• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tử Tinh

“Chú Hà Cửu!” Bảo bảo nghe vậy, lập tức nhìn chằm chằm Hà Cửu đứng bên cạnh, vì tức giận nên khuôn mặt bánh bao nhăn nhó, giọng nói non nớt tràn đầy suy nghĩ tố cáo: “Rõ ràng là chú nói ba đã đón mẹ về rồi, bảo cháu mau đi xuống mà.”

Con ngươi đen nhánh của cậu bé lóng lánh hết sức đáng yêu, nhưng lời nói ra lại khiến cho Hà Cửu trong nháy mắt biến sắc, anh ta vội vàng giải thích với Hoắc Cố Chi: “Tham Mưu Trương, anh đừng có nghe tiểu thiếu gia nói bậy, tôi khẳng định chưa hề nói mấy lời kia, chính là tiểu thiếu gia tự ý muốn xuống.”

Miệng lưỡi Hà Cửu giải thích không được lanh lợi, dáng vẻ lại có chút khờ khạo đần đần, không có lấy nửa điểm thuyết phục.

Hoắc Cố Chi dáng vẻ âm trầm yên lặng đứng đó, ánh mắt bắn ra những tia lạnh lùng, bảo bảo đều thấy hết, thân thể nhỏ bé run rẩy, cắn cặp môi đỏ mọng, đánh chết cậu cũng không thừa nhận là tự mình muốn xông ra.

Hà Cửu lại càng vô tội, đứng ở đó mà sắc mặt đau khổ, anh ta cũng không phải bị bắt giam, vì sao cứ bắt anh ta phải đứng ở nơi này chịu tra khảo của Tham Mưu Trưởng.

Ánh mắt dạy dỗ sao?

“Được rồi, anh cũng không cần phải hù dọa bảo bảo.” Vô Song lúc nãy ngồi trên xe hai gò má còn đỏ ửng, không biết từ lúc nào đã xuống xe, cô đứng bên cạnh Hoắc Cố Chi, giọng nói thanh thuần như nước, khuôn mặt phiếm hồng nhẹ nhàng cười: “Bảo bảo vẫn còn nhỏ mà, cái gì cũng chưa hiểu, anh làm như vậy, sẽ khiến trong lòng con bị ám ảnh.”

Bảo bảo nghe mẹ nói, không ngừng gật đầu như giã tỏi, khuôn mặt bánh bao vô cùng đáng yêu mang đầy vẻ uất ức, lập tức nhào tới ôm chặt Vô Song: “Mẹ, con thật sự không cố ý mà, ba luôn làm cái mặt đen khiến con sợ, ô ô …… Chỉ có mẹ là tốt với con.”

Bảo bảo vừa tròn bốn tuổi nhào tới nhõng nhẽo khiến cho người người đều không thể phản kháng, lông mi dày rậm của bé cong vểnh lên, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp với cô, khiến trong lòng Ngu Vô Song mềm nhũn, đưa tay xoa đầu bé, ngữ điệu yêu thương: “Không sao đâu, bảo bảo đừng sợ.”

Hoắc Cố Chi thấy được một màn này, môi mỏng mấp máy, mắt phượng lạnh lùng quét qua người bảo bảo, lạnh giọng nói: “Chỉ có em mới thấy thế, nhóc con đáng ghét này đâu phải mới ngày một ngày hai? Nên lập tức đưa nó tới nhà trẻ, còn đáng ghét như vậy, sau này sao có thể chung sống hòa thuận với các bạn khác được?”

A …… Ranh con này lá gan lớn như vậy sao có thể bị dọa tới nỗi ám ảnh trong lòng chứ? Kẻ thực sự bị ám ảnh phải là anh mới đúng! Chuyện như này đã xảy ra nhiều lần rồi, anh thật muốn cáu kỉnh.

Tội trạng bây giờ có vẻ quá lớn rồi, bảo bảo lập tức kêu oan: “Ba, ba, ba thật là quá đáng!”

Dáng vẻ bảo bảo ngẩng đầu nhỏ quật cường phản bác, cực kỳ giống một người đàn ông kiêu ngạo, Vô Song thấy được điều này, không khỏi mím môi cười một tiếng, cô vừa cười vừa lôi kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh, trên khuôn mặt tuyệt diễm là nụ cười dịu dàng: “Được rồi, không nên chấp nhặt với bảo bảo nữa, con còn bé chưa hiểu chuyện. Mới vừa rồi không phải nói buổi tối sẽ đi ăn pizza sao? Em mệt rồi, không muốn đi ra ngoài, đột nhiên rất muốn ăn bò bít tết anh làm.”

Khó có được dịp cô gái nhỏ dịu dàng lôi kéo tay anh đòi ăn bò bít tết, khiến cho sự lạnh lẽo trên khuôn mặt của Hoắc Cố Chi cũng phải hòa hoãn, tự nhiên nắm lấy bàn tay ngọc của cô, ánh mắt tràn đầy nhu tình, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ, được. Đợi chút anh sẽ đi mua đồ về nấu.”

Trong lúc nói chuyện, anh đã dắt tay cô vào biệt thự, bỏ lại bảo bảo cùng Hà Cửu đứng ở trong vườn bốn mắt nhìn nhau.

Hà Cửu trợn to mắt kinh ngạc, bày tỏ nỗi lòng: “Chuyện chỉ như vậy là xong?”

Bảo bảo ngay lập tức o o chu cái miệng xinh xắn, âm thầm cắn răng, hình như không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể thì thầm to nhỏ: “Chú Hà Cửu nhìn đi, ba vốn luôn thiên vị mà, mẹ nói một câu còn hiệu quả hơn chúng ta nói nghìn câu ý, cho ba về thời xưa, nhất định là Bạo Quân, chính là cùng một giuộc với Trụ Vương (Trụ Vương chỉ sủng ái Đắc Kỷ mà không nghe thân thích, triều thần đó mà, để biết thêm chi tiết có thể xem Na Tra, hihi).”

Bảo bảo còn chưa đi học nhưng gần đây ở nhà cũng xem không ít phim trên ti vi, nói đến rõ ràng rành mạch, biến Hoắc Cố Chi hoàn toàn trở thành hình tượng Trụ Vương trên ti vi.

Hà Cửu đứng bên cạnh nghe thấy thế, theo bản năng quét mắt về phía sau, phát hiện không có người, lúc này mới thở phào, trừng mắt liếc bảo bảo, anh ta khó có được cơ hội nói mát: “Tiểu thiếu gia, mấy lời đó cháu đi mà nói trước mặt Tham Mưu Trưởng ý!”

Tham Mưu Trưởng bây giờ đâu còn quả quyết anh dũng như xưa nữa? Hoàn toàn biến thành đầu bếp riêng của Ngu tiểu thư rồi, chậc chậc, người khác đâu có thấy được bộ dạng anh ấy chuyên chú nghiên cứu sách nấu ăn đâu, chỉ vì sợ Ngu tiểu thư nhiều năm sống ở nước Mỹ sẽ chán các món ăn Tây.

“Hừ.” Vừa nghĩ tới cái mặt đen lúc nãy của Hoắc Cố Chi, bảo bảo đã cảm thấy quá không công bằng, nhất là chú Hà Cửu lúc nào cũng nhằm vào bé mà thêm dầu vào lửa, càng khiến bé tức giận: “Ba chỉ biết ở trước mặt cháu hóa thành cọp, còn ở trước mặt mẹ thì lại trình diễn vẻ dịu dàng, đáng tiếc mẹ không được thấy bộ dáng kia của ba, chắc chắn sẽ không thể đỡ nổi, thể nào cũng cảm thấy đáng ghét.”

Lời vừa nói ra, Hà Cửu đã gấp như kiến bò chảo nóng, anh ta vội lui về phía sau, cách bảo bảo thật xa: “Tiểu thiếu gia, xin cháu tha cho chú. Chú thực sự cái gì cũng không nghe thấy, là một mình cháu nói Tham Mưu Trưởng chứ chú không hề liên quan nha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK