hết vậy?
~.~
Các câu hỏi của Chu Thái quanh đi quẩn lại một vòng, lại quay về Tiểu Bạch.
"Tôi nghĩ rằng tất cả Bạch phiến đang ngồi trước ti vi đều rất tò mò, mối tình đầu của Tiểu
Bạch là khi nào?" Thật ra hắn càng muốn hỏi người yêu đầu của cậu là nam hay nữ hơn.
Nhan Túc Ngang khóe miệng khẽ động, nhưng không có ý kiến. Bởi vì câu hỏi này hắn cũng
rất tò mò.
Tiểu Bạch hỏi: "Mối tình đầu là lần đầu tiên nói yêu sao?"
Chu Thái gật đầu như giã tỏi.
Tiểu Bạch nói: "Không có."
Câu trả lời này làm Nhan Túc Ngang rất hài lòng.
Chu Thái rất không hài lòng: "Lẽ nào yêu thầm cũng không có sao?"Tiểu Bạch nói: "Cái này, có."
Chu Thái rất hài lòng.
Nhan Túc Ngang rất không hài lòng. Mặc dù cuộc sống của Tiểu Bạch trước khi gặp hắn,
hắn không có cách nào can thiệp được, nhưng biết Tiểu Bạch đã từng rung động với người
khác, hắn vẫn cảm thấy buồn bã trong lòng.
Chu Thái vẻ mặt tươi rói hỏi: "Là ai thế?"
"Tôi cùng với Chí Thanh, Hùng ca trước đây từng trò chuyện về chuyện này." Tiểu Bạch suy
nghĩ một chút rồi nói: "Cuối cùng bọn họ đều nhất trí cho rằng tôi yêu thầm Hằng Nga."
...
Chu Thái 囧 nói: "Là bởi vì nàng có liên quan tới heo sao?"
Tiểu Bạch nói: "Bởi vì Hằng Nga có khả năng hấp dẫn heo một cách tự nhiên." Như vậy thì
có thể kinh doanh mà không cần bỏ vốn rồi.
...
Nhan Túc Ngang đang lo lắng không biết có nên mua một cái chuồng heo, để nuôi dưỡng
heo của Tiểu Bạch đáng yêu nhà hắn.
Thời lượng của chương trình có hạn, tuy rằng Chu Thái còn rất nhiều câu hỏi muốn cùng
thảo luận với Tiểu Bạch, thế nhưng thời gian không đợi ai, hắn đành phải có chừng có mực.
Sau khi kết thúc chương trình, hắn đặc biệt trao đổi số điện thoại với riêng Tiểu Bạch.
Nhan Túc Ngang trong lòng cảnh giác, cười nói: "Cậu vì sao chỉ cần số của Tiểu Bạch, mà
lại không cần chúng tôi thế?"Chu Thái trả lời: "Trong giới ai cũng biết số di động của Đại Thần không thể tùy tiện cho
được."
Nhan Túc Ngang còn muốn nói cái gì, nhưng thấy Tiểu Bạch đã viết lên tờ giấy, nên đành
thôi.
Chờ Chu Thái đi rồi, Nhan Túc Ngang mới khẽ nói với Tiểu Bạch: "Sau này không nên tùy
tiện cho người ngoài số điện thoại di động."
Tiểu Bạch nói: "Em không cho anh ấy số điện thoại di động."
"Vậy em vừa viết trên giấy là..."
"Số điện thoại nhà." Cậu dừng lại một chút nói: "Chính là nhà thuê trước đây."
...
Nhan Túc Ngang mỉm cười xoa đầu cậu: "Làm tốt lắm."
Trong nhà đó hiện giờ chỉ có Giả Chí Thanh thôi phải không? Nếu cậu ta có bị quấy rầy quấy
rối thì cũng chẳng liên quan gì.
"Em nghĩ sao mà cho cậu ta số điện thoại nhà thế?"
Tiểu Bạch nói: "Bởi vì em không nhớ rõ số điện thoại di động của mình."
...
Nhan Túc Ngang mỉm cười gật đầu. "Dù sao thì em cũng không tự gọi điện thoại cho mình,
không nhớ cũng không sao."
Tốt nhất là người khác cũng không nhớ luôn, như vậy gọi điện thoại cho Tiểu Bạch sẽ chỉ có
một mình hắn thôi.Ngồi trên xe riêng quay về khách sạn cũng đã mười giờ tối.
Phòng của Tiểu Bạch là phòng đôi ở chung với Giả Chí Thanh.
