~.~
Ngày hôm sau, Tiểu Bạch cùng Giả Chí Thanh đều dậy thật sớm.
Giả Chí Thanh đặc biệt đem Tiểu Bạch xuống tiệm hớt tóc dưới lầu thường ngày vắng như
chùa bà đanh, chỉnh sửa mái tóc một chút. Sau đó tiếp tục đi đến cửa hàng bán hàng nhái
mua một lọ nước hoa hiệu BOSS, mà sau khi bị dính nước, màu đen trên lọ lem ra làm cho
nhãn hiệu biến thành BASS BASS.
Quần áo mặc chính là bộ đồ Cao Cần đưa hôm qua.
Sau khi trang phục chỉnh tề, Giả Chí Thanh hài lòng nhìn Tiểu Bạch nhẹ nhàng thoải mái
sạch sẽ trong gương, gật đầu nói: "Được, thế này trông rất ra dáng thần tượng."
Tiểu Bạch vuốt mớ tóc mái phủ qua trán, phiền muộn hỏi: "Vì sao lại để kiểu này?"
"Đây là mốt thời thượng đó." Giả Chí Thanh lấy ở dưới đệm sô pha ra một quyển tạp chí:
"Cậu xem, người mẫu trang bìa tạo hình rất đặc sắc."
Tiểu Bạch nhìn ngày: "Năm 1999, là mười năm trước rồi.""À, chỉ một vài năm không cần quan tâm, Ông Mỹ Linh diễn vai Hoàng Dung từ năm 83 tới
nay, vẫn được bắt chước theo đó thôi."
Tiểu Bạch biết Giả Chí Thanh nếu đang hưng phấn sẽ không nghe được bất kỳ lời nói trái ý
nào, cho nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"À, giám đốc bảo chiều nay hai giờ đến phải không?" Hắn phấn khích nhảy tới nhảy lui.
"Trưa nay chúng ta tuyệt đối không được ăn tỏi, hành, gừng... Được rồi, tốt nhất là trước khi
đi phải vào WC. Khoai lang cũng không được ăn, thối lắm."
Tiểu Bạch nói: "Trong nhà không có khoai lang."
Giả Chí Thanh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc quyết định: "Tiểu Bạch, chúng
ta trưa nay ăn kẹo cao su nha?"
"..."
Vì vậy bữa trưa của bọn họ chỉ có nhai nhai nhai cứ thế mà trôi qua.
Giả Chí Thanh là lần đầu tiên tới Ematto. Tuy rằng so về kiến trúc quy mô, Ematto nhỏ hơn
công ty bảo hiểm trước đây của hắn, nhưng trong mắt Giả Chí Thanh, nơi đây chỉ toàn chân
dài, không có bà chằn lửa và máy bay bà già. Sự khác biệt này đối với hắn cứ như là thiên
đàng với địa ngục.
Tiểu Bạch quen thuộc dẫn hắn tới tầng cao nhất.
Đang buồn chán lướt web khai quật các loại gian tình chôn giấu, mắt của thư ký chợt sáng
bừng.
"Tiểu Bạch." Cô tủm tỉm cười chào hỏi.
Giả Chí Thanh xông lên phía trước, cầm lấy tay cô: "Xin chào, tôi là Giả Chí Thanh, người
quản lý mới tới, sau này xin được chỉ giáo."Thư ký không thay đổi sắc mặt rút tay lại, cười nói: "Thì ra là người do Cao tổng giới thiệu,
giám đốc đang ở bên trong, mời vào."
Giả Chí Thanh không rời mắt khỏi cô.
Đúng là người đẹp đẹp đẹp mà - nguồn tài nguyên khan hiếm nhất ở công ty cũ.
Tiểu Bạch không nhịn được chọc chọc lưng hắn, hắn mới lưu luyến rời đi.
Thư ký nhìn bọn họ cùng biến mất sau cánh cửa, lập tức gỡ bỏ mặt nạ tươi cười trên mặt,
mở cửa sổ chat ra, bắt đầu công bố phát hiện mới:
Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: Có gian tình, gian tình oanh liệt nha o(≧v≦)o...
Thề có chết cũng không theo cảnh sát: Lẽ nào giám đốc của cô đã ra tay với Phong Á Luân
rồi?
