~.~
Tiểu Bạch đập đập cửa.
Cao Cần hạ kính xuống.
"Anh Cao Cần, cho tôi mượn tiền." Tiểu Bạch thở hổn hển nói.
Cao Cần nhìn cậu, lại nhìn người sau lưng cậu, từ tốn hỏi: "Để kiện ra tòa hả?"
...
"Hả?" Tiểu Bạch sửng sốt trong hai giây rồi mới nói: "Anh ấy chỉ là không đưa tôi về nhà, không phải là xe taxi từ chối chở khách. Mà cho dù xe taxi có từ chối chở khách đi nữa cũng không nghiêm trọng đến mức kiện ra tòa chứ? Trực tiếp khiếu nại lên công ty taxi là được rồi."
"Chuyện này không phải cứ khiếu nại là có thể giải quyết được." Cao Cần buột miệng nói một câu.
Nhan Túc Ngang ở phía sau nghe được mà đầu như muốn vỡ tung. Hắn là người sao Hỏa, hay hắn đang đứng trên sao Hỏa đây? Vì sao những gì bọn họ nói hắn nghe chẳng hiểu chút gì? "Có thể khép miệng lại giùm tôi không?"
Cao Cần nói: "Nếu tôi từ chối thì sao?"
"Tôi đây tự mình làm." Nhan Túc Ngang giơ giơ nắm tay lên.
Tiểu Bạch nói: "Minh tinh thì không thể đánh nhau, cái này trái quy định của công ty."
Cao Cần khen ngợi: "Nói đúng lắm."
Nhan Túc Ngang nghiến răng kèn kẹt: "Công ty của tôi là Duy Kiệt."
Cao Cần bổ sung: "Đó là công ty giải trí thuộc một tập đoàn bạo lực."
Ánh mắt Tiểu Bạch nhìn Nhan Túc Ngang lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Nhan Túc Ngang hung hăng trừng mắt nhìn Cao Cần: "Anh câm miệng lại cho tôi."
Cao Cần nói: "Đây cũng là lời thỉnh cầu?"
"Là cảnh cáo."
Tiểu Bạch đột nhiên kiễng chân, vuốt vuốt tóc Nhan Túc Ngang.
Nhan Túc Ngang và Cao Cần đồng thời hóa đá.
Một lúc lâu thật lâu sau.
Cao Cần là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh nói: "Có thể giải thích xem động tác vừa rồi của cậu ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc gì vậy?"
"Sống ở một tập đoàn bạo lực lâu như vậy, nhất định rất cực khổ." Tiểu Bạch thương cảm nhìn Nhan Túc Ngang.
Cao Cần cố gắng kết nối với sóng não của Tiểu Bạch: "Ý cậu là anh ta đánh nhau vất vả quá hả?"
Tiểu Bạch nói: "Có người bảo, người làm việc ở tập đoàn bạo lực thường xuyên bị đánh đập."
...
Nói cách khác, trong đầu của Tiểu Bạch hiện giờ là hình ảnh Nhan Túc Ngang mỗi ngày đều bị đánh đập bầm dập?
Cao Cần chợt nhận ra kỳ thật không bắt được sóng cũng chẳng sao.
"Ai nói với cậu người làm ở tập đoàn bạo lực mỗi ngày đều bị đánh đập?" Nhan Túc Ngang nghiến răng hỏi. Không phải là cái tên ở chung nhà Giả Chí Thanh chứ? Nếu quả thật như vậy, hắn không thể không cân nhắc kế hoạch bắt cóc ngay lập tức.
"Bà thím tầng trên đó."
...
Được rồi, kế hoạch bắt cóc vẫn nên nhanh chóng tiến hành đi.
"Mặc dù tôi không muốn nói, nhưng tôi không thể không nói rằng," Cao Cần lên tiếng, "Xe của tôi vẫn đang nổ máy."
Nhan Túc Ngang nhướn mày: "Thì sao?"
"Sắp hết xăng rồi." Hắn chỉ chỉ vào đồng hồ nhiên liệu.
"Thì sao?"
"Nếu như hai người không ngại, có thể chờ tôi chạy đi đổ xăng xong rồi sẽ quay lại tám tiếp về chuyện nội bộ của tập đoàn bạo lực?"