Nhan Túc Ngang bực bội quan sát khe hở nhỏ xíu giữa hai cái giường, đang lúc định bảo
Tiểu Bạch dọn qua phòng suit của hắn, Liên Giác Tu bất thình lình từ bên ngoài bước vào:
"Trong khách sạn có phóng viên."
Giả Chí Thanh tức thì nhảy dựng lên, đem dây thắt lưng áo ngủ thắt chặt hai vòng, cảnh
giác nhìn ngó tứ phía: "Ở đâu ở đâu?"
Liên Giác Tu nói: "Là phóng viên, không phải phần tử khủng bố, không cần phải khẩn trương
như vậy."
Giả Chí Thanh lo lắng nói: "Hắn có thể lén cài camera theo dõi trong phòng để chụp trộm
ảnh khỏa thân của tôi không?"
Liên Giác Tu nói: "Làm vậy có ích lợi gì?"
...
Giả Chí Thanh vội ho một tiếng: "Ý của tôi muốn nói, hắn trong lúc chụp Tiểu Bạch nhân tiện
đưa tôi vào tầm ngắm luôn."
Nhan Túc Ngang trừng mắt nhìn hắn: "Vậy cậu cứ mua một bộ trang phục của phi hành gia
mặc luôn lúc ngủ là được."
Giả Chí Thanh tự động tự giác im miệng.
Nhan Túc Ngang quay đầu nói với Liên Giác Tu: "Có cần đổi phòng cho Tiểu Bạch hay
không?"
...Giả Chí Thanh phiền muộn nghĩ thầm: Đại Thần, anh không phải có cùng nỗi lo lắng đó
chứ?
Liên Giác Tu nói: "Chuyện trong phòng có gắn camera quay trộm thì tôi không lo. Khách sạn
này từng đón tiếp rất nhiều nhân vật nổi tiếng, các biện pháp bảo đảm an toàn hẳn là không
thành vấn đề. Tôi lo lắng bọn họ sẽ nằm vùng, sau đó chộp mấy cái ảnh vớ vẩn nào đó
hơn."
Hắn tuy không nói rõ mấy cái ảnh vớ vẩn nào đó là ảnh vớ vẩn gì, nhưng mà mọi người ở
đây đều hiểu rõ trong lòng ai đó nhất định là có cái vớ vẩn nào đó.
Nhan Túc Ngang nhíu mày hỏi: "Các người đều nhìn tôi làm gì?"
Liên Giác Tu nói: "Dù sao thì hôm nay nếu không nhìn, ngày mai nhìn bài tít trang bìa trên
báo cũng được."
Nhan Túc Ngang nói: "Đừng nói với tôi là nhất định sẽ bị chộp ảnh có được không?"
Liên Giác Tu nói: "Có muốn đánh cược không?"
"..." Nhan Túc Ngang thở dài nói: "Chiêu này của anh quá xưa rồi." Không phải muốn mượn
đánh cuộc để buộc hắn phải tự khép mình vào khuôn khổ chứ? "Đánh cược cái gì?"
Liên Giác Tu nói: "Nếu như tôi thua, tôi giúp cậu giặt mười đôi vớ. Nếu như cậu thua, cậu
phải giặt cho tôi mười cái quần lót."
Giả Chí Thanh cảm thán: "Thì ra vớ của Đại Thần và quần lót của Liên Giác Tu là thối như
nhau."
...
Ánh mắt Nhan Túc Ngang trở nên lạnh lẽo.Giả Chí Thanh lập tức cúi đầu nói: "Ý của tôi muốn nói, thì ra quần lót của Liên Giác Tu còn
thối hơn vớ của Đại Thần nữa."
...
Liên Giác Tu nói: "Tôi gần đây rất là túng quẫn túng thiếu đó."
Giả Chí Thanh nhớ đến tiền lương vẫn chưa tới tay, khí thế xìu xuống: "Kỳ thật quần lót hay
vớ của mấy người còn thơm hơn khăn mặt của tôi nhiều lắm."
Tiểu Bạch nói: "Đây là sự thật."
...
Nhan Túc Ngang đột nhiên cười nói: "Tôi muốn thay đổi điều kiện."
Liên Giác Tu đề phòng hỏi: "Cậu muốn thay đổi cái gì?"
"Nếu như tôi thua, tôi sẽ giặt cho anh một trăm cái quần lót một trăm đôi vớ."
Bạo tay dữ vậy sao?
Liên Giác Tu lại càng cẩn thận hơn đối với điều kiện còn lại hắn sắp nói ra: "Nếu như tôi thua
thì sao?"
Nhan Túc Ngang liếc mắt nhìn Giả Chí Thanh, mỉm cười nói: "Xin mời anh và Giả Chí Thanh
biến giả thành thật, chính thức qua lại đi."
...
Giả Chí Thanh kháng nghị nói: "Vì sao lại đem tôi ra so với một trăm cái quần lót một trăm
đôi vớ chứ?"Hắn dừng một chút, lại nói: "Không đúng, vì sao điều kiện cá cược của anh lại liên quan tới
tôi?"
Liên Giác Tu gật đầu nói: "Tôi cũng hiểu được cái điều kiện đặt cược này quá độc ác mà."
...
Giả Chí Thanh câm nín không nói nên lời, chỉ có nước mắt chảy ròng ròng.
Vì sao người bị tổn thương lúc nào cũng là hắn chứ?!
Nhan Túc Ngang kéo Liên Giác Tu vào toa lét, đóng cửa lại.
"Thực ra," Nhan Túc Ngang vẻ mặt tươi cười tràn đầy tự tin: "Có một nàng dâu như Giả Chí
Thanh cũng không phải tệ lắm đúng không?"
Liên Giác Tu lấy làm kinh ngạc nói: "Cậu định thay lòng đổi dạ sao?"
"Nghe nói bác gái rất thích cậu ta."
"Cũng không biết mẹ tôi nghĩ thế nào nữa." Liên Giác Tu vừa mừng vừa lo. "Lúc ban đầu,
mẹ tôi đúng là có chút ý kiến về cậu ta, cảm thấy con người cậu ta không được như mong
đợi."
Nhan Túc Ngang nghĩ, mẹ của Liên Giác Tu thật là một người ngắn gọn hàm súc.
Liên Giác Tu nói tiếp: "Nhưng mà sau khi cậu ta chải tóc mái xuống, lại thay bộ âu phục ca
rô đó ra, mẹ tôi nghĩ cậu ta nhìn cũng tạm được."
Nhan Túc Ngang nghĩ, mẹ của Liên Giác Tu không những ngắn gọn hàm súc, mà còn sắc
sảo đúng trọng tâm nữa."Về sau lại ở chung một thời gian, mẹ tôi cảm thấy tính tình của cậu ta cũng không tệ. Ngoại
trừ có chút lười biếng, còn lại thì hiếu thảo, nhiệt tình, lại rất thông minh lanh lợi. Tuy rằng
hay tham cái lợi trước mắt, nhưng đối với phần lớn những chuyện nghiêm túc cái nhìn cũng
coi như có trình độ."
Nhan Túc Ngang tò mò hỏi: "Cậu ta thể hiện cái nhìn có trình độ ở chuyện nghiêm túc nào
vậy?" Thật khó tưởng tượng Giả Chí Thanh vậy mà cũng được một ngày có trình độ, hắn
vẫn cho rằng cậu ta chỉ có trình độ ở hai con mắt, trong chớp mắt thay đổi sắc mặt.
Liên Giác Tu suy nghĩ một chút rồi nói: "Ờ, giống như nói về vấn đề nữ quyền. Mẹ của tôi là
một người theo chủ nghĩa nữ quyền."
...
Cả hai người đều cảm thấy đề tài của câu chuyện thật nhạt nhẽo.
"Giác Tu à." Nhan Túc Ngang đột nhiên vỗ vỗ vai hắn: "Anh cũng đã lớn già đầu rồi, cũng tới
lúc ổn định rồi."
Liên Giác Tu 囧 nói: "Cậu bị hồn của mẹ tôi nhập vào rồi hả?"
"Tôi nói nghiêm túc." Hắn hắng giọng một cái: "Anh nghĩ đi. Ban đầu lúc anh thú nhận sự
thật, mẹ anh thiếu chút nữa thuê mafia Ý tới thủ tiêu anh rồi. Bây giờ bác ấy đã hồi tâm
chuyển ý thật không dễ dàng gì, đã chấp nhận tính hướng của anh, nếu như anh lúc này lại
phanh phui chuyện Giả Chí Thanh chỉ là một nước cờ đánh lạc hướng..."
Hắn dùng ánh mắt tỏ ý, hậu quả thế nào mời tự anh tưởng tượng lấy.
Liên Giác Tu không kiềm được rùng mình một cái.
"Anh hẳn đã nhìn ra được, bác gái hiện giờ đã xem Giả Chí Thanh là con dâu tương lai rồi."Liên Giác Tu thành thật nói: "Tôi không nhìn ra được."
Nhan Túc Ngang tức giận nói: "Nếu như không phải con dâu tương lai, bác ấy có cần phải
suốt ngày túc trực ở bệnh viện không? Bác ấy đã sớm thuê mafia Ý thủ tiêu cậu ta ấy chứ?"
...
Liên Giác Tu lau mồ hôi lạnh trên trán nói: "Cậu đừng nói như thể mẹ tôi là đại diện của
mafia Ý nữa."
Nhan Túc Ngang nói: "Trước đây chính anh hay nói như vậy mà."
Liên Giác Tu tự động bỏ qua cái đề tài này nói: "Được rồi. Cho dù mẹ tôi có coi cậu ta là con
dâu đi nữa, nhưng trời cũng có mưa gió bất ngờ, người cũng có họa phúc khó lường. Ai quy
định tôi không thể chia tay với cậu ta? Chờ cho mẹ tôi quay về Mỹ xong, tôi tìm đại một cái lý
do nói chúng tôi chia tay không phải ổn rồi sao?"
Nhan Túc Ngang nói: "Sau đó đợi bác ấy từ nước Mỹ ngàn dặm xa xôi gấp rút trở về? Sau
đó trong quá trình tác hợp hòa giải cho hai người vô tình phát hiện được chân tướng sự
thật..."
Liên Giác Tu cảm thấy kỳ lạ nhìn hắn hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn cái gì?"
Nhan Túc Ngang khoác vai hắn nói: "Anh có nghĩ tới hay không... biến giả thành thật?"
"Không nghĩ tới." Liên Giác Tu trả lời cực nhanh.
"Vậy từ giờ trở đi anh có thể suy nghĩ cho kỹ." Nhan Túc Ngang từng bước dẫn dắt nói: "Anh
nghĩ đi, nếu như anh ổn định rồi, bác gái sẽ đem tất cả mọi mối bận tâm về chuyện ăn uống
sinh hoạt hàng ngày của anh toàn bộ giao hết cho Giả Chí Thanh. Cho dù có chuyện gì, bác
ấy cũng chỉ sẽ liên hệ với Giả Chí Thanh mà thôi. Đến lúc đó anh sẽ được..."Trước mắt Liên Giác Tu xuất hiện một cái bản đồ quy hoạch tuyệt đẹp: "Tự do rồi."
Nhan Túc Ngang bồi thêm một đòn nữa: "Hơn nữa quần lót vớ của anh đều có người giặt
cho."
Liên Giác Tu chợt nói: "Cậu nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ muốn tôi và cậu cùng đánh
cược."
Nhan Túc Ngang không phủ nhận.
"Mà cậu sở dĩ muốn tôi cùng cá cược vụ này nguyên nhân là vì..." Liên Giác Tu khóe miệng
khẽ cong lên: "Đem đá Giả Chí Thanh văng ra xa, đỡ phải lúc nào cũng tranh giành Tiểu
Bạch với cậu."
Nhan Túc Ngang ra sức vỗ vỗ vai hắn: "Anh em mà."
Liên Giác Tu liếc xéo hắn: "Thế nhưng vì sao tôi lại phải làm thùng rác chứ?"
"Anh nghĩ Giả Chí Thanh là đồ bỏ đi sao?"
Liên Giác Tu để cho lương tâm lên tiếng: "...Cũng được."
"Vậy anh không phải thùng rác rồi."
"Không phải thùng rác cũng là tiệm ve chai."
"Anh thành thật khai báo đi." Nhan Túc Ngang ra đòn sát thủ: "Anh thực sự chưa từng nghĩ
cách cưa đổ cậu ta sao."
Liên Giác Tu ấp úng nói: "Trước đây thì có..."
"Vậy thì được rồi. Bây giờ không phải là đem tình một đêm biến thành tình mỗi đêm sao."
Nhan Túc Ngang lại bắt đầu vẽ vời bản đồ quy hoạch: "Hơn nữa tình một đêm bình thường còn phải ra ngoài săn mồi. Tình mỗi đêm rất tốt, chỉ cần về nhà là có người nằm sẵn trong
chăn chờ anh trở về." Hắn dừng lại một chút: "Anh rất lâu rồi không ra ngoài săn mồi phải
không?"
Liên Giác Tu tức giận nói: "Mẹ tôi ở đây, tôi làm sao đi được..."
"Chỉ cần anh thu phục xong Giả Chí Thanh, những tháng ngày giày vò này có thể chấm dứt
rồi." Nhan Túc Ngang hai mắt sáng lên. Mà những tháng ngày tươi đẹp của hắn cũng không
còn xa nữa.
Liên Giác Tu trầm ngâm thật lâu, mới nói: "Cho dù tôi đồng ý cược, nhưng cậu cũng phải
thắng mới được."
"Không thành vấn đề." Nhan Túc Ngang nở nụ cười cực kỳ cực kỳ gian ác.