Thúy Hoa: Phong Á Luân cuối cùng đã ra tay với Cao Cần rồi?
Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: tại sao các ngươi không đoán là hắn ra tay với ta?
Thúy Hoa: Ngáp, đi ngủ đây.
Thề có chết cũng không theo cảnh sát: Ta cũng đi.
Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: Các ngươi... Các ngươi... Các ngươi... /(ㄒoㄒ)/... Ta
hận các ngươi...
Canh hoa phù dung: các ngươi đang nói chuyện gì vậy?
Thề có chết cũng không theo cảnh sát: nói chuyện với em... em gái.
Canh hoa phù dung: bằng cách chọc cười cũ mèm đó hả?
Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: Tiểu Bạch hôm nay trở lại.Canh hoa phù dung: vì sao trở lại?
Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: nhưng lại dẫn theo một người quản lý nữa.
Thề có chết cũng không theo cảnh sát: ô dù, cậu ta quả nhiên là có ô dù!!!
Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: người quản lý kia là do Cao Cần sáng sớm hôm nay
thông báo.
Thề có chết cũng không theo cảnh sát: đó chính là gian tình, lẽ nào Tiểu Bạch là tình nhân
của Cao Cần??? O(∩_∩)O ha ha ~ lần này Phong Á Luân chắc chắn bị thất tình rồi!!!
Canh hoa phù dung: không hiểu.
Mông ngựa giám đốc rất khó vuốt: (≧▽≦)/ sẽ phát triển thành tình tay tư éo le! Cuối cùng
cũng có động lực làm việc rồi!
Trong phòng làm việc.
Mã Thụy đang đánh giá Giả Chí Thanh.
Cao Cần làm việc thế nào hắn đương nhiên hiểu rõ. Từ lúc biết anh ta tới giờ đã lâu như
vậy, nhưng chưa bao giờ để lộ nửa điểm nhược điểm trong tay người khác, lần này khi
không lại chủ động giới thiệu người - còn là em họ của mình vào công ty, cái này làm hắn
phải suy nghĩ kỹ.
Về Tiểu Bạch, hắn ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã hiểu tường tận.
"Hợp đồng tôi đã chuẩn bị hoàn chỉnh rồi." Hắn lấy từ trong ngăn kéo ra bản hợp đồng mới
chuẩn bị.
Giả Chí Thanh nhận lấy đang định đọc, lại nghe Mã Thụy nói một câu: "Yên tâm, Cao Cần
đã xem qua rồi."Giả Chí Thanh trong lòng vô cùng phiền muộn. Tuy biết rằng Cao Cần trong lĩnh vực này bất
kể kinh nghiệm hay năng lực đều cao hơn mình gấp trăm lần, nhưng nói như vậy, như thể
hắn chỉ là một tên bù nhìn không phải làm gì, suốt ngày chờ lãnh lương đi ăn chực. May mà
hắn đã nhiều năm lăn lộn trong lĩnh vực bảo hiểm, lập tức khiêm tốn cười cười: "Tôi chỉ là
muốn học hỏi anh Cao Cần một chút."
Mã Thụy không thể không nhìn hắn một cái: "Phải, thanh niên biết học hỏi là tốt."
Từ phòng làm việc đi ra, Giả Chí Thanh và Tiểu Bạch cùng thở phào nhẹ nhõm. Mã Thụy là
tên cáo già thành tinh lâu năm chắc chắn không thể dối gạt, chỉ là ánh mắt như phóng ra
luồng khí độc làm cả hai người đều cảm thấy ngạt thở.
Thư ký thấy bọn họ đi ra, lập tức đứng dậy, mỉm cười hỏi: "Chúng ta bây giờ là đồng nghiệp
rồi chứ?"
Giả Chí Thanh nhìn gương mặt trẻ trung nhiệt huyết của cô mà mạnh mẽ gật đầu: "Sau này
mong được giúp đỡ nhiều hơn."
Hiểu biết của Giả Chí Thanh về lĩnh vực này gần như là một tờ giấy trắng, bởi vậy hắn một
bên tuân thủ sắp xếp của Ematto, tham gia khóa học dành cho người quản lý, một bên vác
mặt dày tới nhà Cao Cần học tập kinh nghiệm. Cao Cần tuy rằng độc mồm độc miệng,
nhưng cũng chưa từng đuổi hắn ra khỏi nhà.
