Chung Tiếu Dung cả đời là con gái nhà dòng dõi thư hương, chỉ là hôn nhân bất hạnh đã sớm khiến sự kiêu ngạo của bà ta mất bớt đi, chỉ còn xót lại sự oán hận và ích kỉ.
Cả đời này, việc bà ta cảm thấy mình thành công nhất chính là ngồi vững trên cái ghế của Giản phu nhân, đối mặt với đứa con gái còn lại này, tâm tình ba ta rất phức tạp, vừa đau lòng lại vừa oán hận.
“Mẹ, mẹ không hiểu đâu!”, Đây không phải lần đâu tiên Giản Uyển Linh nghe thấy những lời này, chỉ là cô ta không thèm để trong lòng, cô ta lắc đầu một cái, nụ cười sáng rỡ có chút bất đắc dĩ: “Con yêu anh Thiếu Văn như vậy, anh ấy là đối tượng mà con đã ái mộ suốt tuổi thanh xuân của mình! Trở thành vợ của của anh ấy là ước mơ lớn nhất trong đời con! Bây giờ mơ ước đó đã thành sự thật, sao con có thể để những điều kia phá hỏng quan hệ của bọn con?”
Cũng bởi quá yêu, nên dù một hạt cát cũng không thể chứa trong mắt.
Từ nhỏ cô ta đã được theo học trong trường quý tộc, bạn bè bên cạnh đều là những người đồng trang lứa có gia thế, bây giờ đều đang phát triển ở những lĩnh vực khác nhau, không giống cô ta, vì tình yêu mà mất đi phương hướng.
Chỉ là mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, vì anh Thiếu Văn cô ta có thể trở thành vợ hiền, buông tha cho sự nghiệp thành công, cô ta cảm thấy không hề có mất mát gì!
Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là khiến anh Thiếu Văn yêu cô ta, nếu không thì tình cảm này không thể lâu bền được.
“Nha đầu chết tiệt này!”, nhìn bộ dạng si tình của con gái, Chung Tiếu Dung bống nhiên nhớ đến mình hồi trẻ, năm đó bà ta ỷ vào tuổi trẻ xinh đẹp mà nhất định có thể chinh phục Giản An Dương, chỉ là cuối cùng tất cả chỉ là chuyện cười mà thôi, bà ta đè xuống tất cả uất ức, phiền muộn nói: “Không người đàn nào xứng đáng phải khiến con trả giá như vậy, bây giờ con còn trả, chỉ biết yêu yêu đương đương, chờ đến khi bằng tuổi mẹ, con sẽ biết những thứ này đều là dối trá, chỉ có địa vị mới là quan trọng nhất”.
Phụ nữ càng lớn tuổi thì càng xuống sắc, nhưng năm tháng đối với đàn ông mà nói chỉ như liều thuốc hữu hiệu, đàn ông càng lớn tuổi thì càng thành thục chững chạc.
Con gái một lòng yêu Mạnh Thiếu Văn như vậy, sớm muộn cũng có ngày phải khóc! Xã hội này, không có tình yêu thật sự, chỉ có quan hệ lợi ích mà thôi!
“Đúng, con nhất định phải ngồi vững trên cái ghế Mạnh Thiếu phu nhân!”, đuổi tất cả những người kia ra ngoài, con mắt linh hoạt của Giản Uyển Linh nhìn Chung Tiếu Dung, trên mặt mang đầy vẻ khẩn trường: “Mẹ, lần này nhất định mẹ phải giúp con. Chỉ có sinh con, con mới có thể khiến anh Thiếu Văn không rời xa minh, nhưng bây giờ anh ấy không muốn có con, luôn tìm mọi cách kiếm cớ!”
Đứa con gái này lúc nào cũng chỉ có mình Thiếu Văn, vì nó mà làm ra đủ loại chuyện khiến người ta phải thấy thương hại, Chung Tiếu Dung không phải không đau lòng, nhưng tình thân mẹ con sớm đã là thứ tình cảm xa xỉ mà bà ta quên lãng từ lâu.
Đến tuổi này, bà ta đã không còn van xin sự chung thủy của chồng mình, chỉ mong trong tay có nhiều tiền bạc, chỉ có tiền mới có thể khiến bà ta dựa vào.
