực lực của bản thân, ngoài ekip hỗ trợ bên cạnh, còn cần phải có thiên thời địa lợi nữa.
"Tôi sợ." Nhan Túc Ngang lặng lẽ siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng ôm người trong lòng, vẻ mặt hết sức dịu dàng: "Tôi sợ nếu tôi không quyết tâm như thế, sau này sẽ hối hận." Giờ phút hắn quyết định sẽ chung sống với Tiểu Bạch suốt cuộc đời, cũng đã hạ quyết tâm như thế, hơn nữa còn quyết tâm giữ vững tới cùng."
"Còn Tiểu Bạch thì sao?"
"Con người luôn luôn ích kỷ, trong lòng tôi đương nhiên mong muốn cậu ấy cũng suy nghĩ như thế. Nhưng mà..." Hắn đột nhiên trầm lặng, một lát sau mới chậm rãi nói: "Bất kể thế nào, tôi cũng tôn trọng quyết định của cậu ấy."
Cao Cần không khỏi cảm động.
Chí ít ở bốn chữ "tôn trọng quyết định" này, hắn làm được quá ít, đã phụ lòng Phong Á Luân quá nhiều.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thở dài.
Hai người đồng thời im lặng.
Tiểu Bạch đang ngủ say, hiển nhiên không hề hay biết mới vừa rồi, chung thân đại sự của cậu đã được hai người bên cạnh bàn bạc sôi nổi.
Nhan Túc Ngang âu yếm gạt mớ tóc rũ xuống trán cậu. Liên Giác Tu bởi vì không hài lòng một số phân cảnh, cho nên mấy ngày hôm trước lại một lần nữa quay lại, trong đó có không ít cảnh của Tiểu Bạch, cậu mấy ngày nay hầu như mỗi ngày chỉ ngủ được có hai giờ.
Cao Cần nhìn bọn họ, đột nhiên nói: "Quyết tâm của cậu thì có thừa, nhưng hành động lại quá ít."
Nhan Túc Ngang nhướn mày: "Chẳng hạn như?"
"Tiểu Bạch đến bây giờ dường như vẫn chưa rõ tình cảm của cậu đối với cậu ấy."
"..." Nhan Túc Ngang than thở: "Tôi lo sẽ dọa cậu ấy sợ. Anh cũng biết, cậu ấy mặc dù đôi lúc suy nghĩ có hơi kỳ kỳ quái quái, thế nhưng bản thân lại là một người rất truyền thống. Nếu như muốn chọc thủng phòng tuyến này, ít ra cũng phải chờ cho đến khi tôi nắm chắc phần thắng đã."
Cao Cần nhún vai nói: "Tôi lần đầu tiên biết được trong mười hai con giáp lại có con ốc sên."
Nhan Túc Ngang lập tức trả đòn nói: "Nhưng mà so với một kẻ cậu đuổi tôi chạy, bao nhiêu năm vẫn giậm chân tại chỗ như một ngày thì, tôi ít ra cũng phải được coi là cái máy kéo."
Cao Cần bóng gió xa xôi nói: "Lúc Á Luân ra sân bay, là phải chống gậy mà đi." Nói xong, hắn khoan thai bỏ đi tới xe của mình.
...
Nhan Túc Ngang đương nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao Á Luân phải chống gậy.
Hắn ngắm nhìn mái tóc đen mềm mại của Tiểu Bạch, lẩm bẩm: "Mình cũng rất muốn thấy cảnh Tiểu Bạch chống gậy."
Nguyên văn "Ngoại khoái a, tiễn lai đắc hựu ý ngoại hựu khoái": Ngoại khoái ~ tiền làm thêm, khoản thu nhập thêm.
Vũ: Chỗ này là một đoạn chơi chữ hết sức tỉ mỉ của chị Bính luôn.
"Liên mẫu tự hồ đối tha đích bất học vô thuật dã một hữu thái đại đích ý ngoại, đạo: "Tha môn khiếu đẳng phóng công."
Đẳng phóng công? 等放工?
Đẳng phóng công? 等放公?
Đẳng trứ phóng xuất lai đích công nhân? 等着放出来的工人?
Đẳng trứ phóng xuất lai, đẳng đáo thành liễu lão công công? 等着放出来, 等到成了老公公?"
Hai câu 等放工? Và 等放公? đều có nghĩa giống nhau. Nhưng chữ công thứ hai khác vs công thứ nhất. Chữ 公 này mới là chữ công trong từ "công công" =)) Còn chữ thứ nhất thì không phải. Mặc dù dùng trong câu thì nghĩa giống hệt nhau.