Tiểu Bạch phần lớn thời gian đều tham gia các khóa học do công ty sắp xếp. Cùng lớp với
cậu đều là các thiếu niên mười mấy tuổi, cậu ở nơi đó rất là khác người. May mà Tiểu Bạch
tính tình vô tư, cũng không thấy khó chịu. Ngược lại, với tính cách ôn hòa của cậu, bọn nhóc
suốt ngày bám dính theo.
Nhờ vào mối quan hệ của Cao Cần, Tiểu Bạch được mấy tạp chí mời làm người mẫu ảnh,
mặc dù còn non nớt và không tính là xuất sắc, nhưng cũng may nhờ vào ảnh hưởng của
"GO! GO! SU... SUPERSTAR!", cho dù là người mới, địa vị không cao, nhưng cũng khá nổi tiếng. Cậu lại học rất nhanh, chỉ cần qua vài ngày là có thể bắt đầu. Đằng nào thì cũng chỉ là
đứng yên chụp vài tấm hình, những biểu hiện dư thừa đều không cần thiết.
Nhiếp ảnh gia cho rằng cậu rất có phong cách, bởi vì ánh mắt của cậu luôn trong veo không
gợn chút nào.
Ngôn ngữ của Giả Chí Thanh gọi là ngu ngu ngơ ngơ.
Bất quá ngày hôm nay so với quá khứ khác nhau rất xa.
Tiểu Bạch cùng Giả Chí Thanh vừa bước vào studio đã bị bầu không khí màu hồng tim bay
phấp phới làm cho hoảng sợ.
Giả Chí Thanh ngây người hỏi: "Đây là ảo giác hả? Hiệu ứng ánh sáng hả?"
Tiểu Bạch nói: "Cảnh này trước đây mình cũng thấy qua rồi."
"Lúc nào?"
"Lúc tham gia chương trình truyền hình."
"..." Giả Chí Thanh cuối cùng cũng hiểu được... những trái tim hồng này xuất phát từ đâu.
Ở giữa đám đông vô cùng hỗn loạn, một gương mặt sắc nét ngời ngời, tươi cười đến lóa cả
mắt
"Nhan Túc Ngang? Anh ta vì sao lại ở đây?" Giả Chí Thanh lẩm bẩm.
Nhân viên giáp đi ngang qua: "Rất mong chờ ảnh bìa của Đại Thần nha."
Nhân viên ất tán thưởng: "Ừ, tạp chí kỳ này chắc chắn bán rất chạy."
Giả Chí Thanh lo lắng nhìn Tiểu Bạch: "Chúng ta nên làm gì đây?"
Tiểu Bạch chớp mắt: "Sao thế?""..." Lẽ nào cậu ấy không biết cậu ấy đã vô ý đắc tội vị Đại Thần này? Giả Chí Thanh do dự
không biết có nên lột trần thực tế tàn nhẫn.
Nhưng dường như ông trời không có cho hắn cơ hội để do dự.
Vì ánh mắt sắc sảo của Nhan Túc Ngang đã nhận ra bọn họ, liền rẽ đám đông mỉm cười đi
tới: "Tiểu Bạch."
Tiểu Bạch ngước nhìn lễ phép mỉm cười nói: "Xin chào."
Nhan Túc Ngang ánh mắt chỉ thoáng lướt qua Giả Chí Thanh liền quay trở lại khuôn mặt
Tiểu Bạch: "Đã lâu không gặp, lần trước thực sự là nhờ cậu chiếu cố."
Giả Chí Thanh dựng hết cả tóc gáy.
Tinh thần cảnh giác được tôi luyện dưới sự bắt nạt của Cao Cần chợt mạnh mẽ trỗi dậy,
kinh nghiệm lịch sử thương đau cho hắn biết, người đàn ông tươi cười vô cùng hòa nhã dễ
gần này chắc chắn là được xếp vào hàng cao thủ tầm cỡ Cao Cần. Chỉ khác biệt ở chỗ Cao
Cần cứ thế mà thể hiện ra không che giấu, còn anh ta lại bọc mình bên trong... lớp tim hồng
phấp phới kia.
"Ôi, Đại Thần anh thật quá khách khí rồi." Giả Chí Thanh đứng chắn gần hết phân nửa Tiểu
Bạch, khoa trương cúi người chào Nhan Túc Ngang: "Có thể cùng Đại Thần đứng trên một
sân khấu, thật sự là phúc đức tu từ kiếp trước của cậu ấy, sau này mong được Đại Thần
giúp đỡ nhiều hơn, chiếu cố nhiều hơn."
Nhan Túc Ngang mỉm cười nói: "Tiểu Bạch không phải bình thường được mấy bà thím ở
tầng trên chiếu cố sao? Làm gì đến lượt tôi?"
Linh cảm đã thành sự thật, anh ta vẫn còn ghi hận chuyện này. Giả Chí Thanh toát mồ hôi:
"Đại Thần thật là thích nói đùa. Ha ha... Hắc hắc... Tức cười quá, ha ha..."
Xung quanh dần dần yên lặng, chỉ có tiếng cười của hắn cứ kéo dài, kéo dài, kéo dài...Nhan Túc Ngang mặt không chút cảm xúc nhìn hắn, cho đến khi hắn cười đến độ khô cổ,
thanh âm nghẽn sâu trong cuống họng.
"Hơn nữa, đại ca trong công ty các cậu không phải là Phong Á Luân sao?" Đại Thần tiếp tục
ra đòn sát thủ.
... Đúng như dự đoán mà, nợ cũ đang ngóc đầu dậy khiêu chiến. Giả Chí Thanh vò đầu bức
tóc tìm biện pháp giải quyết tình cảnh nguy hiểm trước mắt.
Tiểu Bạch đột nhiên yếu ớt buông ra một câu: "Anh cũng muốn xin chữ ký của anh Á Luân
sao?"
...
...
...
Không phải yên lặng, mà là tuyệt đối yên lặng.
Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn Giả Chí Thanh đột nhiên toát mồ hôi ướt hết lưng áo. Mấy ngày
nay rõ ràng có rất nhiều người chạy tới nhờ cậu xin giúp chữ ký của Phong Á Luân, nhờ
quan hệ thân thích của Giả Chí Thanh và Cao Cần, cậu mỗi lần gặp Phong Á Luân yêu cầu
đều được đáp ứng. Cho dù Nhan Túc Ngang muốn xin chữ ký, cậu cũng sẽ sẵn lòng giúp
đỡ.
Lạch cạch.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lại.
Thì ra là nhân viên giáp quá khẩn trương, một lúc vô ý đánh rơi cây bút bi xuống đất, tự
dưng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.Nhân viên giáp lần đầu tiên trong đời nghĩ rằng, đánh rơi bút bi là một việc không thể chấp
nhận được. Ôi, ôi, hắn xin thề, từ đây về sau hắn sẽ không bao giờ làm rơi bất cứ cái gì ở
bất kỳ nơi nào nữa.
Nhan Túc Ngang chậm rãi hít sâu một hơi, mỉm cười nói với nhiếp ảnh gia: "Chúng ta bắt
đầu chụp đi."
"À, được được được, bắt đầu ngay." Nhiếp ảnh gia như được đặc xá, lập tức thu xếp đứng
lên.
Buổi chụp ảnh này Nhan Túc Ngang là nhân vật chính, những người khác bao gồm Tiểu
Bạch và hơn mười người mẫu chỉ làm nền, đứng ở phía sau Nhan Túc Ngang, làm cho hắn
ta nổi bật lên.
Nhiếp ảnh gia bố trí Tiểu Bạch ở vị trí xa nhất trong góc, nào ngờ Nhan Túc Ngang đột nhiên
nói một câu: "Để cậu ấy đứng cạnh tôi."
Nhiếp ảnh gia cùng Giả Chí Thanh đồng thời đổ mồ hôi lạnh.
"A, nhưng mà..." Nhiếp ảnh gia nhìn Tiểu Bạch bị kéo đến bên cạnh Nhan Túc Ngang, chiều
cao hơn kém nhau nửa cái đầu, hai người đứng chung một chỗ làm cho bố cục hình ảnh
không được hài hòa.
Cũng giống như một hàm răng đều như bắp tự nhiên lại thiếu mất một cái. Nếu đứng phía
sau còn có thể dùng kỹ thuật để xử lý, nhưng đối tượng quá gần như thế này thì hoàn toàn
không có biện pháp. Hắn không thể để Tiểu Bạch đứng ở phía trước được.
Nhiếp ảnh gia đang đấu tranh, suy nghĩ tìm cách để giải thích cho Đại Thần mà không làm
Đại Thần nổi giận.
"Có vấn đề gì sao?" Nhan Túc Ngang mỉm cười nhìn hắn.Nhiếp ảnh gia lấy hết can đảm, trầm giọng nói: "Đại Thần... hoàn toàn không có vấn đề gì."
Ôi, lời Đại Thần đã nói đương nhiên là mệnh lệnh. Nếu như Đại Thần nói sai, hãy đọc lại câu
trên.
Tạp chí nhanh chóng xuất bản, đúng như nhiều người dự đoán, số này có lượng xuất bản
lớn nhất từ trước tới nay.
Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang đứng cạnh nhau tuy rằng chiều cao có chênh lệch giống như
trong hàng phím của đàn dương cầm, có một phím bị nhấn xuống, tuy nhiên mượn lời nhận
xét của hai vị nữ độc giả thì: "Cậu ấy thấp thì có thấp, nhưng biểu cảm nét mặt cứ như thể đi
lạc từ một thế giới khác đến, khiến cho người ta không kiềm chế được khao khát muốn ôm
cậu ấy vào lòng."
"Cậu ta cùng Đại Thần đứng chung một chỗ, thật giống như mặt trời và mặt trăng, ánh sáng
và bóng tối, rõ ràng là bất đồng, nhưng lại cho cảm giác vô cùng hòa hợp."
Ngay lập tức, trên một diễn đàn kín nào đó, xuất hiện một chủ đề mới - Bạch Vương Thần.
Những bài viết được đọc nhiều nhất là:
[Chủ đề cố định] Khoảnh khắc thân mật của Đại Thần và Tiểu Bạch.
[Bình chọn] Ủng hộ Thần Bạch!
[Đồng nhân] Bỗng nhiên quay đầu, em vẫn ở đó.1
[Đồng nhân] Áp đảo vạn tuế!
1 Mạch nhiên hồi thủ, nhĩ y nhiên tại: câu này lấy ý từ bài thơ "Thanh Ngọc Án" rất quen thuộc trong đam mỹ:
"...
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ."Trong khi chủ đề này đang bất ngờ nổi lên, nhiều bài báo khác cũng nghiễm nhiên chiếm
trang đầu của các tạp chí.
Cuộc tranh giành tình cảm giữa các Thiên Vương!
Tiểu Bạch tinh khiết vs Thiên Hậu diễm lệ?
Rầm!
Cao Cần cầm năm sáu quyển tạp chí ném lên bàn của Phong Á Luân: "Không giải thích à?"
Phong Á Luân chỉ khẽ liếc mắt, thờ ơ nhún vai: "Tiểu Bạch nhân tiện cùng tôi đi mua sắm
thôi mà."
"Rồi nhân tiện ôm eo cậu ta?"
"Do dạo chơi mệt, nghỉ ngơi một chút."
Cao Cần trán nổi gân xanh, trầm giọng nói: "Có biết tôi vì sắp xếp Chu Mẫn Lệ làm lá chắn
cho cậu, đã tốn bao nhiêu nước bọt, bao nhiêu tiền không hả?"
Phong Á Luân nhún vai, trưng ra bộ mặt hối lỗi nhìn hắn: "Ôi xấu hổ quá đi, phải làm người
quản lý cho một tên đồng tính luyến ái, quả thật là thiệt thòi cho anh quá."
Cao Cần không để ý đến lời bông đùa của hắn, mặt không chút cảm xúc nói: "Cô ta hiện
đang cảm thấy rất mất mặt, không muốn liên can nữa."
Phong Á Luân vỗ tay cười nói: "Quá tốt. Tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa với chiếc xe
buýt công cộng đó nữa."
Cao Cần lạnh lùng hỏi: "Vậy cậu còn muốn tiếp tục dây dưa với tôi nữa không?"
Phong Á Luân hơi ngạc nhiên, lập tức làm nũng nói: "Cần Cần, anh sẽ không vì những
chuyện nhỏ nhặt này mà bỏ rơi tôi chứ?""... Trước đây thì không, bây giờ đang suy nghĩ."