Mạnh Thiếu Văn không hề suy nghĩ đã lao tới đỡ lấy Ngu Vô Song, vòng eo mềm mại, thân thể uyển chuyển của người phụ nữ trong ngực, bị cô dán chặt, trong lòng anh ta không khỏi rung động, có đôi chút mất hồn.
Ngu Vô Song bị anh ta ôm trong tư thế đang hoảng sợ, rõ ràng là trong lòng ghét cay ghét đắng, nhưng cô vẫn cố gắng chớp mắt yếu ớt, dùng giọng nói bi thương cười khổ: “Giản tiểu thư hình như rất ghét tôi…… Tôi cũng chỉ muốn chào hỏi cô ấy, cô ấy lại tức giận mắng tôi!”
Cô đi giày cao gót cực cao, chiều cao lại không thấp, nhìn đi nhìn lại cũng không giống như tiểu bạch thỏ bé nhỏ, nhưng giờ phút này, trong mắt Mạnh Thiếu Văn lại thấy rõ sự ủy khuất kia.
Nhất là người phụ nữ này lần nào đối mặt với anh ta cũng đều tỏ ra lạnh lùng sắc bén, từ lúc nào lại nói giọng nhỏ nhẹ như vậy?
Mạnh Thiếu Văn nhất thời mềm lòng, bàn tay đang vòng qua bờ eo hấp dẫn của cô lặng lẽ nắm chặt, giọng nói trầm thấp có chút nghiêm túc: “Không bị thương chứ?”
Cặp mắt phượng sáng trong như nước của Ngu Vô Song nhìn thằng vào người đàn ông trước mặt, cô biết mình nên lộ ra vẻ mặt như thế nào thì sẽ đẹp nhất, giống như lúc nào, cô có thể nhìn thấu sự kinh ngạc trong mắt người đàn ông kia.
Giản Uyển Linh nhìn thấy một màn như vậy thì càng thêm tức giận đến tê tâm liệt phế, cô ta liều mạng lôi Ngu Vô Song ra khỏi Mạnh Thiếu Văn, chân mày khóe mắt đều tràn ngập ghen tị điên cuồng: “Anh Thiếu Văn, anh bị người đàn bà này lừa rồi, là cô ta tự mình ngã, em không hề đẩy, cũng không hề mắng cô ta, anh xem, chính cô ta hắt cà phê lên người em.”
Từ trước tới giờ Giản Uyển Linh nào có cái dáng vẻ kệch cỡm như thế kia, cô ta ở trước mặt Mạnh Thiếu Văn luôn luôn dịu dàng, yên tĩnh, vô cùng có khí chất danh viện, từ lúc nào lại làm ra cái trò không biết giữ thể diện như thế này?
Căn bản cũng không chờ tới lúc Giản Uyển Linh đụng đến mình, Ngu Vô Song đã vô cùng nhanh nhẹn tránh qua một bên.
Nhưng Mạnh Thiếu Văn lại tức giận đến xanh mặt, anh ta chặn ngang để kiềm chế Giản Uyển Linh, con ngươi rét lạnh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang điên cuồng kia: “Giản Uyển Như! Em còn định làm loạn cái gì? Là em ra tay đẩy người?”
Chiến tranh giữa phụ nữ với nhau từ trước tới giờ đều không thấy khói thuốc súng nhưng lại ẩn giấu máu tanh, Mạnh Thiếu Văn không hề thấy hứng thú đối với kiểu tranh đấu của phụ nữ, nhưng khi nhìn thấy Giản Uyển Như đẩy ngã Ngu Vô Song, trong lòng anh ta cảm thấy rất mất hứng!
Mà sự mất hứng này lại đến rất kỳ quái, anh ta cũng chẳng rảnh để đi suy nghĩ tại sao, chỉ đơn thuần nghĩ rằng Giản Uyển Như trong mắt mình luôn lương thiện, ôn hòa, là cô gái có trí thức vô cùng hiểu biết lễ nghĩa, nhưng tất cả những điều cô ta làm hiện tại thật khiến cho hắn mở rộng tầm mắt.
“Thiếu Văn, anh không tin tưởng em?” Bị quở mắng, Giản Uyển Linh trợn to hai mắt, trong đáy mắt cô ta khó ném nổi sự thất vọng, tức giận tới đỏ cả mắt. Tâm can tỳ phổi (Tim, gan, lá lách, phổi) đều đau: “Anh nhìn em đi, rồi nhìn cô ta xem, là ai nhếch nhác hơn?”
Nghe cô ta nói như vậy, lúc này Mạnh Thiếu Văn mới cẩn thận nhìn người phụ nữ trước mặt, cà phê đã theo sợi tóc nhỏ xuống làm bẩn cả chiếc quần trắng của cô ta, trước ngực hiện ra một ít nước rất rõ ràng.
Anh ta không khỏi chau mày, theo bản năng nhìn sang Ngu Vô Song bên cạnh, theo như hiểu biết của anh ta đối với cô, hành động điên cuồng loại này cô thật sự làm được.
Giản Uyển Linh đỏ mắt bước tới gần Mạnh Thiếu Văn, thấy anh ta không vui nhìn về phía Ngu Vô Song, trong lòng cô ta mới dễ chịu hơn một chút, sau đó lại càng thêm dầu thêm mỡ: “Anh Thiếu Văn, anh nhất định phải làm chủ cho em, cô ta luôn nhằm vào em….. Em không biết đã trêu chọc cô ta ở điểm nào, cô ta cứ ghét em như vậy, thậm chí còn hắt cà phê lên người em.”
Lúc này giọng nói của cô ta mềm mại hơn rất nhiều, dịu dàng biết bao so với cái lúc cãi vã với Ngu Vô Song, nhưng đáy mắt cô ta vẫn vô cùng sắc bén, hàn ý dày đặc như cũ.
“Ngu tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, Giản Uyển Như tôi không thể tùy ý mặc cho cô lấn áp nhiều lần được, nếu như lần này cô không nhận lỗi với tôi, lần sau chúng ta sẽ gặp mặt ở tòa án.”
Cậy có Mạnh Thiếu Văn để dựa vào, khí thế của cô ta lớn hơn rất nhiều, rõ ràng là khuôn mặt mềm mại, ôn hòa, nhưng trên mặt lại treo vẻ kiên trì, nhìn qua sẽ cảm thấy lạnh lùng xinh đẹp.
Mạnh Thiếu Văn cũng không lên tiếng, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ngu Vô Song, anh ta từ góc độ kia vừa hay nhìn thấy Ngu Vô Song ngã xuống, nên tự nhiên chạy lên đỡ.
Nhưng Uyển Như bị bắt nạt cũng là sự thật, nếu như lúc bắt đầu anh ta còn cảm thấy thương tiếc cô, thì bây giờ anh ta mới
tỉnh táo lại, suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện.
Uyển Như không phải là người cố tình gây sự, chủ yếu là cô Ngu Vô Song này trước giờ luôn rất sắc sảo, cô ấy rất có thể đã tìm Uyển Như để gây khó dễ, không thể không làm anh ta hoài nghi.
“Gặp ở tòa án sao?” Ngu Vô Song đứng ở một bên cũng không vì những người khác chỉ chỉ chỏ chỏ cộng thêm Giản Uyển Linh đang uy hiếp mà sợ hãi, cô chọn lông mày kẻ đen tinh xảo, cười như không cười nhìn thoáng qua đôi “Bích nhân”* đang đứng chung một chỗ.
*Bích nhân: để chỉ đôi trai tài gái sắc, xứng đôi như ngọc.
Cong môi đỏ mọng, cô bước lên cười nhẹ nhàng, bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sự châm chọc: “Thế còn chuyện Giản tiểu thư vu oan cho tôi trước thì tính thế nào? Vâng, tôi thừa nhận, ly cà phê kia là tôi hắt, nhưng rốt cuộc là vì sao Giản tiểu thư cứ phải lặp đi lặp lại sự khinh thường với tôi?”
Cô đã đoán được thời điểm Mạnh Thiếu Văn bước vào, vì muốn cho người đàn ông này có mặt ở hiện trường, mặc dù cách đi đứng của anh ta vẫn còn ngu xuẩn như trước đây, nhưng cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch của cô.
Cô quá rõ Giản Uyển Linh rất quan tâm tới Mạnh Thiếu Văn, cô chính là muốn đoạt lấy anh ta, coi như không giành được, cô cũng muốn chia rẽ tình cảm giữa bọn họ.
Người phụ nữ trước mặt mặc một bộ váy tơ tằm màu đen, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, cánh môi đỏ hơi động, mang theo vẻ đầy đặn rực rỡ.
Mạnh Thiếu Văn vẫn nhìn cô, trong lòng không khỏi cảm thán, người phụ nữ này thật sự quá xinh đẹp, khó trách một kẻ hàng năm không gần nữ sắc như Hoắc Cố Chi vừa gặp đã mê.
Khuôn mặt mê hoặc lòng người như vậy, phàm là người đàn ông nào cô ấy muốn quyến rũ, sao còn có thể chống cự?
Đang lúc anh ta còn mải suy nghĩ lung tung, giọng nói sắc bén của Giản Uyển Linh lại xuất hiện: “Ai vu oan cho cô? Là cô… Chính cô hắt cà phê lên người tôi trước đấy!”
Vốn là quán cà phê yên tĩnh, lúc này đã tụ tập không ít người tới xem náo nhiệt, con người bây giờ ấy à, luôn luôn ham thích mấy cái tiết mục náo nhiệt như thế này.
Nếu là trong quá khứ, Giản Uyển Linh tuyệt đối sẽ không cãi vã ở nơi công cộng như thế này, nhưng người trước mặt là Ngu Vô Song, khiến cho cô ta tức giận đến không còn chút lý trí nào.
Nhưng Mạnh Thiếu Văn vẫn rất tỉnh táo, khuôn mặt anh ta trở nên khó coi, thật sự là xấu mặt, chỉ muốn sớm rời đi, lôi kéo tay ngọc của người phụ nữ bên cạnh, cố ý đè thấp âm thanh, nhỏ giọng nói: “Thôi, chúng ta về trước đi! Quần áo của em cũng bị ướt cả rồi, nhanh đi về thay quần áo kẻo cảm lạnh.”
Anh ta không nói lời nào thì còn may, vừa mới nói ra, Giản Uyển Linh đã nghĩ là anh ta muốn bảo vệ Ngu Vô Song, nhất là cái động tác thân mật lúc trước, càng khiến cô ta bị chọc tức đến nỗi hai mắt bốc lửa.
Cô ta giãy ra khỏi cánh tay của Mạnh Thiếu Văn, lòng chua xót mà rơi nước mắt: “Cho tới lúc này, anh cũng chỉ biết bảo vệ cô ta, anh Thiếu Văn, anh nên nhìn lại cho rõ, ai mới thực sự là vợ của anh? Là em… Là Giản Uyên Như em.”
Ngu Vô Song đó sinh ra đã có gương mặt tinh xảo hơn cô ta, vóc người là mất hồn như vậy, tự nhiên sẽ khiến đàn ông yêu thích.
Giống như hiện tại, rõ ràng là anh Thiếu Văn bất công với cô ta, nếu không thì căn bản anh ấy sẽ không bước tới đỡ người phụ nữ kia.
Lấy hiểu biết của cô ta đối với anh ta, nếu không phải là thực sự quan tâm, anh ta sẽ không thèm đi quan tâm sống chết của người khác!
Nhưng nhận ra điều đó lại khiến cho ánh mắt cô ta đột nhiên tối sầm, hai bàn tay rũ xuống bên hông lặng lẽ nắm chặt, khẽ cắn môi, trên mặt không có lấy một tia huyết sắc.
“Em nói lung tung gì đó?” Bị người khác nhìn như khỉ, Mạnh Thiếu Văn gấp gáp, lại không thể phủi tay rời đi, anh ta đứng ở đó, sắc mặt đen như mực, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Giản Uyển Linh, trong giọng nói dịu dàng lại tràn đầy vẻ khó chịu: “Đủ rồi! Theo anh về, đừng ở chỗ này làm mất mặt, xấu hổ nữa.”
Ngu Vô Song rất rành rẽ người đàn ông coi trọng sĩ diện này, bây giờ bị mọi người vây xem, anh ta còn có thể bình tĩnh mới là lạ.
Nghĩ như vậy, đáy mắt cô xẹt qua một chút đắc ý, cũng không ngại đổ dầu vào lửa: “Giản tiểu thư luôn không vừa mắt với tôi, tôi thật sự không biết tôi đã chọc gì tới cô. Về phần lúc trước cô nói muốn đẻ tôi ra giá, tôi càng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra! Giản tiểu thư, cô giải thích cho tôi với?”
Giản Uyển Linh sao có thể ngờ được cô ta sẽ tiết lộ chuyện mới vừa rồi hai người bọn họ bàn bạc, nhất thời mặt không còn chút máu, vội vàng giải thích: “Anh Thiếu Văn, anh xem, người đàn bà này đúng là ăn nói vớ vẩn, em chẳng hiểu cô ta đang nói cái gì nữa.”
Sợ anh ta không tin, khuôn mặt hoa lê đẫm mữa của cô ta càng thêm lạnh lẽo, cắn cắn môi, thê thê thảm thảm cười khổ: “Em chẳng qua chỉ muốn đi dạo trong cửa hàng, sau đó gặt được một người bạn học thời đại học, cùng với đồng học vào đây nói chuyện. Bạn em vừa đi khỏi thì cô ta lại xông vào nhục mạ em… Đến cuối cùng là em đã làm sai chuyện gì để bị người ta vũ nhục như vậy?”
Cậy vào khuôn mặt thuần khiết, xinh xắn của bản thân, Giản Uyển Linh rất biết lợi dụng ưu thế của khuôn mặt này, coi như lúc trước có người thấy cô ta mắng chửi người, nhưng lúc này lại thấy cô ta mềm mại khóc thút thít thì cũng cảm thấy đồng tình, bắt đầu tin tưởng vào lời nói của cô ta.
Ngu Vô Song đều thấy tất cả, trong lòng không nhịn được mà cười lạnh hai tiếng, thầm nghĩ, người phụ nữ này đúng là tuổi càng lúc càng lớn, nhưng đầu óc thì vẫn ngu ngốc như vậy, vẫn ưa thích diễn tuồng như thế.
Cô cũng không tin, Mạnh Thiếu Văn đã chịu đựng nhiều năm như vậy, còn không chán ngấy?
Xác thực, mặc dù trong lòng Mạnh Thiếu Văn vẫn còn hổ thẹn với cô ta, nhưng nhìn thấy nhiều trường hợp như vậy rồi cũng không nhịn được mà phiền lòng, anh ta mím môi mỏng, không nói lời nào đã kéo Giản Uyển Linh ra ngoài, cô ta không sợ mất mặt, nhưng Mạnh Thiếu Văn lại không chịu nổi xấu hổ.
Lúc sắp rời đi, anh ta chợt dừng lại, hơi xoay người, liếc mắt nhìn Ngu Vô Song ở đằng sau, giọng nói trầm thấp không nghe ra chút cảm xúc nào: “Ngu tiểu thư thủ đoạn cao minh, vợ tôi không phải là đối thủ của cô, hy vọng sau này Ngu tiểu thư có thể giơ cao đánh khẽ!”
Vốn là Giản Uyển Linh đã không tự nguyện rời đi, lúc này lại nghe thấy những lời như vậy, trong lòng đột nhiên trở nên vui vẻ, thậm chí trước khi ra cửa còn âm thầm trừng mắt với Ngu Vô Song, đáy mắt rõ ràng có ý cười vui vẻ.
Giơ cao đánh khẽ? Ngu Vô Song ở trong đám người nhẹ nhàng nhếch môi cười, cô cụp mí mắt, sắc mặt thanh đạm như nước, so sánh với Giản Uyển Linh hở ra một chút là khóc, cô trong lúc này làm cho người ta có cảm giác thanh quý không thể chạm vào.
Muốn cô giơ cao đánh khẽ! Vậy thì sao lúc mới đầu không ai giơ cao đánh khẽ với cô?
Trong lòng nghĩ như vậy, Ngu Vô Song trực tiếp phá lên cười: “Tổng giám đốc Mạnh thật biết nói đùa! Tôi cũng chỉ nói sự thật! Giản tiểu thư không tới trên chọc tôi, tôi cũng chẳng tự nhiên đi gây khó dễ cho cô ấy.”