• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor:: Thiến Tiếu Tiếu

Lâm Vinh Gia lấy một tư thái cực kỳ mập mờ mà ôm Ngu Vô Song ngồi ở trên đùi mình, trên mặt có sự vui vẻ nhàn nhạt, mặc dù cô vẫn làm mặt lạnh, nhưng hắn vẫn cười như gió xuân: "Sao lại không liên quan? Không có sự đồng ý của tôi, ai cho em biến mất trước mặt tôi như vậy?"

Khi nói chuyện, trong mắt hắn có chút ý cười dịu dàng cùng lạnh lẽo, cười như không cười, ngưng mắt nhìn khuôn mặt tinh xảo động lòng người trước mắt, môi cong lên tạo thành tia châm chọc, lạnh lùng nói: "Hoắc Cố Chi đã hạ thấp giá trị của em vì gương mặt này, thoạt nhìn gương mặt trước kia yêu mị hơn nhiều, Nhưng mà, coi như gương mặt thay đổi, nhưng tính tình của em không khác đi, tại sao Mạnh Thiếu Văn không nhận ra em?"

Trong giọng nói của hắn lộ ra một sự chế nhạo làm Ngu Vô Song tức giận, trong lòng có một loại cảm xúc khó hiểu đang kích động, thân thể bị hắn giam cầm không nhúc nhích được, cô không chút suy nghĩ mà một cước giẫm lên chân hắn.

Cô từ trước đến giờ vẫn thích mang giày cao gót, hôm nay cũng như thế, gót nhỏ giẫm lên chân hắn, Lâm Vinh Gia rên lên một tiếng, nhất thời đau đến giậm chân.

Ngu Vô Song nhờ thế mà thoát khỏi lòng hắn, sau đó giữ khoảng cách với hắn, cười lạnh thành tiếng: "An¬ge¬lo, tôi mặc kệ anh nghe tin này từ đâu, nhưng xin anh câm miệng cho tôi! Bây giờ, tôi là Ngu Vô Song, không phải Giản Uyển Như, không có quan hệ thông gia với anh!"

Thật ra thì hai nhà họ có quan hệ nhiều đời, thượng lưu ở Nam Giang lớn như vậy, nhiều năm trước, hai nhà quen biết nhau.

Cô biết, năm đó người đàn ông này đuổi theo cô chỉ muốn vui đùa một chút, mẹ hắn thích cô, hắn chỉ cho mẹ ruột mình một bộ mặt mà thôi

Nhưng chuyện gì đang xảy ra? Cô đã thay đổi hình dạng, không còn quan hệ với nhà họ Giản, sao hắn cứ dây dưa không rõ với cô?

"Giản Uyển Như!" Bị hung hăng đạp một cước, cho dù Lâm Vinh Gia là người đàn ông, mặt cũng nhịn không được mà biến sắc, người phụ nữ này quá độc ác, gót giày nhọn như vậy mà đạp lên chân hắn: "Em còn lương tâm hay không? Tôi tìm em nhiều năm như vậy, em đối xử tôi như vậy?"

Vờ như không hiểu ý tứ trong câu nói của hắn, Ngu Vô Song sửa lại làn váy một chút, vẫn duy trì khoảng cách với anh, lúc này mới lãnh ngạo (lạnh lùng + kiêu ngạo) nói ra: "Lâm tiên sinh, ngài thật buồn cười, chúng ta không có quan hệ gì, ngài rảnh rỗi tìm tôi làm gì?"

Trong phòng cà phê tĩnh mịch, hai người gây ra động tĩnh lớn như thế đã làm những người khách khác kinh động, thật may là phía trước có bồn hoa cản trở, nếu không thì mặt mũi của Lâm Vinh Gia đã bị vứt sạch.

Dù vậy, sắc mặt của hắn vẫn khó coi, lạnh lùng hừ hừ, ngạo mạn nói: "Năm đó tôi từng nói, tôi sẽ lấy em làm vợ tôi, ai cho em chạy như vậy? Hiện tại, rốt cuộc em đã xuất hiện, em cho rằng tôi có thể buông tay sao?"

Hắn nói nghiêm túc một cách khác thường, mặt mày tuấn tú mê người, người đàn ông này mang trong mình hai dòng máu Trung và Anh, mẹ thuộc quý tộc Anh quốc, từ nhỏ đã nhận nền giáo dục tốt đẹp, điều kiện gia đình ưu việt, đã nuôi dưỡng tính tình ngạo mạn tự đại của hắn.

