Mạnh Thiếu Văn hơi ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái mặc áo hồng, quần lụa đỏ nhàn nhạt mỉm cười đang dần tiến về bên này, gió lớn từ biển thổi vào khiến tà váy nhẹ lay động, mái tóc bay theo chiều gió.
Khi Mạnh Thiếu Văn nhìn khuôn mặt đã bị mái tóc quăn màu nâu che mất, hô hấp dường như đình trệ, khó tin bước lùi hai bước, trong miệng lẩm bẩm, “Tiểu Như?”
Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện xinh đẹp rạng ngời, như một viên bảo thạch lấp lánh đến chói mắt khiến cho bao người đàn ông ở đây không thể rời mắt.
“Me, mẹ....” Lúc này, bảo bảo đã không thể chờ được nữa, tụt xuống khỏi người Hoắc Cố Chi, sau đó chạy thật nhanh đến chỗ Vô Song lập tức nhào vào lòng cô, khuôn mặt bánh bao non nớt tràn đầy vui mừng, “Bây giờ lạnh rồi sao mẹ không mặc dày thêm một chút? Nếu như mẹ bị ốm thì bảo bảo sẽ rất đau lòng!”
Thằng bé ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Ngu Vô Song, hiển nhiên là rất kệ thuộc vào cô, không ít người nghe câu nói này đều sớm ôm bụng mà cười.
Hoắc Cố Chi lạnh lẽo nhìn người đàn ông đã đứng chết trân vì sợ hãi kia, đáy mắt lộ ra hàn ý, Mạnh Thiếu Văn ơi Mạnh Thiếu Văn, những ngày an nhàn của cậu coi như chấm dứt, sau khi Giản Uyển Như dục hỏa trọng sinh đã hoàn toàn khác xưa, các người hãy chờ ngày bị cô ấy moi tim lột da đi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Vô Song hiện lên ý cười nhàn nhạt, cô cúi đầu xuống, nhéo nhẹ gò má mềm mại phúng phính của bảo bảo, “Mẹ không lạnh, tìm được bảo bảo là mẹ yên tâm rồi!”
Dứt lời, cô dắt tay bảo bảo đến bên cạnh Hoắc Cố Chi, đối với khuôn mặt vô cảm của người đàn ông kia, cô mềm mại cười một tiếng, nhẹ nhàng giải thích , “Không thấy con em rất lo lắng nên mới đi theo!”
Trong mắt Hoắc Cố Chi thoáng qua một vệt sáng, đưa tay kéo cô vào trong ngực, ừ một tiếng.
Nhưng trong lòng không nhịn được mà cười lạnh, nói về diễn trò, bây giờ Vô Song lại tăng thêm một bậc, nhẽ ra người phụ nữ trong lòng anh bây giờ phải được phong danh hiệu diễn viên xuất sắc nhất của năm mới đúng!
Cũng không biết sau khi cô chỉnh dung, Mạnh Thiếu Văn có nhận ra không?
Hai người ôm nhau đứng cùng một chỗ gây nên hiệu ứng thị giác cực mạnh, đều là trai tài gái sắc, quả thật so với cô dâu chú rể còn muốn nổi trội hơn.
GIản Uyên Linh ôm ngực đứng im, sững sờ nhìn Ngu Vô Song, đáy mắt thoáng qua vô số kinh hoàng.
NGười phụ nữ này là ai? Sao cô ta lại giống chị ta đến vậy?
Theo bản năng cô ta quay người nhìn Mạnh
Thiếu Văn, chỉ thấy anh đang kinh ngạc không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.
Giờ phút này, trong lòng Giản Uyển Linh hiện lên bao nỗi sợ hãi, sắc mặt cô ta trắng bệch, yếu ớt gọi Mạnh Thiếu Văn, “Thiếu Văn, em hơi mệt, anh đỡ em được không?”
Chung Thiếu Dung đứng bên cạnh nghe tiếng cô ta, liền thu hồi lại ánh mắt nghi hoặc, vội vàng đỡ con gái ngồi xuống, càng mất kiên nhẫn nói: “Con xem con đi, thân thể đã không tốt còn không an phận! sao phải đứng lên làm gì?”
Giản Uyển Linh thấy mẹ mình đột nhiên nổi đóa, đáy mắt thoáng qua một tia khó chịu.
Người mẹ này của cô càng ngày càng không làm được việc gì nên hồn, cũng không nhìn xem đây là ở đâu mà còn nói những lời này, không sợ người ta biết thân thể của cô ta không tốt sao?
Chợt nghe thấy âm thanh nhu nhược, khiến Mạnh Thiếu Văn bừng tỉnh, anh ta nhìn nụ cười xinh đẹp cua Ngu Võ song, rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt, đáy mắt trở nên lạnh lẽo.
“Vẫn chưa thoải mái sao?” Sau đó anh ta đến bên cạnh Giản Uyển Linh, cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng, nhưng những cảm xúc khác lạ không ngừng nhen nhóm trong lòng anh ta. Khiến nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng nhắc: “Có muốn về nghỉ trước không?”
Giản Uyển Linh đã phải kiên nhẫn rất lâu mới có thể chờ đến buổi đính hôn này, chỉ mới nghĩ đến ngày cô tra được mặc lên người bộ váy cưới hoàn mỹ nhất cũng khiến cô ta cảm thấy thỏa mãn, cô ta hiểu rất rõ tâm tư của những người phụ nữ ở đây, chính vì vậy cô ta chỉ muốn giẫm nát cái ý tưởng đó dưới gót giày của mình.
Nhưng toàn bộ màn kịch hôm nay như một cái tát vào mặt cô ta, cô ta vốn không phải là người dịu dàng lương thiện gì cho cam, nhưng những năm gần đây để giả danh Giản Uyển Như mà cô ta phải che giấu tâm địa thật sự của mình.
Bây giờ cô ta đã rất cuống. nước mắt tràn đầy khóe mắt, mềm mại nhìn Mạnh Thiếu Văn, đã sớm khóc ra tiếng: “Thiếu Văn … đây là bữa tiệc đính hôn của chúng ta … anh có thể để cho những người không liên quan kia rời đi không? Em chỉ muốn ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời em thôi!”
Nếu như khuôn mặt xinh đẹp ma mị của Ngu Vô Song khiến anh ta khiếp sợ, thì cặp mắt đỏ ửng vì khóc của Giản Uyển Như càng khiến lòng anh ta đau đớn. anh ta không kìmđược ôm Giản Uyển Linh và ngực, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu, “Xin lỗi, tiểu Như, anh đã không để ý đến cảm giác của em, anh đã hứa sẽ cho em một bữa tiệc đính hôn hoàn hảo, những thứ ngoài ý muốn này anh nhất định sẽ xử lý thật tốt!”
Đây mới là Uyển Như, là Uyển Như của anh, tại sao vừa rồi anh lại thấy bóng dáng của Uyển Như trên một người phụ nữ khác?
Nghĩ tới đây anh ta đột nhiên cảm thấy ái náy, càng ôm chặt Giản Uyển Linh như muốn che chở, một chút cũng không lộ ra suy nghĩ vừa rồi của mình.
Anh ta đã nợ Uyển Như quá nhiều, sợ rằng cả đời này cũng không thể trả hết.
Đều nói kẻ trong cuộc là kẻ ngu muội nhất, người ngoài cuộc lại nhìn rất rõ ràng, đột nhiên xuất hiện một mĩ nữ xinh đẹp đến ma mị, nhưng ánh mắt lại tĩnh mịch, nụ cười hoàn mỹ đến mức khiến người ta kinh ngạc.
“Họ Hoắc kia, rốt cuộc gia đình các người muốn thế nào đây? Không nhìn thấy hôm nay là ngày lễ đính hôn của con gái tôi hay sao mà vẫn còn muốn quấy rối?” Hôm nay Giản An Dương không đứng ở đây, Chung Tiếu Dung nói chuyện cũng không thèm dùng não suy nghĩ, bà ta tức giận nhìn đám người kia, đáy mắt như muốn bốc lửa, “Đi ngay cho tôi! ở đây không quan nghênh các người.”
Ngu Vô Song xuất hiện thu hút sự chú ý của vô số người, đàn ông không bao giờ keo kiệt sự tán thưởng đối với những cô gái trẻ đẹp.
Hoắc Cố Chi đảo qua một lượt, ghi nhớ toàn bộ ánh mắt của những thằng đàn ông kia, anh nhếch môi mỏng, không thèm để ý đến Chung Tiếu Dung, quay sang nhìn Mạnh Kiệt Đình hiền lanh, “Đã có người không chào đón em như vậy, vậy chúng em về trước, đợi mấy ngày nữa rảnh rỗi em đưa cả nhà về thăm anh và ba.’’
Cả đời Mạnh Kiệt Đình sống dưới sự sắp xếp của ba, về già lại càng thêm an nhàn, bình thường không phải ra ngoài du lịch cũng là ở nhà uống trà, dưỡng tâm, không hề có ý gì xấu.
Đối với người em trai ít hơn mình rất là nhiều tuổi này, ông thực sự không có ý gì khác, ngược lại càng yêu thương giống như con trai mình, nghe Hoắc Cố Chi nói với mình như vậy, ông vui sướng đứng lên: “Được được, vẫn còn nhớ đến ba là tốt rồi, mấy ngày nữa rảnh thì đưa vợ và con trai về chơi đấy!”
Hoắc Cố Chi gật đầu đồng ý, tư thái cao ngạo ôm vợ và con trai rời đi, khiến không ít người nhìn theo thèm thuồng.
Lúc này Mạnh Thiếu Văn còn đang lo lắng cho Giản Uyển Linhnên không chú ý đến chuyện này, nhưng khi đã yên ổn, anh lén chạy ra ngoài, phức tạp lên tiếng.
“Anh Hoắc, xin dừng bước!”