• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như chính chủ còn sống?

Bên tai Lưu Quyền quanh quẩn những lời này, cả người cảm thấy không ổn, Giản Uyển Như sao có thể còn sống?

Nếu như là người khác nói với anh ta lời này, anh ta chắc chắn không tin, Giản Uyển Linh là ai chứ? Anh ta quá rõ thủ đoạn của cô ta, nếu cô ta đã tự mình lái xe lao xuống biển, muốn tự mình đẩy Giản Uyển Như tới chỗ chết, thì cô gái kia sao có thể còn sống được?

Hôm nay, sau khi thấy thủ đoạn của Ngu Vô Song, có chút suy nghĩ mơ hồ dâng lên, tâm tình của anh ta trở nên cực kỳ phức tạp, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đứng trước mặt mình kể chuyện tiếu lâm.

Sau hồi lâu, anh ta mới lên tiếng, chỉ là giọng nói có chút trầm thấp, khàn khàn: “Cô muốn gì?”

Sáng nay thân phận của Hoắc Cố Chi đã được rất nhiều công ty truyền thông ủng hộ, tán thưởng, tất cả đều là những từ ngữ ca ngợi, bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, cho dù anh ta có mở ra bất kỳ trang web nào đi chăng nữa, thì tin tức hàng đầu cũng đều là các bài viết về Hoắc Cố Chi.

Một người đàn ông như vậy, sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ? Không ngờ ngay cả người phụ nữ bên cạnh cũng bất phàm như vậy!

Giống như đoán trước được những gì anh ta nói, sắc mặt Ngu Vô Song vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng mà làn môi lúc này lại để lộ ra nụ cười của cô: “Tôi muốn gì không quan trọng, quan trọng là anh được cái gì!”

“Có ý gì?” Lưu Quyền cau mày, trong lòng lại càng thêm oán thán Giản Uyển Linh, không biết cô ta vì sao lại trêu trọc một người phụ nữ như thế này, cô ấy lợi hại, khó trị như vậy, chẳng lẽ cô ta không biết ? ! Chủ yếu nhất là hình như người phụ nữ này rất rõ ràng chuyện năm đó, Giản Uyển Như chính là người luôn tự cho mình là nhất, sao có thể có một người bạn lợi hại như thế này bên cạnh được!

Vậy nếu không phải là bạn của cô ấy thì cô Ngu Vô Song này là ai? Tại sao lại rõ ràng chuyện năm xưa như vậy?

Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta chợt nghĩ tới một loại giả thiết khác, vẻ mặt lúc này đã thay đổi, khóe môi giật giật, cố ý đè thấp giọng nói, cắn răng nghiến lợi hỏi, “Cô không chết?”

Nghe lời này, Ngu Vô Song thật muốn ngửa mặt lên trời cười dài, tại sao cô lại phải chết? Cô không chỉ còn sống, mà còn muốn moi tim móc phổi những kẻ này nữa kìa, muốn đưa tất cả bọn họ xuống địa ngục, kẻ thù vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, cô càng phải sống tốt hơn.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô lại không biểu hiện bất cứ thứ gì trên nét mặt, cũng không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ lạnh lùng cười khẽ, “Anh cần gì phải quan tân tôi là ai? Chỉ cần tôi giúp anh có được Giản Uyển Linh là được rồi, không phải sao? Anh nên biết, thân phận của anh và cô ta rất khác biệt, cho dù không có Mạnh Thiếu Văn, nhà họ Giản cũng không bao giờ đồng ý cho hai người chung một chỗ.”

Giản An Dương và Chung Tiếu Dung chỉ chăm chăm tới danh tiếng và lợi ích, Lưu Quyền không phải là người tốt, nói cho đúng thì chính là chẳng là cái gì hết, người như vậy sao có thể được thừa nhận?

Anh ta vẫn luôn rõ ràng về chuyện thân phận, anh ta thật sự yêu thích Giản Uyển Linh, cảm giác đó đã tồn tại rất lâu rồi, hai người đã quen biết từ lúc bé, khi đó cô ta vô cùng thông minh, căn bản là không có lòng dạ độc ác như bây giờ, bị tình yêu che mắt.

Hai năm qua anh ta đã thực sự rửa tay gác kiếm, cho dù là không suy nghĩ cho bản thân, thì cũng phải suy nghĩ cho đám anh em, thuộc hạ kia nữa, bọn họ đã theo anh ta vào sinh ra tử, anh ta phải đảm bảo cho bọn họ được an toàn, sung sướng.

Đang trong lúc anh ta còn sững sờ suy nghĩ thì giọng nói tràn đầy hấp dẫn của Ngu Vô Song lại vang lên: “Anh chỉ cần ra mặt làm chứng lúc cần thiết, tôi cam đoan với anh, sau khi chuyện thành công, anh có thể đưa Giản Uyển Linh cao chạy xa bay, đến lúc đó mặc kệ các người đi đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Nếu là năm năm trước, Lưu Quyền nhất định gật đầu đồng ý không chút do dự, lúc đó Giản Uyển Linh ít nhất vẫn còn một tia lý trí, nhưng bây giờ thì sao?

Vài năm nay anh ta đều xử lý chu toàn không ít chuyện mà cô ta không thể ra mặt, cũng coi như là toàn tâm toàn ý trung thành, không nói tới trong lòng cô ta chỉ có một mình Mạnh Thiếu Văn, mà đối với tình cảm của anh ta cũng vô cùng độc ác, hung tàn, đối với cô ta thì giết người quá đơn giản, sợ rằng ngay cả cha mẹ sinh thành cô ta cũng có thể vứt bỏ, chỉ vì người đàn ông kia.

Trong lòng anh ta cười khổ một tiếng, đường cong bên môi lộ ra vẻ chua chát.

Nhưng rất nhanh, anh ta đã loại bỏ hết những ý tưởng ngổn ngang trong lòng, ánh mắt run lên, lạnh giọng nói, “Tôi không thể có lỗi với cô ấy, nếu không thì cũng không vì tình yêu này mà làm nhiều chuyện như vậy, cô đã hiểu rõ chuyện giữa tôi và cô ấy như vậy, tôi càng không thể để cô sống.”

Dứt lời, anh ta giơ súng lên lần nữa, thái độ lần này vô cùng cứng rắn.

Ngu Vô Song thấy vậy, trong lòng thầm giật mình, mặc dù bọn họ đã từng quen biết, nhưng chỉ

là lúc còn bé, hơn nữa những hiểu biết của cô về anh ta chủ yếu là nhờ đọc tài liệu.

Ở trước mặt anh ta, đề cập tới tình yêu cay đắng đối với Giản Uyển Linh mấy năm nay cô cho rằng điều anh ta muốn nhất chính là đoạt được Giản Uyển Linh, nhưng hiện tại xem ra cũng không đơn giản như thế…

“Ngay cả thân phận của cô tôi còn không nắm rõ, vì sao phải hợp tác với cô? Nhìn lại mà nói, cô ấy chính là muốn giết cô, tôi cũng không tin cô sẽ không có ý định giết cô ấy?!” Lưu Quyền khẽ mỉm cười, đè nén trái tim đang mềm yếu, trên tay anh ta đã dính máu tươi, nhiều thêm một chút cũng chẳng là gì, Giản Uyển Linh à Giản Uyển Linh, sau khi hoàn thành giao dịch này, chúng ta sẽ thật sự cắt đứt từ đây, không còn quan hệ.

Nghĩ tới đây, anh ta điều chỉnh lại cảm xúc, chĩa họng súng tối tăm vào thẳng người phụ nữ đối diện, cười sâu kín một cái, trong đáy mắt lại thấm băng hàn: “Trên đời này chỉ có người chết mới đáng tin nhất, cô thông minh như vậy, chắc hẳn cũng hiểu được đạo lý này chứ?”

Anh ta mặc kệ rốt cuộc cô có phải Giản Uyển Như hay không, tất cả đều không quan trọng, từ hôm nay trở đi, cả Ngu Vô Song và Giản Uyển Như đều sắp biến mất khỏi thế giới này!

Nhìn sắc mặt của anh ta không hề biến đổi mà càng ngày càng lạnh lùng, trong lòng Ngu Vô Song trầm xuống, lần đầu tiên cảm thấy ảo não vì sự khinh địch của mình.

Nhưng mà lại không đợi cô suy nghĩ nhiều, thân thể đột nhiên bị đẩy từ phía sau, một bóng dáng cao lớn quen thuộc nhào tới, sau đó cô chỉ nghe thấy tiếng viên đạn lao xuyên qua ngực.

Hoắc Cố Chi đánh đòn phủ đầu, dùng súng lục bắn vào đầu gối Lưu Quyền, Lưu Quyền nhất thời bị mất trọng tâm mà ngã nhào xuống đất, cho nên phát súng kia cũng bị chệch đi.

“Dám chĩa súng vào người phụ nữ của tao, Lưu Quyền, mày không cần cái mạng này nữa rồi!

Ngu Vô Song nhất thời trợn mắt, ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy người đàn ông cao lớn uy vũ đứng trước mặt mình vừa rồi nếu không phải anh hành động nhanh chóng, có lẽ cô mới là người phải ngã xuống lúc này.

Trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm, nhưng lời nói ngoài miệng thì lại là, “Sao anh lại tới đây?”

Giọng nói lạnh lùng như vậy khiến cho Hoắc Cố Chi chỉ muốn nổi đóa, đầu tiên anh tiến lên đá văng khẩu súng trong tay Lưu Quyền, sau đó mới vươn tay đỡ Ngu Vô Song dậy, nhưng giọng nói lại chứa đựng sự giận dữ: “Ai cho phép em liều lĩnh tới chỗ này? Ngu Vô Song, bản lĩnh của em cũng chỉ đáng mèo ba chân mà dám tới chỗ này chịu chết?”

Mặt anh lúc này đang tức giận tới tái xanh, giọng điệu âm trầm, không còn âm thanh nhỏ nhẹ như những ngày qua.

Anh thật sự không hiểu nổi, vì sao lá gan của cô gái này lại lớn như vậy? Anh lại không dám tưởng tượng, nếu như lúc nãy anh không chạy đến kịp thời, chẳng phải cô sẽ trúng phát súng kia sao?

Hai chữ chịu chết quá chói tai rồi, khiến cho khuôn mặt của Ngu Vô Song nhất thời đỏ bừng, cô cũng biết rõ là vừa rồi anh cứu cô một mạng, nhưng mà thái độ của anh không thể tốt hơn chút sao? Cứ phải tức giận như thế sao?

Thấy cô không lên tiếng, Hoắc Cố Chi còn tức giận hơn, anh nắm cổ tay cô thật mạnh, tuấn nhan từ trước tới giờ luôn trầm tĩnh lại đang nổi giận tới mức mưa to gió giật: “Ngu Vô Song, em lại dám mặc kệ an nguy của chính mình, em có tin anh sẽ đưa em trở về Pháp ngay tối nay không? Anh mặc kệ em có báo thù hay không, anh chỉ muốn em sống thật tốt.”

Hai tiếng súng vang lên, những vệ sĩ ở bên ngoài cũng vọt vào, về phần những tên còn lại đã bị bắt lại ngay sau khi ra ngoài, cục diện hiện tại đã thay đổi hoàn toàn.

Lưu Quyền tự biết tình thế bất lợi, cũng không cưỡng cầu, chỉ là sắc mặt chợt tái nhợt sau đó ôm lấy đầu gối đang be bét máu thịt, rõ ràng là anh ta đau tới toát mồ hôi, nhưng vẫn còn lẫm liệt nói ra từng câu từng chữ, “Giản Uyển Như, quả nhiên cô còn sống trở về.”

Một câu báo thù kia để hoàn toàn chứng tỏ chút nghi ngờ trong lòng anh ta, ai có thể hận Giản Uyển Linh tới như vậy? Trừ Giản Uyển Như ra, anh ta thật sự không nghĩ ra người nào khác.

Người đàn ông đang nổi giận rất là đáng sợ, Hoắc Cố Chi lạnh lùng trừng mắt liếc cô gái đang giữ vững im lặng, sau đó bước đến trước mặt Lưu Quyền đang trọng thương, từ trên cao nhìn xuống, mím môi lạnh giọng nói, “Trước kia tôi cho rằng cậu là một người hiểu biết, thế nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Cậu có thể vì Giản Uyển Linh mà làm ra mấy việc này, giống như tôi có thể làm tất cả vì người phụ nữ của tôi mà xuống tay với Giản Uyển Linh của cậu.”

Vuốt vuốt cây súng lục tinh xảo trong tay, anh khẽ nhếch môi cười khẽ, bỗng nhiên lại nói ra những lời lạnh lẽo: “Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ, cậu không hề thông minh chút nào, nói đúng hơn là quá ngu xuẩn, mấy người anh em trung thành kia bị cậu hại cho thảm rồi.”

Lời vừa nói ra, mí mắt Lưu Quyền nặng nề giật, kết cục của việc khinh địch rất thảm, lúc dễ dàng đáp ứng thỉnh cầu vô lý của Giản Uyển Linh, anh ta đã biết mình sai lầm rồi.

Những năm trước đây, đám anh em kia vì theo anh ta mà trên tay nhuốm không ít máu, nhưng gần đây lại hưởng thụ cuộc sống an nhàn đã lâu, lâu tới mức bọn họ đã quên mất nguy hiểm là gì rồi.

Hoắc Cố Chi cũng không quay đầu nhìn Ngu Vô Song, mà chỉ ném cho vệ sĩ một ánh mắt, người nọ hiểu ý, nhanh chóng lôi những người đàn ông bị trói ở bên ngoài vào.

“Kẻ nào lúc nãy động thủ, bây giờ chặt tay hắn xuống cho tôi.”

Lời nói vô tình, lạnh lùng như vậy vừa phát ra, Lưu Quyền đang bị thường bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt anh ta càng thêm tái nhợt, đáy mắt khó nén được nỗi khiếp sợ.

Hoắc Cố Chi cũng không nhìn tới anh ta, chỉ khẽ nhếch môi mỏng, lạnh giọng hạ lệnh: “Còn chần chừ cái gì, ra tay đi!”

Người khác còn chưa kịp suy nghĩ, đã có người thét lên một iếng bén nhọn, tiếng kêu này thê lương, hoảng sợ, lọt vào tai còn có cảm giác rợn tóc gáy.

Ngu Vô Song định thần nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông lúc trước chiếm tiện nghi của cô đã bị chém đứt năm ngón tay, cánh tay bị chặt còn tùy ý lăn vài vòng xuống nền đất tro bụi rồi mới dừng lại, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng.

Cô ngẩn ra, theo bản năng xoay đầu, rõ ràng là trong lòng chỉ muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố hết sức duy trì sự tỉnh táo.

Lúc này cô chợt nhớ tới lần đầu tiên thấy cảnh tượng máu tanh này, khi đó cũng đúng là lúc hoàng hôn, mặt trời đang lặn, người đàn ông trước mặt lạnh lùng ra lệnh, thuộc hạ của anh thật sự làm theo, ra tay cũng không cần chớp mắt, cứ như vậy mà móc tim một người còn đâng sống sờ sờ.

Anh trừng phạt người khác ở chỗ này, chính là làm cho cô xem, để cô… sợ hãi… sẽ không dám làm trái ý anh.

Đúng vậy, sao cô lại quên mất người đàn ông này chính là một con sói, anh không màng tới luật pháp cũng chẳng xét đạo nghĩa, chỉ tùy ý mà làm.

“Vô Song, tới đây!”

Còn đang vô cùng khiếp sợ thì giọng nói trầm thấp, thanh nhuận của Hoắc Cố Chi lại vang lên, lần này anh nói với cô, rõ ràng là đang ở trong một hoàn cảnh gió tanh mưa máu đáng sợ như vậy, nhưng anh lại vẫn ung dung, tùy ý như cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK