~.~
Tiểu Bạch còn đang ngơ ngác không hiểu, Cao Cần đã búng tay một cái thay đổi đề tài.
"Tiểu Bạch, thật ra hôm nay tìm cậu đến, là vì buổi họp báo ra mắt phim." Hắn ngừng lại một chút rồi mới nói: "Đáng lẽ phải nói trước với cậu, nhưng mà điện thoại di động của cậu lại tắt máy."
Bất cứ ai nhìn thấy vẻ mặt của Cao Cần lúc này, cũng sẽ cho rằng việc không báo trước cho Tiểu Bạch hoàn toàn chẳng phải là lỗi của hắn, ngược lại việc Tiểu Bạch không mở điện thoại mới là chuyện không thể tha thứ được.
Bởi vì gương mặt của hắn lúc này thật quá sức công minh chính trực.
Tiểu Bạch cúi đầu xin lỗi.
Cao Cần cầm lấy một tờ rơi giới thiệu phim trên bàn đưa cho cậu: "Là phim về cảnh sát tội phạm. Nam diễn viên chính là Nhan Túc Ngang, nữ diễn viên chính là Trương Giai Giai." Hắn nhìn vẻ mặt mê man như lạc vào màn sương mù của cậu, nhướn mày: "Biết Trương Giai Giai là ai không?"
Tiểu Bạch nhìn người đẹp thanh thoát tóc dài bay bay trong tờ giới thiệu phim, gật gật đầu: "Là người quảng cáo dầu gội đầu."
...
Cao Cần trong lòng không hề sợ hãi dạy dỗ: "Quảng cáo dầu gội đầu chỉ là một phần trăm trong công việc của cô ấy, cô ấy không phải lúc nào cũng chỉ làm việc này. Lúc gặp nhau cậu tuyệt đối không nên nói như vậy."
Tiểu Bạch thận trọng gật đầu nói: "Vâng."
Thấy cậu vâng lời một cách ngoan ngoãn như thế, Cao Cần lại có chút lo lắng: "Vậy cậu sẽ nói cái gì?"
"Chị là người chỉ dùng một phần trăm thân thể để quảng cáo dầu gội đầu."
"... Dùng một phần trăm thân thể," Cao Cần khóe miệng giật giật, "Cậu thật là biết cách dùng từ."
Tiểu Bạch nói: "Làm người dẫn chương trình, lời nói bắt buộc lúc nào cũng phải đầy đủ và chính xác."
"..." Cao Cần sờ sờ lông mày: "Quên đi. Đằng nào thì cậu với cô ấy cũng không có gì phải đối chọi nhau." Hắn chỉ tay vào cô gái xinh đẹp bên dưới Trương Giai Giai: "Cô ấy là là nữ diễn viên thứ chính, tên Đàm Phi. Cô ấy mới là đối thủ của cậu trong hầu hết các cảnh quay."
"A, vậy hả, tôi phải đóng phim sao?" Tiểu Bạch giật mình nhìn thấy ảnh của chính mình cư nhiên được bố trí ở phía dưới của phía dưới của Nhan Túc Ngang.
Cao Cần giơ tay ra: "Không thì sao? Chẳng lẽ mời cậu đến để làm chứng cho đám cưới hả?"
"À không, tôi tưởng là làm rể phụ."
Hàng mi Cao Cần hơi run run, ý vị sâu xa nói: "Vậy cậu để cô dâu ở đâu rồi?"
"..." Tiểu Bạch ngơ ngác nói: "Chuyện này rể phụ cũng phải lo nữa sao?"
Vừa lúc đó, Nhan Túc Ngang đẩy cửa tiến vào. Tuy rằng trên mặt vẫn như cũ chẳng có lấy một nụ cười, nhưng nhìn qua có vẻ cứng cỏi chịu đựng hơn nhiều. "Đi được chưa?"
Cao Cần nhún vai nói: "Tôi mới nói cho cậu ấy biết, cậu ấy sẽ đảm nhận vai nam phụ thứ ba trong phim."
Nhan Túc Ngang kinh ngạc nhìn hắn: "Anh xác định hai người là dùng miệng nói, chứ không phải hoa tay múa chân mà diễn tả?" Làm gì mà tốn hết nửa ngày, chỉ nói được có một câu như thế.
"Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, " Cao Cần chậm rãi nói: "Thì ra hôm nay là buổi họp báo ra mắt phim, chứ không phải đám cưới gì đó."
Nhan Túc Ngang nhìn sang Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nói: "Anh phải nói rõ chứ." Trong suy nghĩ của cậu, hễ mặc vest đương nhiên là có liên quan đến đám cưới.
"Có lẽ anh ấy không có thói quen nói bằng miệng, mà đã quen hoa tay múa chân để diễn tả chăng?" Cao Cần ra một đòn thật đẹp.
Nhan Túc Ngang bất đắc dĩ nói: "Tôi mặc kệ mấy người hoa tay múa chân, họp báo sắp khai mạc rồi đó."
Cao Cần nhìn nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Vẫn còn mười hai phút nữa."
Chính là mười hai phút vô cùng quan trọng.
Bọn họ dùng phân nửa thời gian ngắn ngủi này để giải thích về bộ phim cũng như vai diễn cho Tiểu Bạch, rồi dùng nửa thời gian còn lại chạy đến hội trường.
Khi đến nơi, đa số mọi người đều đã ngồi vào chỗ.
Mặc dù vậy khi bọn họ tiến vào hội trường, tất cả các phóng viên đều vỗ tay đón chào.
Cao Cần không khỏi thở dài.
Về mặt truyền thông, Phong Á Luân rõ ràng đã thất bại thảm hại.
Tuy cánh phóng viên vẫn thích viết những tin tức hành lang của Nhan Túc Ngang, hoặc là xào nấu các loại tin lá cải loạn thất bát tao, nhưng từ tận đáy lòng, bọn họ quả thật đã dành cho Nhan Túc Ngang một sự kính trọng sâu sắc. Nguyên nhân cũng không nằm ngoài những thành công chói lọi rực rỡ mà anh ta đạt được trong cả ba lĩnh vực quan trọng điện ảnh, truyền hình và ca nhạc.
Nói tóm lại, trước kia Phong Á Luân đối đầu với Nhan Túc Ngang, đầu tiên là bởi vì ân oán giữa Mã Thụy và Trương Phục Mãn. Sau nữa, cũng muốn mượn danh tiếng của Nhan Túc Ngang để phát triển địa vị và tiếng tăm cho Phong Á Luân.
Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch cùng ngồi xuống.
Vốn dĩ ban đầu ngồi giữa bọn họ là nam diễn viên phụ thứ hai Trần Đức Chương, có điều Nhan Túc Ngang ngay từ lúc khai mạc đã sắp xếp hắn cùng nữ diễn viên phụ thứ hai Đàm Phi thân thân thiết thiết ngồi cạnh nhau.
Hắn và Trương Giai Giai chia ra ngồi ở hai bên đạo diễn.
Nhan Túc Ngang nhân cơ hội này giới thiệu Tiểu Bạch với đạo diễn: "Đạo diễn nổi tiếng thế giới, Liên Giác Tu."
Liên Giác Tu quay đầu lại.
Một gương mặt chữ điền ngay thẳng tràn đầy dũng khí oai phong lẫm liệt.
Hắn vô cùng tỉ mỉ đánh giá Tiểu Bạch, sau đó hướng sang Nhan Túc Ngang cười nói: "Mắt nhìn tốt lắm. Cậu ấy đúng là rất có thần thái của Bạch Thụy Địch."
Nhan Túc Ngang đắc ý cười cười.
Tiểu Bạch đột ngột "A" lên một tiếng: "Liên Giác Tu, anh có phải là người bạn bị tai nạn giao thông phải nhập viện của Đại Thần không?"
...
Nhan Túc Ngang vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đúng là anh ấy."
Liên Giác Tu vỗ vai Nhan Túc Ngang, nghiêm túc hỏi: "Cậu giới thiệu tôi như thế hả?"
Nhan Túc Ngang lại quay đầu sang hỏi Tiểu Bạch: "Tôi giới thiệu anh ấy như vậy hả?"
Tiểu Bạch lắc đầu: "Là phóng viên nói đó."
Nhan Túc Ngang thở phào nhẹ nhõm: "Tôi vô tội nha."
Tiểu Bạch lại bổ sung: "Bọn họ còn nói anh lúc đó hoàn thành cho xong công việc rồi mới đến thăm anh ấy."
Liên Giác Tu sắc mặt sa sầm nhìn sang Nhan Túc Ngang: "Cậu lúc đó không phải nói bởi vì kẹt xe mới đến trễ sao?"
Nhan Túc Ngang mặt không đổi sắc nói: "Bởi vì lúc làm xong hết việc đã quá trễ, cho nên mới bị kẹt xe vào giờ cao điểm."
"... Cũng vì cậu mà tôi đã phá vỡ nguyên tắc vàng là không bao giờ đọc tin tức của giới giải trí. Ít ra tôi đã không lấy nhầm một ông chồng tệ bạc!"
Nhan Túc Ngang nhýớn mắt một cái: "Cùng lắm chỉ là chọn nhầm bạn thôi. Hõn nữa, anh lúc ðó cũng chỉ bị gãy xương đùi, có phải là hôn mê hấp hối ngáp ngáp chờ chết đâu."
"Cậu đi theo cái tên khốn khiếp Cao Cần kia rồi hả? Miệng từ lúc nào mà thối dữ vậy?"
"Đó là phản ứng hóa học xảy ra mỗi khi gặp anh."
Trương Giai Giai nhìn hai người đang hồn nhiên trò chuyện quên trời quên đất, rồi lại nhìn tới người dẫn chương trình đang gấp tới độ vò đầu bức tóc, cười xen vào nói: "Đạo diễn, người dẫn chương trình đã liếc mắt đưa tình với anh lâu lắm rồi đó."
Liên Giác Tu sửa chữa lỗi lầm, hướng tới người dẫn chương trình mỉm cười.
MC nhanh chóng tuyên bố buổi họp báo bắt đầu.
Bộ phim điện ảnh này có tên là "Nam Nhân Lệ".
Giai đoạn trước tuyên truyền cũng không rầm rộ lắm, nhưng mà bất kể Liên Giác Tu, Nhan Túc Ngang và Trương Giai Giai bộ ba nam châm này đứng ở nơi nào, cho dù không tổ chức tuyên truyền đi nữa, cũng đã thu hút đủ sự chú ý rồi.
Các phóng viên hỏi một vài câu tượng trưng về đoàn làm phim xong, lập tức đổi đề tài, chuyển sự quan tâm tới các diễn viên.
Mặc dù là lính mới duy nhất trong lĩnh vực điện ảnh có mặt ở đây, là lính du kích nhảy dù xuống lãnh địa này, là lính lót đường ở các tít trang bìa cho các nhân vật quan trọng khác, thế nhưng Tiểu Bạch ngay cả khi ở nơi tinh vân hội tụ này, vẫn đạt được một sự quan tâm nhất định.
Một phóng viên hỏi: "Xin hỏi Tiểu Bạch, cậu có thấy áp lực trước những cảnh quay hay không?"
Tiểu Bạch chớp chớp mắt: "Còn chưa có quay mà, khi nào quay sẽ trả lời cho anh."
Phóng viên hỏi: "Vậy cậu đã xem qua kịch bản chưa?"
Nhan Túc Ngang lập tức cướp lời: "Tính xấu của Liên đại đạo quý vị chắc ai cũng biết rồi đó, kịch bản một sửa hai sửa chỉ là chuyện nhỏ, ba sửa bốn sửa là chuyện đương nhiên, năm sửa sáu sửa là chuyện bình thường, bảy sửa tám sửa vẫn còn muốn sửa."
Liên Giác Tu bật cười nói: "Cậu đừng nói lung tung, tôi sợ ngày mai sáng sớm lên trang bìa không phải là tin "Nam Nhân Lệ" sắp khởi quay, mà là Liên Giác Tu đổi tên thành Liên Sửa Sửa."
Cả hội trường cười rần rần.
Sự chú ý của phóng viên bị dời đi, lại hướng tới chuyện tình trong phim giữa Nhan Túc Ngang và Trương Giai Giai.
"Trước đây cộng đồng mạng có tổ chức một cuộc bình chọn cho Nhan Túc Ngang, kết quả bầu chọn cuối cùng là, Trương Giai Giai cô dẫn đầu tuyệt đối. Nếu như là trong hiện thực, hai người có khả năng này không?"
Phóng viên vừa dứt lời, Liên Giác Tu đã cười trêu chọc: "Hai người các bạn tốt nhất mau đi kết hôn đi, đỡ phải mỗi lần đóng phim đều bị hỏi câu này."
Nhan Túc Ngang lập tức lắc đầu nói: "Không được, kết hôn xong sẽ bị hỏi tới những vấn đề ngoài luồng khác nữa."
Các phóng viên phá lên cười.
Trương Giai Giai đột nhiên nói: "Tôi nhớ rõ số phiếu của tôi cũng không cao lắm đâu, trong khi phiếu bầu cho Tiểu Bạch lại không thấp chút nào."
Phóng viên đương nhiên không ngờ Trương Giai Giai cũng biết chuyện này, lập tức hào hứng hẳn lên, ánh mắt chằm chằm nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ngơ ngác.
Một phóng viên vui vẻ hỏi: "Nhan Túc Ngang, nếu như Trương Giai Giai và Tiểu Bạch đều thích anh, anh sẽ chọn ai đây?"
... Cái này cần phải hỏi sao?
Tiểu Bạch thích hắn, ừ, cái giả thiết này cũng được lắm.
Nhan Túc Ngang sờ sờ mũi: "Chuyện này à."
Nghe giọng điệu kéo dài của hắn, tính tò mò của mọi người đều trỗi dậy.
Liên Giác Tu đứng cạnh Cao Cần cũng hơi hơi thẳng người lên.
"Phải hẹn hò một tháng mới biết được." Nhan Túc Ngang ra một đòn thái cực quyền mềm mại.
Nhưng phóng viên không chấp nhận kiểu khách sáo này, bức bách hỏi: "Hẹn hò với Tiểu Bạch cũng được hả?"
Nhan Túc Ngang mỉm cười, đột nhiên một tay ôm vai Tiểu Bạch: "Không phải đã có cộng đồng mạng ủng hộ, nói rằng chúng tôi rất đẹp đôi sao."
Hắn nói thẳng thừng không hề kiêng kỵ chút nào, ngược lại đem đến một cảm giác quân tử rất đáng tin cậy mà thoải mái.
Các phóng viên hài lòng cười vui vẻ.
Họp báo xong, Nhan Túc Ngang đề nghị lái xe đưa Tiểu Bạch về nhà.
Cao Cần nhíu nhíu mày.
Nhan Túc Ngang đúng là mang họ Tư Mã Chiêu, tâm tư của hắn tuy rằng không đến mức người qua đường đều biết, nhưng mấy người bọn họ đều nhận thấy rõ như lòng bàn tay.
Lấy tư cách người quản lý mà nói, hắn hoàn toàn không muốn nghệ sĩ của mình vướng vào thứ tình cảm này. Thế nhưng là bạn bè, hơn nữa lại là người đang rơi vào loại tình cảm quyến luyến với bạn bè như thế, hắn cũng muốn ủng hộ. Tựa như một người đang mò mẫm trong bóng đêm, khao khát có một người bạn cùng lạc đường với mình.
"Đi ngủ sớm một chút." Hắn cuối cùng nhượng bộ, một phần mười là vì tình bạn, chín phần mười là vì bản thân.
Nhan Túc Ngang khóe miệng khẽ cong lên.
Thật ra để tiếp cận Tiểu Bạch chướng ngại vật lớn nhất chính là Cao Cần, nếu như hắn không nhúng tay vào, những thứ khác sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều – tất nhiên không bao gồm việc Tiểu Bạch hiểu ra, thậm chí đem lòng yêu thích mình.
Nghĩ tới đây, hắn lại thở dài, tương lai phía trước bị một màn sương mù bao phủ.
Tiểu Bạch ngẩng đầu: "Anh mệt lắm phải không?"
Nhan Túc Ngang gật đầu.
"Tôi có thể tự đón xe bus về." Cậu sờ sờ túi tiền, mới phát hiện ra bộ đồ đang mặc trên người không phải của mình: "Bộ đồ này tôi sẽ giặt rồi trả lại anh, nhưng mà trước hết..." Cậu xòe tay ra, "Có thể trước hết cho tôi mượn hai đồng được không?"
"Không được." Nhan Túc Ngang kiên quyết từ chối.
Tiểu Bạch ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó xoay người nhanh chân chạy theo hướng Cao Cần vừa mới rời đi: "Anh Cao Cần! Cho tôi mượn tiền..."
Nhan Túc Ngang đứng hình hết ba giây đồng hồ, sau đó mới nhớ ra mà đuổi theo.
Vừa đuổi theo, hắn vừa nhận ra Tiểu Bạch tuy vóc dáng nhỏ nhắn, thế nhưng tốc độ bỏ chạy tuyệt đối không thể xem thường chút nào.
Thế nên khi Cao Cần lái xe ra thấy được cảnh tượng sau đây:
Tiểu Bạch la hét ầm ĩ bỏ chạy thục mạng.
Nhan Túc Ngang hổn hà hổn hển đuổi sát theo sau.
Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.
"Mới đó mà đã... đã ra tay rồi?" Cao Cần nghi hoặc tự hỏi.