~.~
Buổi tối tám giờ hai mươi chín phút lẻ sáu giây.
Giả Chí Thanh đúng giờ xuống lầu, lại phát hiện ra Đại Thần đã đứng dựa lưng vào xe thể thao nhìn ra ngoài hàng lang từ đời nào rồi. Cái bản năng đánh hơi thấy mùi nguy hiểm có từ thời tiền sử may mắn không bị thoái hóa đã cảnh báo cho hắn biết, tốt nhất là đừng có bén mảng lại gần.
Nhưng bản năng săn mồi của Đại Thần rõ ràng mạnh hơn.
Ngay khi chân hắn vừa xoay được một góc ba mươi độ, ánh mắt của Nhan Túc Ngang đã lập tức chính xác phóng tới chỗ hắn.
"Hi, Đại Thần." Giả Chí Thanh làm ra vẻ vô cùng phong độ, khệnh khạng đi tới.
Nhan Túc Ngang đưa tay kéo kéo cổ áo.
Giả Chí Thanh lập tức dừng bước: "Đại Thần, động tác này của anh, rất nhiều người thích làm trước khi đánh nhau đó nha."
Nhan Túc Ngang nói: "Tôi cũng là một trong rất nhiều người đó."
"..." Giả Chí Thanh vẻ mặt đau khổ nói: "Có chuyện gì từ từ nói mà, việc gì phải đâm đâm chém chém chứ? Đó là điểm không tốt của con người, cứ thích giết hại lẫn nhau, cho nên mới phải có luật pháp đó. A, anh nghĩ thử xem, các giống loài khác làm gì bị ràng buộc bởi luật pháp chứ."
"Cậu hẳn là nên cảm ơn vì con người có luật pháp ràng buộc đi."
"Hả?"
"Nếu không thì cậu sớm đã bị..."
Đoạn phía sau hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được.
Giả Chí Thanh tưởng tượng xong cái đoạn kết này, quyết định nếu có thể không nói thì tuyệt đối không cần nói, đỡ phải càng nói càng nhiều, càng nói càng sai, hậu quả là càng sai càng nhiều.
Nhan Túc Ngang lại đưa tay nới rộng cổ áo: "Tôi có nói trước khi đánh nhau thích làm động tác này, không có nghĩa là mỗi lần làm động tác này đều phải đánh nhau."
Đầu óc Giả Chí Thanh bị hai câu nói này vờn qua vờn lại, sau đó vui mừng cho ra kết luận: Đại Thần không phải chuẩn bị đánh mình.
"À, Đại Thần hẹn tôi ra đây có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là nhận ra, hai chúng ta nên thân mật trò chuyện một chút." Nhan Túc Ngang mỉm cười.
Giả Chí Thanh run sợ trước sự ưu ái bất thường này: "Anh có phải tìm lộn người hay không?"
Vẻ mặt tươi cười của Nhan Túc Ngang lạnh đi: "Cậu không muốn?"
Giả Chí Thanh ngẩn ngơ, sau đó trịnh trọng nói: "Tôi nguyện ý."
Một học sinh tiểu học đúng lúc đó đi ngang qua, nghe thấy câu này, lập tức trả lời: "A men. Tôi tuyên bố hai người chính thức trở thành vợ chồng."
"..."
"..."
Hai người một bình tĩnh một khẩn trương trong nháy mắt biến thành hai cây nước đá.
Nửa ngày sau.
Nước đá từ từ tan ra.
Nhan Túc Ngang thản nhiên nói: "Vừa rồi cậu có thấy người nào đi ngang qua không?"
"Làm gì có ai." Giả Chí Thanh vội vã lắc đầu, "Tôi hoàn toàn chẳng thấy ai đi qua cả, càng không nghe có ai nói rằng A men chính thức trở thành vợ chồng."
"..." Đứng hình trong ba giây, Nhan Túc Ngang gật đầu: "Tốt. Bây giờ chúng ta nói tới chuyện của chúng ta đi."