Chỉ là từ trước đến giờ bà ta đều không khôn khéo, tâm tình phức tạp, cau mày nói: “Nó không muốn sinh con, thì con bảo mẹ phải làm sao?”
“Mẹ, lúc ăn cơm, mẹ giúp con nói với anh ấy một chút, mẹ chỉ càn nói anh ấy đồng ý đối tốt với con cả đời, mẹ sẽ chuyển một phần cổ phần cho anh ấy!”, Giản Uyển Linh cắn môi, trong giọng nói ấn chứa ý không ăn được ngã về không, “Vì anh ấy mà con đã phải trả giá quá nhiều, sao có thể để hỏng chuyện đúng thời điểm quan trọng như thế này được?”
“Con bảo mẹ chuyển một phần cổ phần cho nó?” Chung Tiếu Dung nghe vậy, tức giận trở mặt, cuối cùng chút ít tình cảm mẹ con cũng biết mất sạch sẽ: “Con nha đầu chết tiệt này, có phải đầu óc mày bị hỏng rồi không? Tao chỉ còn một ít tiền mà mày cũng muốn lấy ra ngoài?”
Càng nói càng tức giận, bà ta chỉ thẳng tay vào mặt Giản Uyển Linh, tức giận đến xanh mét cả mặt mày: “Cuối cùng cũng lộ mặt thật, tao nuôi mày lâu như thế, mà mày không thèm để ý đến sự sống chết của mẹ mày, chỉ biết Mạnh Thiếu Văn Mạnh Thiếu Văn! Nó không thích mày đâu, nó chỉ thích Uyển Như thôi!”
Cổ phẩn của Chung Tiếu Dung là chỗ đứng cho bà ta trong cái nhà này, bà ta so với Giản An Dương còn quan trọng hơn, sao có thể nói cho là cho?
Bà ta chỉ kém không chỉ thẳng vào mặt cô ta mắng cô ta là đồ giả mạo, Giản Uyển Linh nhất thời nóng nảy đến đỏ cả mặt, không để ý tức giận, một tay che miệng bà ta, cố ý hạ giọng nói, “Mẹ, mẹ có phải mẹ ruột của con không? Nếu không thì chờ cho con nói hết rồi hãy phát hỏa, đây là lúc nào mà mẹ còn nói xằng bậy như thế?”
Giản Uyển Như quả thật muốn khóc, có một người mẹ như vậy, hỏng việc nhiều hơn là thành công, biết thời điểm nào cần thiết thì nên nhường một bước là việc mà bà ta không bao giờ có thể làm đươcc.
“Vậy con có ý gì?” Chung Tiếu Dung cũng biết vừa rồi mình cũng hơi kích động, bị con gái che miệng, vẻ mặt căm tức cũng hòa hoãn đi đôi chút, kéo tay cô ta ra, sau đó khoanh ta, lạnh lùng nhìn Giản Uyển Linh: “Mẹ nói cho con biết, đừng có ý nghĩ gì với cổ phần của mẹ, đừng có trách mẹ không cảnh cáo con! Con đã vì thằng đấy mà phải trả giá quá nhiều rồi, nếu nó vẫn không yêu con, thì chỉ có thể trách hai đứa “hữu duyên vô phận””!
Bà ta cũng không biết kiếp trước mình đã tạo phải nghiệp gì mà kiếp này lại sinh ra con nhóc chết tiệt này, mà một lòng chỉ vì người ngoài! Không phải chỉ là Mạnh Thiếu Văn thôi sao? Nó bị thiếu tay chân, hay làm sao mà cần phải hạ mình mất thể diện như vậy?
“Mẹ! Lúc này rồi mà mẹ vẫn nói mát như vậy được!”, Giản Uyển Linh tức giận, hơn nữa câu nói hữu duyên vô phận kia lại càng khiến cô ta không chấp nhận nổi, Giản Uyển Linh nghiêm mặt, không nhịn được bực tức nói: “Con đã làm nhiều chuyện như vậy, sao bây giờ có thể buông tay! Mẹ, nếu con thật sự bị anh Thiếu Văn vứt bỏ, mẹ có vẻ vang gì đâu? Những người bạn hàng ngày đánh bài cũng mẹ kia không chừng còn bàn tán thảo luận sau lưng mẹ đấy!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Chung Tiếu Dung lập tức trở nên cứng đờ, cuộc đời này của bà ta ngoại trừ sĩ diện, cùng với các phu nhân nhà khác đánh bài dạo phố là thú vui duy nhất của bà ta khi sống trong cuộc sống hôn nhân bất hạnh.
Sinh ra trong vòng luẩn quẩn như vậy, bà ta có muốn thanh thản cũng không thể, mỗi ngày thứ mà bà ta đối mặt nhiều nhất chính là sự ganh đua so sánh, ai mua được thứ gì, được chồng cho bao nhiêu tiền!
“Vậy con muốn làm gì?”, bà ta trầm mặc phút chốc, chỉ lát sau, bà ta cau mày nhìn đứa con gái đang cau mày u sầu trước mặt, trong lòng càng không thoải mái: “Mạnh Thiếu Văn là người con đã lấy, nếu sau này xảy ra chuyện gì cũng là con gieo gió gặt bão, còn trách được ai?”
Có lúc nhìn con gái mình, chính bà ta cũng cảm thấy trái tim băng giá, sao nó có thể ác độc như vậy? Từ trước đến nay, ba ta thích đứa con gái này nhất vì thông minh lanh lợi, luôn nói những lời hay làm bà ta vui vẻ, nhưng chỉ vì một người đàn ông mà nó có thể ra tay với chính chị ruột của mình!
Rốt cuộc cũng là chị ruột một mẹ sinh ra trong cùng một bào thai, sao nó có thể ra tay được chứ?
Giản Uyển Linh giống như không nhìn ra sự ghét bỏ trong giọng nói của mẹ mình, vẫn giữ nụ cười dịu dạng, ôm lấy cánh tay bà ta nũng nịu như năm đó nói: “Mẹ, mẹ đừng vội, từ từ nghe con nói đã. Con tuyệt đối không có ý gì với chỗ cổ phần của mẹ đây, ngoài mặt mẹ nói với anh Thiếu Văn như vậy, rồi con sẽ bí mật chuyển nhượng lại cổ phần cho mẹ không được sao? Làm như vậy quỷ không biết thần không hay, anh Thiếu Văn cũng sẽ không thể biết được chuyện này!”
Cô ta làm như vậy cũng là đã phí hết tâm tư rồi, vì suy nghĩ cho thể diện của Mạnh Thiếu Văn nên mới nghĩ ra biện pháp này!
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Chung Tiếu Dung không khỏi thổn thức, che giấu sự lúng túng nơi đáy mắt, cuối cùng cười nói: “Con gái à, chuyển nhượng cổ phần không phải chuyện nhỏ, sao ba con có thể đồng ý chứ? Người thông minh như con, sao lại để chuyện tình cảm xen vào như thế? Con là con gái của nhà họ Giản, lấy ai chẳng được, sao cứ phải ngã vào như thế?”
Nhưng bây giờ thì sao? Thân thể của cô ta yếu đi, không có tinh lực để quay về tập đoàn Giản thị giúp đỡ như trước nữa, một lòng quan tâm đến một người đàn ông, cả ngày chỉ suy nghĩ làm sao có thể nắm bắt được tâm tư của người đàn ông này.
Lúc này Giản Uyển Linh khiến bà ta như thấy mình hồi còn trẻ, trong lòng thở dài một tiếng, nhưng lại không biết nói gì cho phải, chấp niệm của con bé quá sâu, có lẽ chỉ có thất bại mới có thể khiến nó tỉnh ngộ.
Thấy sự không đồng ý trong mắt Chung Tiếu Dung, Giản Uyển Linh rũ mắt, đáy lòng như rút lại, khó nén được sự đau đớn....
Ngã vào? Đúng là từ ngữ khắc nghiệt! Nhưng cô ta có cách gì đây? Vì anh Thiếu Văn mà cô ta đã phải từ bỏ quá nhiều, bây giờ sinh mệnh của cô ta chỉ còn phụ thuộc vào người đàn ông này, nếu như ngay cả anh cũng muốn xa cách cô ta, thì cô ta có sống tiếp thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!