Nhan Túc Ngang nói: "Anh vì sao không nghĩ tới việc tắt máy?"
Cao Cần trừng mắt nhìn hắn: "Anh thực sự cho rằng tôi đi đổ xăng xong rồi còn trở về sao?"
Tiểu Bạch chớp mắt hỏi: "Vậy có ý gì?"
Nhan Túc Ngang giải thích: "Nghĩa là người này nói đi đổ xăng thực ra chỉ là một cái cớ, anh ta chính là đang chuẩn bị chạy trốn."
Cao Cần tức giận: "Anh đáng lẽ phải cảm ơn tôi vì đã kiếm cớ như vậy."
Nhan Túc Ngang khiêu khích nói: "Không thì sao?"
"Không thì tôi sẽ nhấn ga chạy thẳng. Đến lúc đó anh sẽ hiểu rằng có thể nói một câu tạm biệt với tôi là vinh hạnh cỡ nào."
Nhan Túc Ngang nhướn mày: "Vì sao không phải là vĩnh biệt?"
"Vì tôi không nghĩ anh sẽ chết sớm như thế."
...
Tuyệt đối không bao giờ nên đấu võ mồm với Cao Cần, bởi vì hắn đã được dán tem bảo đảm là sản phẩm chính hiệu của Đường Môn.
(Đường Môn ~ Đường Gia Bảo ở Tứ Xuyên nổi tiếng về sử dụng độc dược.)
Nhan Túc Ngang mặc dù lúc nào cũng ghi lòng tạc dạ, nhưng mà thường xuyên không thực hiện được.
Bởi vì miệng lưỡi của hắn ngoài khả năng dùng độc, còn có khả năng dụ địch vô cùng tốt, mỗi lần đều làm cho người khác hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
"Cho tôi mượn hai đồng là được rồi." Tiểu Bạch cúi xuống cửa xe, vẻ mặt vô cùng thảm hại nhìn Cao Cần. Từ nơi này đi bộ về nhà rất xa, cậu không biết chắc được mình có thể về nhà trước khi trời tối hay không.
Cao Cần nhạo báng liếc nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Nhan Túc Ngang: "Lên xe đi, tôi chở cậu về."
"Không cần." Nhan Túc Ngang kéo tay Tiểu Bạch: "Để tôi chở cậu."
Cao Cần nói: "Anh đảm bảo không có ý định lấy hai đồng của cậu ta chứ?"
Nhan Túc Ngang hàm răng lại bắt đầu kêu ken két: "Tôi không có."
Cao Cần lấy ra tờ mười đồng nhét vào tay Tiểu Bạch: "Nếu như anh ta lại dùng tiền xe uy hiếp bắt cậu làm những việc cậu không muốn làm, cứ việc ném cái này vào mặt anh ta!"
"..." Tiểu Bạch nhìn tờ tiền trong tay: "Cái này tốt hơn hả? Không phải đổi thành tiền xu ném sẽ đau hơn sao?"
Cao Cần dùng ánh mắt tràn ngập thương cảm khiêu khích Nhan Túc Ngang một cách trắng trợn.
Nhan Túc Ngang gõ gõ cửa xe: "Chưa học luật giao thông à? Không nên đậu xe giữa đường như vậy!" Nói xong, hắn một tay kéo Tiểu Bạch đến gần, cúi xuống trước mặt cậu nói: "Yên tâm, tôi sẽ không thu tiền của cậu đâu."
Tiểu Bạch nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ muốn nói, xe của anh hình như đậu ngược hướng."
"... Tôi thích chạy quanh trái đất một vòng!"
Yên lặng suốt cả nửa đoạn đường.
Tiểu Bạch không nhịn được đã ngủ gục.
Nhan Túc Ngang tranh thủ thời gian chờ đèn đỏ, âu yếm ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu.
Bỏ qua đám dây thần kinh làm cho người ta ngứa răng, Tiểu Bạch thực sự vô cùng đáng yêu đến không thể rời mắt được. Đương nhiên, cái mớ dây thần kinh kia lâu lâu cũng rất dễ thương.
Đèn xanh bật sáng.
Xe phía sau không kiên nhẫn bóp còi.
Tiểu Bạch mí mắt khẽ động, từ từ tỉnh giấc.
Nhan Túc Ngang trong lòng mắng chiếc xe kia đủ năm trăm lần.
Tiểu Bạch mơ màng hỏi: "Đã về tới nhà chưa?"
"Chưa. Hay là chúng ta đi ăn cái gì trước đi? Tôi từ sáng sớm tới bây giờ vẫn đói meo." Nhan Túc Ngang mắt không chớp mặt không đỏ nói dóc.
"Ừ."
"Đi đâu ăn đây?" Nhan Túc Ngang nhớ tới cuộc hẹn lần trước bị bỏ lỡ, "Hay đi ăn mì qua cầu đi?"
"Không cần đâu. Về nhà ăn là được rồi."
"Về nhà?" Nhan Túc Ngang khóe miệng hơi hơi cong lên, giữ yên cả nửa ngày trời, mới có thể trở lại bình thường hỏi: "Như vậy có nhanh quá hay không?"
Tiểu Bạch nhìn một chiếc xe từ bên phải tăng tốc vượt lên phía trước: "Như vậy chắc cũng không nhanh lắm đâu."
Không nhanh lắm?
Nhan Túc Ngang len lén cười thầm.
Tiểu Bạch nhà hắn đâu phải đầu gỗ đâu, rõ ràng rất nhạy cảm đó, chỉ một chút xíu thôi cũng cảm nhận được nha.
"Không thể nhanh hơn một chút sao?"
"Nhanh hơn một chút?" Nhan Túc Ngang nhẹ giọng lặp lại: "Cậu muốn nhanh hơn à?"
"Tốt nhất là đừng để cho xe đạp vượt lên trước như vậy." Xe hơi thể thao mà lại thua xe đạp... Chuyện này thật sự hơi mất mặt đó.
"..."
Vút.
Xe đạp giáp cùng người qua đường giáp đồng thời cùng cảm nhận được một cơn gió rất mạnh vừa vụt qua.
Lá rụng bay lả tả, mà nguyên nhân tạo ra cơn gió đã mất hút nơi cuối đường.
Về đến nhà, việc đầu tiên Tiểu Bạch làm là đem canh bánh gạo hâm nóng lên.
Cậu mở lửa, bắc nồi lên bếp, rồi lại vô cùng chu đáo gọt vỏ táo.
Nhan Túc Ngang rảnh rỗi đi qua đi lại trong phòng: "Phòng cậu có phải hơi gần phòng Giả Chí Thanh quá không?"
...
"Hả?" Tiểu Bạch ngây ra như phỗng.
"Hai phòng chỉ cách nhau một bức tường." Chỉ cần dùng búa gõ nhẹ một cái là có thể qua được.
"Nhưng mà, cả nhà tổng cộng chỉ có ba mươi mét vuông..."
Nhan Túc Ngang lại nhìn đến khóa cửa phòng cậu: "Cái khóa này chỉ cần đá một cái là bung ra ngay phải không?"
...
"Tại sao lại muốn đá?"
Nhan Túc Ngang nói: "Ý của tôi là, nếu lỡ như gặp phải ăn trộm thì rất nguy hiểm."
"Nhưng mà ăn trộm ngay cả cửa an toàn bên ngoài cũng mở được, thì cái khóa này cũng chẳng có tác dụng gì đúng không?"
Nhan Túc Ngang hăng hái bừng bừng đưa ra kiến nghị: "Dùng khóa bằng mật mã thì sao?"
Tiểu Bạch nói: "Thì nó sẽ thành vật đáng giá nhất nhà."
"..."
Canh bánh gạo thật ngon.
Hai người mặt đối mặt cùng ngồi ăn canh bánh gạo.
"Ngon quá." Nhan Túc Ngang húp một muỗng đầy, còn chưa kịp cảm thấy hương vị thế nào, đã lập tức thốt lời khen ngợi.
Tiểu Bạch mỉm cười: "Giả Chí Thanh cũng rất thích ăn đó. Có điều ngày hôm nay cậu ấy đi hẹn hò rồi."
Câu đầu tiên chẳng vui vẻ tí nào, câu thứ hai lại cực kỳ vui vẻ. Nhan Túc Ngang làm bộ lơ đãng hỏi thăm: "Cậu ta có bạn gái rồi hả?"
"Ừ. Là một người đẹp làm phóng viên nha."
"Phóng viên?" Nhan Túc Ngang nhíu nhíu mày.
Là nghệ sĩ, đối với hai từ phóng viên này khá là nhạy cảm.
"Cậu có biết cô ấy là phóng viên phụ trách lĩnh vực nào không?" Hy vọng không phải giới giải trí.
Tiểu Bạch lắc đầu nói: "Không biết. Tôi chỉ biết tên cô ấy là Nhạc Thanh."
"Nhạc Thanh?" Nhan Túc Ngang trán còn nhăn thêm mấy phần, "Cậu ta gặp cô ấy ở đâu?"
"Trong bệnh viện."
Nhan Túc Ngang không nói gì.
Tiểu Bạch nháy nháy mắt: "Anh biết cô ấy à?"
"Nếu như người cậu nói là tổng biên tập của tờ "Vanilla" thì, đúng vậy, tôi có biết."
"Tổng biên tập?" Tiểu Bạch mở to mắt: "Nếu vậy không phải rất giỏi sao?"
"Cực kỳ giỏi. Nhất là về mặt điều khiển đàn ông."
Tiểu Bạch nhíu mày: "Anh là đang nói xấu cô ấy hả?"
"Cậu có thể xem là lời khen ngợi cũng được."
Cửa chính truyền đến tiếng mở cửa.
Tiểu Bạch nhẹ giọng nói: "Câu vừa rồi đừng nói cho Giả Chí Thanh."
Nhan Túc Ngang nhăn mày.
"Tôi trước tiên phải điều tra đã." Tiểu Bạch chồm người tới trước, nói thật khẽ: "Chí Thanh rất thích cô ta."
Nhan Túc Ngang gật đầu.
Cửa mở, Giả Chí Thanh trên mặt nụ cười đến tận mang tai, thấy Nhan Túc Ngang vẫn tiếp tục cười lớn chào hỏi: "Hi, Đại Thần!"
Nhan Túc Ngang cùng Tiểu Bạch nhìn hắn giữ nụ cười toe toét đi thẳng vào phòng.
Khoảng cỡ ba phút sau, hắn mới giật mình thò đầu từ trong phòng ra hỏi: "Đại Thần, anh làm sao lại ở đây... Á, canh bánh gạo?"
Nhìn kiểu nào, Đại Thần cũng không giống người ăn được canh bánh gạo nha. Trừ phi, món này được bỏ thêm vi cá.
Hắn cố tình thò đầu vào tô của Tiểu Bạch.
"Cải thảo?" Hắn thiếu chút nữa thì té xỉu. Có thể nào Đại Thần đến nhà bọn họ, Tiểu Bạch lại dám chỉ cho anh ấy ăn cải thảo. "Tiểu Bạch, cậu, cậu..."
"Mình làm sao?"
"Cho dù là cậu không có vi cá, ít ra cũng phải thêm chút lòng đỏ trứng, phải có chút cốt cách của fan hâm mộ chứ."
...
Nhan Túc Ngang nhăn nhăn mũi, nói sang chuyện khác: "Cậu có chuyện gì vui mà cười tươi như thế?"
"Ha ha." Giả Chí Thanh lại bắt đầu cười sung sướng.
Nhan Túc Ngang suy đoán nói: "Cậu cùng Nhạc Thanh đã hôn nhau rồi?"
Giả Chí Thanh khuôn mặt đỏ lên, nhăn nhó giậm chân nói: "Đáng ghét, người ta mới gặp có vài lần, làm sao lại nhanh như vậy được chứ?"
Vậy là tốt rồi, nếu không mình sẽ ói một trận. Nhan Túc Ngang vui mừng nghĩ.
"Nhưng mà chúng tôi có nắm tay rồi." Giả Chí Thanh nói xong, lập tức bỏ chạy về phòng, đóng cửa lại.
Nhan Túc Ngang nhìn vào cánh cửa khẳng định: "Cậu ta nhất định là xử nam."