"Chuyện của chúng ta?" Giả Chí Thanh giọng nói lập tức sắc bén hẳn lên. Hắn rõ ràng nhớ kỹ Đại Thần lần trước nói người anh ta thích là Tiểu Bạch mà, làm sao mà đùng một cái lại biến thành chuyện của hai người bọn họ vậy? Lẽ nào... Đại Thần đã thay lòng đổi dạ rồi sao?
Ôi, nhưng mà hắn đã có Nhạc Thanh rồi, hắn không thể nào làm chuyện có lỗi với cô ấy được đâu.
Sự quyến rũ của mình thật là phiền phức quá đi!
Nhan Túc Ngang nói: "Nói đúng hơn, là chuyện của tôi và Tiểu Bạch, cùng với chuyện của cậu và Tiểu Bạch."
Giả Chí Thanh vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm trút được gánh nặng trong lòng nói: "Ừ."
"Tôi thích Tiểu Bạch."
"..." Vì sao Đại Thần thích Tiểu Bạch mà chưa bao giờ nói với Tiểu Bạch, lại luôn luôn tìm hắn mà nói vậy. Giả Chí Thanh rất phiền não: "Đại Thần, lần trước anh đã nói rồi."
"Phải. Tôi chỉ muốn cậu lúc nào cũng nhớ rõ chuyện này."
"..." Vì sao hắn phải lúc nào cũng nhớ rõ chuyện này. Rõ ràng người thích không phải là hắn, người được thích cũng không phải là hắn mà. Giả Chí Thanh càng thêm phiền não: "Đại Thần, mấy chuyện này người bình thường nghe xong chắc chắn sẽ nhớ rõ mà." Hắn ban đầu còn bị sốc tới cả đêm không ngủ được luôn.
Nhan Túc Ngang nói: "Tôi muốn nói, tốt nhất là phải quán triệt tư tưởng để lời nói lúc nào cũng đi đôi với hành động."
"..."
"Quán triệt tư tưởng như thế nào?" Chẳng lẽ bắt hắn ra giữa đường rống lên "Nhan Túc Ngang thích Tằng Bạch" mới chịu sao? Hắn dám đảm bảo là, nếu thật sự làm vậy, Cao Cần nhất định sẽ an bài cho hắn một cỗ quan tài hoặc là một vé tới bệnh viện tâm thần.
"Ví dụ như là," Nhan Túc Ngang âm thanh từ tốn lạnh lẽo nói: "Lúc tôi và Tiểu Bạch hẹn hò, cậu ấy sẽ không nói ra mấy câu có phải là luật bất thành văn hay không!"
"Anh và Tiểu Bạch hẹn hò?!" Giả Chí Thanh đã hoàn toàn đứng hình ở nửa câu đầu tiên.
"Hoặc ví dụ như là," Nhan Túc Ngang nhớ đến cảnh tượng lúc đó, lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi: "Lúc tôi dụ dỗ cậu ấy, cậu ấy sẽ không hỏi có phải tôi đang muốn phát triển lực lượng fan hâm mộ hay không."
"... Anh vừa nói dụ dỗ." Bản thân là Đại Thần, cư nhiên lại dám can đảm nói ra một cách thẳng thừng huỵch toẹt như thế!
Nhan Túc Ngang mặt không chút cảm xúc hỏi: "Tôi có nói sao?"
"Có."
"Được rồi, tôi có nói, vậy thì sao?"
Giả Chí Thanh không còn gì để nói. Xem ra, bởi vì anh ta chính là Đại Thần, cho nên mới hoàn toàn không biết xấu hổ mà tuyên bố một cách tự tin như vậy.
Nhan Túc Ngang tiếp tục trút hết nỗi oán giận: "Rồi ví dụ như là, khi nói chuyện về kịch bản, cậu ấy sẽ không nói mấy câu tiền cát xê rất cao, tới mấy ngàn đồng!"
Nhắc tới tiền, Giả Chí Thanh hai mắt dại hẳn đi: "Chẳng lẽ không được mấy ngàn đồng?"
"..."
"Không lẽ chỉ có mấy trăm?"
"..." Nhan Túc Ngang nói: "Mấy chuyện này chẳng lẽ lúc ký hợp đồng cậu không đọc hay sao?"
"Ký là Tiểu Bạch ký mà. Cậu ấy không đọc kỹ."
"..." Nhan Túc Ngang không khỏi không lo lắng về an toàn cá nhân của Tiểu Bạch nhà hắn. "Chẳng lẽ không có người quản lý đi cùng?"
"Có, Cao Cần đó. Có điều anh ta không nói cho tôi biết." Nói đến đây, Giả Chí Thanh lại giận đến nỗi nghiến răng ken két. Ban đầu hắn tốt xấu gì cũng là người quản lý, bây giờ tự nhiên bị vùi dập thành trợ lý. Tiền ít không nói đi, ngay cả lúc hẹn hò với bạn gái cũng cảm thấy thua kém.
Cao Cần miệng lưỡi độc thì có độc, nhưng mà bán rẻ người khác là chuyện chưa bao giờ làm. Nhan Túc Ngang hơi hơi an tâm: "Tóm lại, cậu tốt nhất phải kiểm điểm suy xét lại lời nói và hành động cho đàng hoàng."
Giả Chí Thanh đột nhiên cất giọng tha thiết: "Đại Thần ơi."
Nhan Túc Ngang liếc xéo một cái: "Không cần đem cái điệu hò sông Dương Tử sông Hoàng Hà ra mà nói chuyện với tôi."
"Tuân lệnh," Giả Chí Thanh dõng dạc hô lớn: "Đại Thần."
"Gì?"
"Dụ dỗ sẽ không có hạnh phúc đâu."
"..."
Giả Chí Thanh chân thành nhìn hắn: "Mấy chuyện tình cảm, nhất định phải hai bên cùng tình nguyện mới được. Dụ dỗ, ép buộc, uy hiếp, lợi dụng đều không có kết quả tốt đâu."
Nhan Túc Ngang lạnh lùng nhìn hắn, âm thanh rít lên từ kẽ răng: "Lời – khuyên – quý – báu của cậu quá là thừa thải."
"Thật ra tôi gần đây mới hiểu được đó. Tình cảm phải do cả hai bên tự nguyện thì mới có hạnh phúc." Nói đến đây, hắn liếc nhìn Nhan Túc Ngang, xích lại gần vỗ vỗ vai anh ta, sung sướng trả thù: "Đại Thần à, nếu có thể, tôi thật lòng muốn đem hạnh phúc chia cho anh một chút. Ha ha, tôi có bạn gái rồi anh biết không? Ha hả, thực ra cũng không có gì hay để nói, chỉ là so với Chu Mẫn Lệ đẹp hơn một chút, khí chất so với Trương Giai Giai hay hơn một chút, tính cách so với Tiểu Bạch..."
Nhan Túc Ngang trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh: "Sao?"
"Tính cách so với Tiểu Bạch không khác nhau lắm, ha hả, đều rất lương thiện. Nhưng lại là một phóng viên."
"Không chỉ là một phóng viên, còn là là một phóng viên rất lợi hại."
"Đúng vậy, đúng vậy," Giả Chí Thanh phụ họa theo cả nửa ngày, sau đó mới phát hiện ra vội hỏi: "Đại Thần làm sao biết vậy?"
"Bởi vì rất không may, bạn gái cậu tôi tình cờ cũng biết một chút, cô ta..." Nhan Túc Ngang ánh mắt bỗng nhiên thay đổi, bất chợt trở nên ôn hòa.
Giả Chí Thanh nhìn theo ánh mắt của anh ta, đã thấy Tiểu Bạch lê đôi dép to tướng lép xép lẹp xẹp từ trên lầu đi xuống, trên tay còn cầm hai cái ly lớn.
Giả Chí Thanh ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Bạch, cậu xuống đây làm gì?"
Tiểu Bạch nói: "Tôi ở trên lầu thấy hai người nói chuyện tâm sự lâu quá, sợ hai người khát nước, cho nên đem nước cho hai người uống."
Tiểu Bạch nhà hắn thật là biết cách chăm sóc mà.
Nhan Túc Ngang vô cùng cao hứng cầm lấy ly nước, uống một ngụm xong, mới phát hiện không ổn: "Cậu nãy giờ vẫn ở trên lầu nhìn chúng tôi hả?"
Tiểu Bạch gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Không phải nãy giờ, chỉ mới thấy thôi."
Nhan Túc Ngang hơi khẩn trương hỏi: "Vậy cậu có nghe thấy gì không?"
Giả Chí Thanh bổ sung: "Ví dụ như là dụ dỗ gì đó... Ui da."
Đại Thần đạp lên chân hắn một cái thật mạnh.
Giả Chí Thanh đáng thương nhăn nhó ngẩng đầu: "Đại Thần, tôi đang mang dép đó."
Nhan Túc Ngang nhấc chân lên: "Tôi đang mang giày da đó."
Giả Chí Thanh nhìn vết giày đỏ hồng in dấu lên bàn chân, đau khổ nói: "Hic, biết rồi."
Tiểu Bạch khó hiểu nhìn bọn họ, sau đó cười nói: "Vậy hai người tiếp tục trò chuyện, tôi phải về đọc sách đây."
"Chờ một chút." Nhan Túc Ngang đem cái ly nhét vào tay Giả Chí Thanh.
Giả Chí Thanh 囧 nói: "Đại Thần, anh không phải lại muốn tiện đường đưa Tiểu Bạch về nhà chứ?"
Nhan Túc Ngang ném qua một ánh mắt lạnh lẽo chết người.
Giả Chí Thanh lập tức im miệng.
Nhan Túc Ngang mỉm cười nhìn Tiểu Bạch nói: "Chúng ta đi ăn khuya đi."
Giả Chí Thanh hai mắt lập tức sáng như đèn pha, phấn khích chỉ chỉ vào mình.
"Nhưng mà..." Tiểu Bạch do dự.
Giả Chí Thanh khẽ huých huých khuỷu tay vào cậu: "Đọc sách tuy quan trọng, nhưng thư giãn đúng cách cũng rất quan trọng đó nha. Đi thôi đi thôi." Chủ yếu là hắn có thể ăn chực được một bữa hà hà. Ăn cái gì bây giờ nhỉ? Món Nhật? Món Hồng Kông? Hay là...
Hắn đã hoàn toàn chìm đắm vào trong giấc mơ đẹp của mình.
Tiểu Bạch ngần ngại gật đầu.
Nhan Túc Ngang bấy giờ mới kéo cậu lên xe.
Bang bang hai tiếng, cửa xe đóng lại, hướng về phía đầu phố phóng đi.
Trên con đường đìu hiu gió lạnh, chỉ còn lại một mình Giả Chí Thanh ngẩng đầu nhìn ánh trăng mà cảm thán: "Vợ chồng mới bái đường, vứt bà mối qua tường. Ôi, hiện thực phũ phàng mà."
Đối với Tiểu Bạch mà nói, đóng phim cảnh khó nhất chính là đoạn đối thoại với Đàm Phi, còn cảnh quay lúc bị trói, cậu chỉ cần tỏ ra thật khiếp sợ là được. Tuy cần nhiều hành động, nhưng lại đơn giản hơn rất nhiều.
Nhan Túc Ngang cùng Tiểu Bạch trong phim ban đầu là đối thủ của nhau, chính là lúc vai diễn Thiệu Chấn Kỳ của Nhan Túc Ngang sau khi biết được ý định của Thang Long, đã chạy đến cảnh báo cho Bạch Thụy Địch, lại bị cậu ta đuổi ra ngoài.
Về sau Liên Giác Tu do lo lắng đến độ dài của bộ phim, quyết định xóa bỏ cảnh chung của hai người, thay vào đó tăng thêm cảnh đấu trí đấu võ giữa nam chính Nhan Túc Ngang và nam phụ Trần Đức Chương. Cũng vì thế mà Nhan Túc Ngang làm mặt lạnh với Liên Giác Tu suốt ba ngày liền.
Tự nhiên, đến ngày thứ tư bởi vì Nhan Túc Ngang nhận vai khách mời của một bộ phim khác, hai người về cơ bản cũng không có gặp mặt.