Ý thức được điều này, bàn tay rũ xuống nắm thật chặt, âm thầm cắn răng, kiên định nói: “Mẹ, điều này thì mẹ yên tâm đi, con đã nói chuyện điện thoại với ba, ba đã đồng ý, chỉ cần trong lúc ăn cơm, mẹ nói ra là được!”
Tiền tài là vật ngoài thân, hơn nữa những năm gần đây cô ta cũng đã giành giụm được không ít, cũng không cần dùng nhiều, nếu như chuyển nhượng cổ phần là có thể cùng anh Thiếu Văn chung sống hạnh phúc, thì cô ta cũng vảm thấy cuộc mua bán này chỉ như hái hoa mà thôi!
... ......
Cũng trong lúc đó, thư phòng nhà họ Giản!
Giản An Dương và Mạnh Thiếu Văn ngồi trên ghế salon, Mạnh Thiếu Văn rót một ly trà Phổ Nhĩ đặt xuống trước mặt ông ta, vẻ mặt có phần cung kính nói: “Ba, không biết hôm nay ba gọi con đến là có việc gì?”
Người ba vợ của anh ta thật không đơn giản, tuổi tác cũng không khác ba anh ta là bao, nhưng lại khôn khéo hơn ba anh ta nhiều, cho nên Mạnh Thiếu Văn nói chuyện với Mạnh Chân Tỳ vô cùng khác.
Bởi vì quan hệ thông gia, hai nhà buôn bán đã những năm gần đây đã sơm quan hệ chặt chẽ với nhau rồi. Đối với người con rể hiền này, Giản An Dương rất hài lòng, chỉ là trong một số việc ông ta không thể không lưu tâm.
Cười nhận lấy ly trà, Giản An Dương giương môi cười sảng khoái: “Thiếu Văn à, vừa rồi ở dưới nhà ba không tiện nói gì, bây giờ trong thư phòng chỉ có hai người nhà chúng ta, có lời gì thì cũng không cần phải che giấu rồi!”
Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, sống lưng lập tức thẳng tắp, như chăm chú lắng nghe.
“Đừng khẩn trương, cũng không phải việc gì lớn cả!”, Giản An Dương thấy thế thì cười nhẹ, nhưng giọng nói có chút thận trọng: “Con đã biết Uyển Như nhà chúng ta từ bé, nhân phẩm cùng tình tình của nó có lẽ con là người hiểu rõ nhất! Năm đó, đàn ông theo đuổi nó cũng không phải là ít, nhưng nó vẫn một lòng đi theo con! Dĩ nhiên, Thiếu Văn, không phải ba nói con không tốt, chỉ là bây giờ ta chỉ có một đứa con gái, không thể bỏ mặc nó được!”
Lúc này, ông ta tỏ ra như một người ba nhân hậu thân thiện, lời nói ra càng thêm cảm động lòng người.
Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, vẻ mặt lập tức cứng đờ, anh ta vội vàng đứng lên giải thích: “Ba, tính tình Uyển Như rất tốt, con chưa từng gặp người phụ nào thiện lương như cô ấy, hơn nữa năm đó cũng vì con mà cô ấy xảy ra chuyện, là tại con nên cô ấy mới trở bệnh như vậy, con sẽ đối tốt với cô ấy cả đời!”
Giọng nói chân thành của anh ta không giống như là giả, Giản An Dương thấy vậy, ánh mắt thâm trầm, cười cười nhưng cũng không nói gì.
Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, vẫn nghĩ đơn giản như vậy.
Bởi vì Mạnh Thiếu Văn quá mức lịch lãm, chi nên mới đơn thuần như vậy, thằng bé vẫn còn để tình yêu ảnh hưởng nhiều lắm.
Ông ta không nói chuyện, càng khiến Mạnh Thiếu Văn thấp thỏm, anh ta biết chuyện mấy ngày trước đã làm ba vợ tức giận, mặc dù trong điện thoại không nói gì, nhưng con gái vì tức giận mà bỏ về nhà mẹ đẻ, có người ba nào có thể chịu được?
Ý thức được điều này, trong lòng Mạnh Thiếu Văn đột nhiên cảm thấy áy náy, mím môi nặng nê nói: “Ba, chuyện lần này là con không đúng, con đã xin lỗi Uyển Như, về sau tuyệt đối con sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa!”
Lời của ba vợ một câu cũng không sai, năm đó quả thật là Uyển Như có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, cô vốn có dung mạo xuất sắc, phong thái lãnh diễm cao quý, là băng sơn mỹ nhân nổi danh trong trường học.
Nhưng hoa hồng càng đẹp thì càng nhiều gai, trong lúc nhiều người đàn ông theo đuổi cô như vậy, Uyển Như lúc ấy không nhất định phải yêu anh ta, nhưng cuối cùng cô vẫn không thay đối quyết định, chỉ là sau này xảy ra quá nhiều biến cố, khiến tình cảm của anh ta dành cho cô không còn đơn giản thuần túy nhưu thuở ban đầu nữa.
“Thiếu Văn, ta hiểu con là đứa trẻ ngoan, cũng hiểu con thực sự thích Uyển Như, chỉ là hôn nhân cũng giống như khi kinh doanh vậy, không thể giống như khi hai đứa con yêu đương ngọt ngào!” Giản An Dương lặng lặng ngồi trên ghế sofa, lấy tư thế là người từng trải để nói với Mạnh Thiếu Văn, giọng nói ôn hòa, không nhanh không chậm: “Con suy nghĩ đi, thân thể Uyển Như bây giờ không khỏe, làm việc cũng không làm việc được! Đàn ông mà, ta hiểu, nhưng mà Thiếu Văn này, cho dù con có tâm tư khác, ta cũng không cho phép con làm chuyện có lỗi với con gái ba!”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của ông ta đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, đáy mắt lộ ra thâm ý: “Thân là người nối nghiệp của Hằng Viễn, con nên hiểu rõ hôn nhân giữ hai đứa đại diện cho điều gì, nếu đã kết hôn, những tâm tư đó hãy gạt bỏ hết đi, con và Uyển Như cũng chẳng còn trẻ gì nữa, cũng nên có kế hoạch sinh con đi!”
Vì không muốn anh ta khó chịu, dứt lời xong, Giản An Dương ôn hòa nói: “Nhà họ Giản chúng ta chỉ có một mình Uyển Như, ba hi vọng hai đứa có thể cân nhắc chuyện sinh con. Dĩ nhiên, ba sẽ không bạc đãi cháu ngoại của ba đâu!”
“Ba, con xin lỗi!”, Trên phương diện tình cảm, Mạnh Thiếu Văn thật sự là người có tình có nghĩa, sinh ra trong gia đình gia giáo, lại không ăn chơi đàn đúm.
Đối mặt với ba vợ, anh ta quả quyết nói: “Con thực sự đã không nghĩ chu đáo cho Uyển Như, về sau con sẽ không bao giờ đề ba phải lo nghĩ thêm về việc này nữa!”
Anh ta thừa nhận, thời gian trước quả thật mình đã không quan tâm đủ cho cô, cách ứng xử với Uyển Như càng kém cỏi, bọn họ vừa mới kết hôn anh ta đã khiến vợ mình phải bỏ về nhà mẹ đẻ, cũng khó trách vì sao ba vợ muốn nói chuyện với anh ta.
“Con là đứa trẻ thông minh, hiểu là tốt rồi!”, Thấy sắc mặt anh ta tĩnh mịch đau lòng, trong mắt Giản An Dương thoáng qua một nụ cười, ông ta đứng dậy vỗ vai Mạnh Thiếu Văn một cái, thở dài nói: “Thiếu Văn à, con cũng đã ba mươi tuổi rồi, Uyển Như cũng đa hai mươi tám, đã đến lúc có con rồi, đừng chần chừ nữa, ba nghĩ ba mẹ con cũng rất mong chuyện này!”
Ông ta dễ dàng bỏ qua chuyện chuyển nhượng cổ phần, đầu óc con gái có vấn đề chứ không phải ông ta.
Con rể tốt thì tốt thật, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là con mình, còn có Bảo Trân, bây giờ con bẽ vẫn chưa vào Giản Thị làm việc, con bé cũng là con gái ruột của ông ta, sao ông ta có thể không suy nghĩ chứ?
Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, cũng không lên tiếng mà chỉ giữ im lặng, nhưng đáy lòng lại rối bời
Ba vợ ở trước mặt nên anh ta cũng không tiện cự tuyệt, anh ta muốn ở cùng Uyển Như đến thiên trường địa cửu, có con chỉ là chuyện sớm hay muộn, sớm một năm hay là muộn hai năm cũng không là gì.
“Đừng nói ba quản nhiều, thật sự là nhà họ Giản chúng ta quá hiếm con trai, người làm chủ gia đình như ba cũng hi vọng có thể nhìn thấy một sinh mệnh ra đời!”, Như nhìn thấy sự không tình nguyện của anh ta, Giản An Dương lại tiếp tục thuyết phục, vòng tay ra phía sau, ông ta bồi hồi, sau đó mới lên tiếng cười: “Nghe nói cậu của con đã về nước? Thiếu Văn, nếu con cần gì có thể dựa vào nhà họ Giản, Giản thị sẽ giúp con, chúng ta đều là người một nhà, những thứ của nhà họ Giản bây giờ sau này chẳng phải đều là của hai đứa sao?”
Những lời này có sức hút quá lớn, Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, đáy mắt liền sáng lên, chỉ trong mấy giây, trong đầu anh ta liền hiện ra vô số khả năng.
Đứa bé dù sao không sớm thì muộn cũng phải sinh, nếu như vì vậy mà đạt được lợi ích thì sao lại không làm chứ?
Anh ta là thương nhân, đứng trên lập trường kinh doanh, Uyển Như có thể gả vào nhà họ Mạnh quả thật là vì cô ấy là con gái của nhà họ Giản! Mà sau khi cô ấy gả cho anh ta, không chỉ đưa đến đồ cưới phong phú, mà còn là vô số cơ hội cho Giản thị.
Bây giờ anh ta đồng ý, thì cũng chỉ là sử dụng những cơ hội vốn có này thôi.
... ...... ...
Cũng trong lúc có người chỉ vì lợi ích mà đi tính toán với cả một đứa bé còn chưa ra đời, cũng có người vì sắc mặt của ông chủ mà lo lắng sợ hãi.
Trong tập đoàn, mỗi ngày khi đến giờ tan làm, nhân viên dù sao cũng thư giãn hơn nhiều, chỉ là gần đây bọn họ như gà sắp bị cắt tiết, không ai dám nói bàn tán xì xào gì nữa cả.
Tâm trạng của Tổng giám đốc gần đây không tốt, cả ngày trưng ra bộ mặt đen xì, khiến người ta nhìn thấy là sợ, làm hại bọn họ lười biếng cũng không dám, chỉ sợ không cẩn thận lại khiến chủ tịch giận dữ.
Phải nói rằng Tổng giám đốc của bọn họ là người tuổi trẻ tài cao, nhân viên trong Nam Dược chỉ có thể dùng từ thần bí để hình dung về anh.
Nghe nói anh đã định cư ở Mĩ từ rất lâu, những việc làm trước đây trong tập đoàn đều giao cho trợ lỹ của mình là Khương Nhĩ Đông xử lí, bây giờ mới về nước, đối với bọn họ mà nói, Tổng giám đốc mặt lạnh không rõ bối cảnh thân phận này quả thật có lực uy hiếp cực lớn.
Trưởng phòng phòng thị trưởng cầm tài liệu đứng bên ngoài cửa phòng làm việc của Hoắc Cố Chi mãi mà không dám vào, thật sự là bị sự lạnh lùng gần đây của anh dọa cho phát sợ, mấy ngày trước có một cô thư kí còn bị anh dọa cho sợ đến phát khóc.
Những nhân viên cấp cao cũng biết tâm tình của Tổng giám đốc không tốt, mà người có thể khiến tâm tình của anh thay đổi như vậy quả thật chỉ có cô gái mềm mại yêu kiều kia.
Vốn điều này cũng không có gì, chỉ là vị Tổng giám đốc này từ trước đến giờ không phải là người dễ mềm lòng, không chừng nếu tâm tình của anh ta khó chịu còn gây khó dễ cho ông.
Khi ông ta còn đang chảy đầy mồ hôi lạnh vì sợ hãi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, đáy mắt ông ta liền sáng lên, không chút suy nghĩ liền đưa tài liệu cho anh ta, vội vàng nói: “Trợ lý Khương, cậu tới rồi, mau cứu tôi đi! Cậu cũng biết tâm trạng của chủ tịch không tốt, tôi không muốn vào để làm vật chút giân đâu, câu giúp tôi đưa vào để Tổng giám đốc kí tên đi!”
Người vừa đến chính là trợ lý Khương Nhĩ Đông, anh ta là hàng xóm cũ của Hoắc Cố Chi, cũng là bạn bè thân thiết nhiều năm, tình cảm anh em càng thêm gắn bó.
Bị ép nhận lấy tập tài liệu, anh ta còn chưa kịp lên tiếng, người đàn ông trung niên đã chạy mất từ bao giờ.
Khương Nhĩ Đông không khỏi bật cười lắc đầu, gần đây trong công ty từ trên xuống dưới người người đều thấp thỏm bất an, xem ra mặt lạnh của Tổng giám đốc cũng có uy lực ghê gớm thật, đến phòng làm việc của anh cũng không ai dám vào. Anh ta cười bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn cầm tập tài liệu vào bên trong.
Lúc nãy Hoắc Cố Chi đang ngồi sau bàn làm việc nhìn chằm chằm vào máy tính, anh không còn là thằng nhóc lông bông, vì tình cảm không được đáp lại mà tìm đến cái chết.
Nhưng anh quả thật cảm thấy không vui, lần cầu hôn đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ lại bị quả quyết cự tuyệt, bất kể là ai gặp chuyện này cũng cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa chủ yếu vẫn là thái độ của cô mới thật sự khiến trái tim anh cảm thấy lạnh lẽo, hai ngày nay anh chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể bước vào lòng cô, để cho cô chân chính hoàn toàn chấp nhận anh.
“Hoắc, vừa rồi anh Lịch có điện thoại tới, mời cậu tối nay đến nhà anh ấy ăn cơm, cậu xem có thời gian không?”, Khương Nhĩ Đông không biến sắc sắp xếp tài liệu cần kí đặt trên bàn làm việc, cẩn thận quan sát cảm xúc của anh rồi mới cười nhẹ: “Nghe nói người nấu cơm tối nay là cô Vân”.
Khương Nhĩ Đông và Hoắc Cố Chi có quan hệ rất tốt, anh ta là một người đàn ông nghiêm túc, khiêm tốn và dịu dàng, nhưng sao khi nói câu cuối cùng kia lại khiến người ta có cảm giác nhạo báng chế giễu, bộ dạng kia rõ ràng là đang hả hê.
Hoắc Cố Chi nghe vậy, lúc này mới lành lạnh rời tầm mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhướng mày, mặt không chút thau đổi nói: “Biết Vân Đóa Đóa ở nhà Cảnh Thần nấu cơm cậu thật sự vui mừng?”
“Không có, không có!”, dưới ánh mắt lạnh lùng của anh, Khương Nhĩ Đông vội vàng lắc đầu phủ nhận, nhưng vui vẻ trên mặt làm thế nào cũng không che giấu được, “Chuyện của anh ta không đến phiên tớ nghi luận đâu!”
Tuy là nói vậy, nhưng trong mắt anh ta lộ ra ý cười, thấy thế nào cũng là bộ dạng hả hê.
Nhìn một màn này, Hoắc Cố Chí không khỏi âm thầm vỗ trán, anh rốt cuộc đã tìm loại cấp dưới gì mà so với phụ nữ còn tám chuyện tò mò hơn, ngay cả chuyện cười của Lệ Thanh Thần cũng muốn nhìn!
Híp mắt lạnh lùng, Hoắc Cố Chi âm lạnh một phần: “Chính sự cũng đã xong rồi, cậu nhàn rỗi quá nên ngay cả chuyện của nhà Lịch Cảnh Thần cũng muốn quản”.
“Cậu đừng đùa, chuyện nhà của anh Lịch, không đến phiên tớ quản đâu!”, Khương Nhĩ Đông nghe vậy, vui vẻ trên mặt liền giấu bớt, nén lại khuôn mặt đùa giỡn, anh ta lại khôi phục lại dáng vẻ tinh anh trước sau như một: “Chỉ là lần trước khi anh Lịch và cô Vân kết hôn, cũng đúng lúc cậu đi về tảo mộ ông bà, cho nên lần này cậu hãy nể mặt bọn họ mà đến đó đi!”
“Bọn họ kết hôn rồi sao?”, Hoắc Cố Chi nghe vậy, đôi mắt dài hẹp thoáng qua sự kinh ngạc, không tin hỏi lại: “Từ hôm nào vậy?”
“Ừm, đúng vào hôm cậu về nhà ông bà, vốn định gọi cho cậu nhưng thấy cậu tắt máy suốt!”, Khương Nhĩ Đông đáp lời, thật ra thì anh ta đã biết ngọn nguồn câu chuyện rồi, chẳng trách! Cũng chỉ có mình Ngu Vô Song mới có thể làm tâm tư của Hoắc Tổng như vậy thôi.
Hoắc Cố Chi nghe vậy, không khỏi đưa tay mệt mỏi xoa nhẹ lên trán, cũng không biết Lịch Cảnh Thần lại có chủ ý ma quỷ gì để trêu chọc Vân Đóa Đóa đây, còn nấu cơm? Cô ấy là đại tiểu thư mười ngón tay còn chẳng đụng đến nước, còn bày đặt nấu cơm gì nữa?
Hơn nữa chủ yếu nhất là Vân Đóa Đóa là con gái nuôi mà anh nuôi từ nhỏ đến lớn, anh ta đã lão già ba mươi tuổi rồi, gặm một đứa con nít vừa mới tròn mười tám tuổi nhà người ta cũng không sợ chát miệng?
Khó trách Khương Nhĩ Đông hưng phấn như thế, chuyện như vậy nếu để người ngoài biết, chắc chắn lại gây ra gió bão mà thôi.
Nghĩ tới đây, Hoắc Cố Chi lại nhức đầu thay bạn, anh phất tay một cái, âm trầm nói: “Gọi điện cho Ngu Vô Song, nói cô ấy tối nay đi đến đó với tôi”.
Tuy là không biết trong bụng anh ta đang suy tính điều gì, nhưng rốt cuộc cũng là bạn tốt nhiều năm, cậu ta đã muốn mời, anh cũng chẳng thể từ chối.
Khương Nhĩ Đông nghe vậy, vui vẻ trên mặt càng sáng rỡ, vội vàng gật đầu, đáy mắt thoáng qua nụ cười hả hê: “Được, để tớ đi báo cho cô Ngu, nếu cậu Lịch biết hai người đến chắc chắn sẽ rất vui!”
“Anh ta cưới được Đóa Đóa, về sau lại càng vui hơn!”, Hoắc Cố Chi mở miệng nói đùa, anh lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, thả lỏng toàn thân: “Cậu nói với Vô Song là hai người đó đã kết hôn rồi, bảo cô ấy chuẩn bị quà gì đi!”
Mặc dù hôm đó hai người chia tay trong không vui, giữa bọn họ vẫn luôn tồn tại một khúc mắc không thể giải quyết, nhưng anh không muốn tiếp tục “chiến tranh lạnh” với cô nữa.
“Chiến tranh lạnh” khiến cả hai người đều cảm thấy đau đớn, bây giờ cô tỏ ra là bình thản, nhưng cô đơn trong lòng liệu có ai biết? Nếu như ngay cả anh cũng không thể bao dung thông cảm với cô, thì có ai sẽ quan tâm đến cô chứ?
“Được, tôi biết rồi!”, Khương Nhĩ Đông nghe vậy, nụ cười trên môi càng hiện rõ, “Tớ đi gọi điện cho cô ấy đây!”
Hoắc tổng cuối cùng cũng hiểu, phụ nữa mà, cãi nhau là không phải xong rồi sao? Người xưa cũng đã có câu “Vợ chồng cãi nhau đầu giường hòa cuối giường”, chỉ cần không tiếp tục chiến tranh lạnh, vẫn có thể tiếp tục trao đổi! Việc “Xâm nhập tâm địch”, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Khi đang bước ra ngoài, Khương Nhĩ Đông đột nhiên dừng bước, nghiêng người, lộ ra vẻ mặt khó xử, suy nghĩ một chút, cuối cùng anh ta nhỏ giọng nói: “Hoắc tổng, hôm nay Jim gọi điện tới báo là thứ tư anh ta sẽ mua vé bay về nước, chỉ là lần này có thể “Lão phật gia” cũng sẽ đến đây!”