Năm đó, Ngu Vô Song nhìn hắn không vừa mắt bởi vì hắn cuồng vọng, mặc dù biểu hiện hiện tại của hắn là thâm tình khẩn thiết, cô cũng không tin tưởng chút nào, cười khúc khích: "An¬ge¬lo, chúng ta căn bản không phải là một loại người, trên đời này có rất nhiều tiểu thư minh tinh tùy anh trêu đùa, sao anh cứ nhớ kỹ tôi? Lại nói, nhà họ Giản còn có một Giản Uyển Linh, anh đại khái có thể trêu đùa cô ta, tôi rất vội, không rảnh chơi trò này với anh!"

Một câu trêu đùa, khiến nụ cười giữa hai lông mày Lâm Vinh Gia phai nhạt một phần, hắn thở hồng hộc nhìn Ngu Vô Song, đáy mắt lóe lên lửa giận: "Năm đó tôi chỉ về Hongkong một chút, tôi từng nói em phải đợi tôi quay về, em đợi được mấy ngày? Tôi đã trở về, còn ai dám bắt nạt em ? Giản Uyển Linh đê tiện là cái thứ gì? Chỉ có người phụ nữ ngu xuẩn như em mới không đấu lại được cô ta!"

Càng nói càng vô lý, Ngu Vô Song âm thầm liếc mắt, cảm thấy nói chuyện với hắn là điều không cần thiết: "Khẩu khí của Lâm tiên sinh thật lớn, chuyện của tôi không liên quan đến ngài, ngài không cần lo lắng!"

A. . . Hắn nói thật dễ nghe, hắn căn bản không hiểu chuyện giữa cô và Giản Uyển Linh. Năm đó, nếu không phải Hoắc Cố Chi cứu cô, cô bây giờ đã là oan hồn dưới đáy biển, nào còn có mạng để đứng đây nghe hắn nói nhảm?

Nghĩ đến người đàn ông kia, trong lòng cô thoáng qua một cảm xúc khác thường, thấy mặt Lâm Vinh Gia lộ vẻ không cam lòng, cô lại nói: "Trong nhà tôi còn có việc, tôi đi trước!"

Cô vừa dứt lời, liền lấy túi xách, xoay người rời đi, cũng không bận tâm đến tình hình của bọn họ.

Lâm Vinh Gia tức giận đến sắc mặt xanh mét, không chút suy nghĩ đi sau cô, lạnh lùng cười nhạo: "Trong nhà có việc? Ngu Vô Song, em còn có nhà sao? Đừng quên, bây giờ em tên gì!"

Nhà? Cô có nhà sao? Là nhà của Hoắc Cố Chi? Nghĩ tới đây, trong lòng hắn như gai châm khó chịu, những lời nói ác độc không tự chủ được mà thốt ra: "Trước kia sao tôi không thấy em dâm đãng như vậy, có phải em đang lấy tiền của Mạnh Thiếu Văn trước, sau đó quyến rũ chú của hắn?"

Ra khỏi quán cà phê, Ngu Vô Song không nhịn được nữa, cô bỗng nhiên xoay người, ngẩng đầu lên, hung hăng tát người đàn ông sau lưng một cái, mắt phượng âm trầm như biển.

"Đúng, tôi không có nhà, nhưng liên quan gì đến anh? Về quan hệ của tôi và Hoắc Cố Chi, tôi cần phải giải thích với anh sao? An¬ge¬lo, đừng coi trọng chính mình, tôi không phải cô gái ngây thơ như trước đây, sẽ mặc cho anh bắt nạt!"

Năm đó, người đàn ông tự cao tự đại bắt nạt cô không ít, chẳng lẽ hắn vẫn cho rằng cô vẫn như trước kia? Không. . . Cô đã thay đổi, trở nên càng mạnh mẽ hơn, cô sẽ không bị hai ba câu châm chọc của hắn đánh ngã, nhưng sẽ không để hắn tùy ý châm chọc mình!

Làm Thái Tử Gia phòng đấu giá Guard, Lâm Vinh Gia chính là đối tượng làm mọi người theo đuổi và thèm khát, lại thâm được chiều chuộng từ nhỏ, từ nhỏ đã thông minh, cha mẹ cũng không nỡ động đến hắn, từ trước đến giờ hắn chính là người được cưng chiều đến hỏng, duy ta độc tôn.

Nhưng bây giờ, ban ngày ban mặt, bị một người phụ nữ xinh đẹp hung hăng tát một cái, hắn không thể tin mà trợn to cặp mắt, đáy mắt lộ ra tia sững sờ, hoàn toàn quên tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK