~.~
Sáng chủ nhật lúc Nhan Túc Ngang tới đón cậu, Tiểu Bạch suýt chút nữa không nhận ra anh ấy.
Áo T-shirt, quần jean, kính gọng to, mũ lưỡi trai sùm sụp, còn có cả khẩu trang nữa.
Giả Chí Thanh trợn mắt hỏi: "Đại Thần, anh chuẩn bị chạy trốn hả?" Chẳng lẽ bị dục hỏa thiêu đốt, muốn đem Tiểu Bạch bỏ trốn?
Nhan Túc Ngang trừng mắt liếc hắn, tháo khẩu trang xuống nói: "Trước đây không có giết cậu, không có nghĩa là không thể..."
Tiểu Bạch mặc một bộ đồ thể thao từ trong phòng đi ra.
Nhan Túc Ngang lập tức giơ ra một túi lớn sau lưng, đưa cho cậu: "Cậu thay đồ đi."
Tiểu Bạch nhìn túi y phục do dự, Giả Chí Thanh vội hát bè theo: "Cải trang giả dạng đều phải như vậy."
Tiểu Bạch lúc này mới ngoan ngoãn đi thay.
Giả Chí Thanh nịnh nọt nói: "Những người cải trang vi hành đều phải có vài tên côn đồ bất ngờ xuất hiện, Đại Thần anh có cần không? Tôi rất rẻ nha. Thời gian có thể tính theo giờ."
"Bọn họ thông thường đều cạo đầu vằn vện, cậu có sửa được giống vậy không?"
Giả Chí Thanh khinh bỉ nói: "Đại Thần, anh đây là đang kỳ thị kiểu tóc nha."
Nhan Túc Ngang phản bác nói: "Tôi hoàn toàn chỉ là kỳ thị cậu thôi."
Giả Chí Thanh nghẹn họng, nửa ngày sau mới lấy lại được hơi thở, đánh giá hắn một vòng: "Đại Thần, anh chắc là đi công viên trò chơi, mà không phải đi cướp ngân hàng chứ?" Chỉ thiếu một khẩu súng nữa là đủ bộ.
Nhan Túc Ngang hít một hơi thật sâu nói: "Cậu không thấy cậu đang lắm lời vô ích sao?"
Giả Chí Thanh tiếp tục sự nghiệp nịnh hót: "Tôi chỉ là muốn từ trong lắm lời vô ích tìm kiếm một cơ hội với Đại Thần mà thôi."
"Nếu như cậu xem đây là một việc, vậy chúc mừng cậu, cậu chắc chắn được định sẵn cả đời thất nghiệp."
Cả đời thật sự là một từ có sức nặng ghê gớm. Giả Chí Thanh hoàn toàn đã bị đày vào lãnh cung.
Tiểu Bạch từ trong phòng đi ra, ngoại trừ màu sắc và hình vẽ trên áo T-shirt không giống với Nhan Túc Ngang, còn lại kiểu dáng giống nhau như đúc.
Nhan Túc Ngang vừa ngắm nhìn vừa hỏi Giả Chí Thanh: "Thấy thế nào?"
"Hai bộ đồ nhìn rất giống nhau, hình như là..."
Nhan Túc Ngang chờ đợi hắn nói ra ba chữ "đồ tình nhân".
"Đồ của hai cha con." Giả Chí Thanh cười lăn lộn.
Nhan Túc Ngang kéo Tiểu Bạch qua nói: "Tiểu Bạch, nếu cậu muốn dọn ra ngoài, chỉ cần gọi điện thoại, tôi cung cấp dịch vụ đưa đón miễn phí hai mươi bốn trên hai mươi bốn."
Giả Chí Thanh lên án nói: "Đại Thần, anh đây là dụ dỗ."
"Không phải, tôi đây là cứu khổ cứu nạn."
Bất quá cuối cùng là cứu nạn Tiểu Bạch, hay là cứu vớt tình cảm của hắn, cũng chỉ có chính hắn mới biết mà thôi.
Công viên trò chơi nằm ở ngoại thành.
Vé ngày hôm qua Nhan Túc Ngang đã nhờ trợ lý mua giúp.
Bởi vì công viên trò chơi thông thường đều kín người hết chỗ vào ngày cuối tuần, để bảo đảm sự thoải mái cho du khách, cũng là để bảo đảm an toàn, cho nên công viên trò chơi mỗi ngày chỉ bán ra một lượng vé nhất định. Một khi đã đủ số lượng, những người chưa mua vé hay có vé của ngày hôm trước, đều không sử dụng được.
Tiểu Bạch đi theo Nhan Túc Ngang tiến vào công viên trò chơi, lại quay đầu nhìn về phía dòng người đang xếp hàng dài dằng dặc: "Chúng ta chơi nhanh nhanh một chút nhé."
Nhan Túc Ngang nói: "À, tự bọn họ sẽ tìm được một chỗ chơi khác."
Giọng nói của hai người đều bị khẩu trang ngăn lại, cho nên nghe có chút nghèn nghẹt.
"Sớm biết như vậy chúng ta đã nhường vé cho bọn họ lấy tiền rồi."
"..." Vé vừa mới xé xong còn nóng phỏng tay. Nhan Túc Ngang câm nín.
Tiểu Bạch nói: "Như vậy chúng ta có thể tìm chỗ chơi khác."
Nhan Túc Ngang hai mắt sáng lên: "Ví dụ như."
"Đi viện bảo tàng hay là đi thư viện." Tiểu Bạch nói: "Công viên trò chơi thì trẻ con quá."
Công viên trò chơi thì trẻ con quá... Công viên trò chơi thì trẻ con quá...
"..." Nhan Túc Ngang đầu óc cùng thân thể tất cả đều cứng đơ.
Tiểu Bạch đi tới vài bước, quay đầu nhìn lại thấy hắn vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, không thể không hỏi: "Sao lại không đi?"
Nhan Túc Ngang đưa tay kéo vành nón xuống: "Đi chứ."
Trẻ con cũng mặc trẻ con, chỉ cần được ở cùng một chỗ với Tiểu Bạch là tốt rồi.
Công viên trò chơi rất đông người, cũng may là người lo nhìn trái nhìn phải lại rất ít. Nhan Túc Ngang không khỏi thở phào nhẹ nhõm một chút. Chuyện đến công viên trò chơi này là hắn gạt công ty, nghệ sĩ đến công viên trò chơi đã là chuyện tối kỵ rồi, huống chi còn đi với bạn trai tin đồn nữa.
Nếu để Trương Phục Mãn biết, chỉ sợ sẽ trực tiếp lái máy bay đến ném bom oanh tạc hắn cho mà xem. Đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là anh ta biết lái, và có thể thuê được máy bay.
"Chúng ta chơi trò thuyền hải tặc trước đi." Tiểu Bạch cầm tờ giới thiệu công viên trò chơi nói.
Nhan Túc Ngang đồng ý.
Hai người mới đi được vài bước, chợt nghe xung quanh rộ lên tiếng la hét hoan hô ầm ĩ.
Gần như vô thức, Nhan Túc Ngang kéo Tiểu Bạch ra sau lưng.
Cách thuyền hải tặc không xa là roller coaster, đang được một đám đông vây quanh, cũng không phải là xếp hàng, chỉ là ngước cổ nhìn lên trời.
Tiểu Bạch hiếu kỳ hỏi: "Bọn họ đang nhìn gì thế?"
Theo tính cách của nghệ sĩ, Nhan Túc Ngang nói: "Không cần quan tâm đến bọn họ."
Tiểu Bạch hỏi: "Không phải là UFO chứ?"
...
"Công viên trò chơi này chắc không có công nghệ cao như vậy đâu." Nhan Túc Ngang thấy cậu ánh mắt dán chặt ở nơi đó không rời, không còn cách nào khác đành kéo cậu đi tới: "Chúng ta qua đó hỏi thăm đi."
Tất cả mọi người đều đang hết sức chăm chú, Nhan Túc Ngang lấy ra tờ một trăm đồng huơ huơ trước tầm nhìn của một cô gái trẻ.
Có điều ngay sau đó, Nhan Túc Ngang nhanh chóng đem tiền cất vào túi.
"Gì vậy?" Cô gái nói giọng không hài lòng.
"Mọi người đang nhìn gì thế?" Tiểu Bạch cất giọng trong trẻo trẻ con.
Cô gái sắc mặt hơi hòa hoãn xuống: "Chính là "Mỗi ngày ðều chúc ngủ ngon" ðang quay ngoại cảnh ở ðây. An Ðạt ðang ngồi trên kia kìa."
Tiểu Bạch tò mò hỏi: "An Đạt là ai?"
Cô gái gần như khinh bỉ: "Cậu ngay cả An Đạt mà cũng không biết sao, cậu từ sao Hỏa đến hả?"
Tiểu Bạch đối với An Đạt không có hứng thú gì, nhưng đối với sao Hỏa thì lại rất thích thú: "Cô cũng biết sao Hỏa nữa à?"
...
Cô gái giận dữ: "Bộ nhìn tôi giống mù chữ lắm hả?" (mù chữ ~ văn manh)
Tiểu Bạch oan ức nói: "Không giống."
Cô gái tức thì nguôi giận.
"Mà giống lưu manh."
Cô gái lập tức như bị đổ dầu vào lửa, vung tay lên nói: "Cậu muốn ăn đòn lắm có phải không?"
Nhan Túc Ngang sợ Tiểu Bạch bị đánh, vội vàng đem cậu giấu ra phía sau.
Tiểu Bạch ló đầu ra nói: "Câu vừa nãy không phải tôi nói mà."
Cô gái nổi giận nói: "Nếu không phải cậu thì còn ai vào đây? Đừng nghĩ giấu miệng đi thì tôi không biết cậu làm!"
Nhan Túc Ngang thật vất vả mới cứu được Tiểu Bạch thoát khỏi tay cô gái kia.
Tiểu Bạch nói: "Câu đó thực sự không phải tôi nói mà."
Nhan Túc Ngang nói: "Tôi biết, chính là cậu bé bên cạnh cô ta nói."
Tiểu Bạch nói: "Vậy vì sao anh lại không giải thích rõ ràng?"
"...Bởi vì trẻ con thì đánh không lại lưu manh đâu."
Nghe Nhan Túc Ngang nói thế, Tiểu Bạch đột nhiên nghĩ rằng nỗi oan ức lúc nãy cũng rất đáng giá: "Đúng vậy, chúng ta phải biết bảo vệ cho thế hệ tương lai của tổ quốc."
...
"Có điều nơi này có nghệ sĩ, không tránh khỏi sẽ có phóng viên, chúng ta phải cẩn thận một chút mới được."
Tiểu Bạch thận trọng gật đầu, lại hỏi: "Vì sao chúng ta lại phải cẩn thận phóng viên?"
"À," Nhan Túc Ngang suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: "Bởi vì hôm nay tôi đáng lẽ phải đi làm, lại trốn đi chơi như thế này, nếu lỡ truyền tới tai tổng giám đốc, tôi sẽ bị trừ lương đó."
Tiểu Bạch lập tức hiểu ra gật gù: "Vậy đúng là rất nghiêm trọng. Anh yên tâm, tôi sẽ cẩn thận mà."
Bởi vì có rất nhiều người chạy tới roller coaster xem An Đạt, cho nên thuyền hải tặc vô cùng vắng vẻ.
Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang cơ bản không phải xếp hàng, trực tiếp đi tới ngồi lên.
Trên thuyền hải tặc có người thích ngồi chính giữa, có người thích ngồi hai bên, còn lại những chỗ lưng chừng là ít người nhất.
Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang cùng ngồi xuống, cẩn thận hạ đai an toàn xuống xong mới thấy hơi an tâm.
Nhan Túc Ngang lo lắng nhìn Tiểu Bạch thân hình gầy yếu, chỉ sợ cậu vô tình bị trượt ra khỏi đai an toàn rơi ra ngoài: "Cậu nhất định phải nắm chặt đai an toàn nha."
Tiểu Bạch trịnh trọng gật đầu.
Nhan Túc Ngang đột nhiên nắm lấy tay cậu: "Như thế này tôi mới an tâm."
Tiểu Bạch vươn tay kia ra, vỗ vỗ lưng hắn: "Đừng lo mà, không có việc gì đâu."
...
Vì sao những âm mưu tốt đẹp ngày hôm qua hắn dự tính trong đầu khi áp dụng đều trật đường rầy hết vậy nè?
Thuyền hải tặc từ từ lắc lư, như thể bị sóng đánh, rồi từng đợt từng đợt sóng càng ngày càng cao.
Tiếng la thét của hành khách ban đầu còn rời rạc sau cùng hòa thành một tiếng hét chói tai, giống như giọng opera lên nốt cao của ca sĩ ra sức khiêu chiến với khả năng chịu đựng của lỗ tai.
Tiểu Bạch vẫn ngồi ngay ngắn, không nhúc nhích cục cựa nhìn hành khách trên thuyền đối diện bộ mặt ngày càng trở nên kỳ quái.
Bàn tay bị nắm đột nhiên càng siết chặt hơn. Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện Nhan Túc Ngang cau mày dường như đang phải chịu đựng điều gì.
Tiểu Bạch lo lắng nắm lại tay hắn: "Anh không sao chứ?"
Giọng nói còn chưa ra khỏi khẩu trang, đã bị tiếng la hét inh ỏi nuốt chửng.
May mắn bởi vì phía trước đã có vài người lục tục xếp hàng, cho nên thời gian chu du trên biển của thuyền cũng không dài lắm.
Khi rời thuyền, Nhan Túc Ngang nửa thân trên cơ bản phải dựa hẳn vào người Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ánh mắt tràn ngập lo lắng: "Anh không sao chứ?"
"Thùng rác." Nhan Túc Ngang nói xong lập tức che miệng lại, bộ dạng dường như muốn nôn ngay lập tức.
Tình huống này khi thiết kế trò chơi các kiến trúc sư cũng đã dự tính tới, cho nên thùng rác chỉ cách đó có vài bước chân.
Nhan Túc Ngang cấp tốc bỏ khẩu trang xuống.
Hắn nôn ra cũng không nhiều lắm, chỉ có chút nước.
Tiểu Bạch đưa khăn giấy cho hắn.
Hắn lau xong lại cấp tốc đeo khẩu trang vào, hít thở điều hòa, rồi lại cố làm ra vẻ cứng cỏi hỏi: "Chúng ta chơi tiếp trò gì?"
Tiểu Bạch nghẹn họng nhìn hắn trân trối: "Anh còn muốn chơi sao?"
"Chúng ta hôm nay không phải tới đây chơi sao?" Hắn dừng một chút: "Nếu không thì phí vé lắm." Đối phó với Tiểu Bạch, đem tiền với lãng phí ra là chuẩn không sai vào đâu được.
"Không chơi nữa." Tiểu Bạch giọng nói có vẻ rất mất hứng.
"..." Nhan Túc Ngang kiên trì giải thích nói: "Tôi trước giờ chơi đều không sao, hôm nay có thể là vì sáng sớm chưa ăn gì..."
"Anh hôm qua mấy giờ mới xong việc?"
Nhan Túc Ngang vô thức trả lời: "Bốn giờ sáng."
...
Tiểu Bạch nhìn hắn, thật giống như đang nhìn một đứa con nít không biết nghe lời: "Anh cơ bản không có ngủ sao."
"Có ngủ." Giọng nói Nhan Túc Ngang dưới ánh mắt của cậu từ từ nhỏ xíu: "Hơn bốn tiếng."
Tiểu Bạch vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
"À, được rồi, thực ra là hai tiếng rưỡi."
"Chúng ta đi về đi." Tiểu Bạch quay đầu hướng về phía cổng ra vào.
"Khoan đã." Nhan Túc Ngang kéo cậu lại. Tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn mặc áo tình nhân đi hẹn hò mà, cho dù không được thoải mái như mấy cặp tình nhân bình thường, nhưng ít nhiều cũng muốn có được chút kỷ niệm đẹp chứ. "Không thì chúng ta ăn bữa cơm được không? Bao tử của tôi bây giờ đang rất đói."
Tiểu Bạch lập tức gật đầu.
Ăn uống có nghĩa là phải tháo khẩu trang xuống, cho nên Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch mua hai phần hot dog và nước uống xong, tìm một chỗ cây cối rậm rạp ngồi xuống.
Nếu là tại công viên, chỗ thế này cho dù có hẹn trước cũng không tìm được, may mắn đây là công viên trò chơi, cơ bản không có ai muốn ngồi ở đây lãng phí thời gian.
Nhan Túc Ngang cùng Tiểu Bạch sóng vai ngồi xuống, trong lòng một cảm giác thỏa mãn nhè nhẹ trào dâng.
Nếu mà tính toán chi li thời gian hắn ở cùng với Tiểu Bạch, nếu không phải là ăn uống, thì cũng là trên đường về nhà, tất cả mọi thứ đều nhẹ nhàng bình thản, nhưng cho dù là nhẹ nhàng vẫn tạo cho hắn một loại cảm giác ngây ngất, hận không thể từng giây từng phút không xa rời.
"Tiểu Bạch."
"Vâng?"
"Rất xin lỗi hôm nay không thể cho cậu chơi thỏa thích được." Nhan Túc Ngang giọng nói tràn đầy tiếc nuối. "Thực ra tôi vừa rồi là bởi vì đói bụng, hay là ăn hot dog xong chúng ta chơi tiếp nha?"
Tiểu Bạch quay đầu nhìn hắn chăm chú: "Nói thì phải giữ lời, anh đã nói là chỉ ăn trưa thôi."
"..." Nhan Túc Ngang chán nản cắn cắn miếng hot dog.
Tiểu Bạch chậm rãi xoay xoay thắt lưng. Mỗi lần ở cùng một chỗ với Nhan Túc Ngang, tâm trạng lại cảm thấy thư thái không nói nên lời.
Hắn đột nhiên nhớ tới câu hỏi của Giả Chí Thanh hôm qua.
– Cậu có muốn cùng chung sống với anh ấy cả đời không?
Cùng chung sống với đàn ông cả đời. Câu hỏi này nếu là trước đây, cậu ngay cả nghĩ cũng không sao tưởng tượng được, nhưng không biết tại sao, khi đem đối tượng biến thành Nhan Túc Ngang, cậu cư nhiên lại thực sự nghiêm túc suy nghĩ.
"Nhan Túc Ngang."
"Sao?"
"Anh có thể chung sống với Liên Giác Tu cả đời không?"
"Khục..." Nhan Túc Ngang bị mắc nghẹn không sao nói được.
Tiểu Bạch vội vàng đưa nước cho hắn.
Nhan Túc Ngang nhận lấy uống một ngụm, rồi lại thở hổn hển thật lâu mới nói: "Cậu vì sao lại nghĩ tới chuyện này?" Chẳng lẽ vì hắn với Liên Giác Tu thân mật quá, làm cho cậu ấy hiểu lầm rồi? Nếu như vậy phải chăng là, Tiểu Bạch đối với hắn... cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác?
Nhan Túc Ngang hai mắt lấp lánh lấp lánh nhìn cậu.
Tiểu Bạch bị hắn nhìn đến mất tự nhiên: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi."
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!" Nhan Túc Ngang sợ cậu nghĩ ngợi lung tung, dùng giọng điệu cứ như là đọc thần chú.
Quả nhiên, nam với nam ở cùng nhau là chuyện rất kỳ quái mà.
Tiểu Bạch hiểu ra cười cười: "Ừ, tôi hiểu rồi."
...
Nhan Túc Ngang nghi ngờ nhìn cậu. Cậu ấy cuối cùng là hiểu được cái gì chứ?