Chỉ là từ trước tới nay anh khiêm tốn, chưa bao giờ có trường hợp công khai hay ra mặt, cho nên mấy ngày nay xã giao cũng chỉ trong phạm vi giao tiếp mà thôi.
Nhưng Ngu Vô Song biết rõ, người đàn ông này có dã tâm như thế nào, chỉ sợ ngày Nam Diệu bật lên, thì cũng là lúc Mạnh Thiếu Văn ăn ngủ không yên.
….
Hôm nay, Mạnh Trăn Tỷ, sau khi xem xong bản đánh giá tài chính của Nam Diệu trên tạp chí Nam Giang, lập tức bảo quản gia gọi điện thoại cho Mạnh Thiếu Văn đến đây.
Nhận được điện thoại Mạnh Thiếu Văn vội vàng chạy tới, lúc đến nhà lão gia, anh ta thấy ông cụ đang ở trên sân thượng tưới hoa, ánh mặt trời đẹp mắt vẩy lên người ông một vầng sáng nhàn nhạt hòa vào sự yên lặng, nhà ông nội cũng không thay đổi gì.
Ai có thể nghĩ, một ông lão có mái tóc hoa râm, thần sắc bình tĩnh này là Chủ tịch của tập đoàn Hằng Viễn? Ai có thể nghĩ đây là cùng một người đã điều hành một khách sạn nhỏ trở thành một công ty có thị trường, khách sạn Thịnh Cảng vang danh trong và ngoài nước.
Chỉ là từ trước tới nay ông cụ đối với con cháu nhà mình không thân thiết lắm, trừ mỗi tháng họp gia đình ngoài ra thì chỉ có gặp tại đại hội cổ đông của tập đoàn Hằng Viễn, nhưng hôm nay sao ông ấy lại gọi mình tới?
Đáy lòng nghi ngờ dấy lên, nhưng Mạnh Thiếu Văn vẫn dằn lại đứng chờ ở bên cạnh.
Những loại hoa này là tâm huyết của ông cụ, chính tay nuôi nấng, không để người khác đụng chạm vào, sợ rằng trong mắt của ông ấy, ngược lại những loại hoa cỏ này so với huyết thông người thân bọn họ còn quan trọn hơn, dĩ nhiên ngoại trừ Hoắc Cố Chi.
Lúc Mạnh Thiếu Văn đang còn nghĩ lung tung thì Mạnh Trăn Tỷ đang tưới hoa đã buông ấm nước trong tay ra, sâu thẳm trong con ngươi của đôi mắt chim ưng kia đã nhìn lướt qua dáng người của đứa cháu phía sau lưng mình, trầm giọng nói không tí cảm xúc: “Thiếu Văn đến đây đi”.
Mặc dù bề ngoài cho thấy ông cụ này đã tám mươi tuổi, nhưng tinh thần và đầu óc vẫn như cũ, tinh khôn có thừa, hơn nữa ông ấy vẫn là người cầm lái cho cả tập đoàn Hằng Viễn, càng khiến người khác không dám coi thường.
Mạnh Thiếu Văn từ nhỏ đối với ánh mắt nghiêm khắc sắc bén như chim ưng của ông nội trong tim luôn có phần tôn kính nửa sợ sệt, dù cho bây giờ ông ấy nói rất nhẹ nhàng, nhưng anh ta vẫn như trước, không dám thả lỏng cảm xúc, mà lễ phép vấn an: “Ông nội”.
Trước mặt là người đàn ông khí chất hiên ngang, tuấn tú lịch sự, mặc kệ thấy thế nào đều là tư chất của người thanh niên tốt.
Trong mắt Mạnh Trăn Tỷ, con ngươi khẽ hiện lên sự tinh túy, ông cười bảo anh ta đang đứng một bên ngồi xuống sofa: “Tốt. Thiếu Văn, ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện với nhau. Ông nghe ba cháu nói, gần đây, cháu luôn bề bộn nhiều công việc”
Tất cả mọi người đều là người thông minh, Mạnh Thiếu Văn đương nhiên không ngốc nghếch đến nỗi cho rằng Mạnh Trăn Tỷ chỉ đơn thuần hỏi anh ta công việc bận rộn.
Nghe lời ông nội, anh ta ngồi xuống, sau đó anh ta ấm giọng nói: “ Cháu có chút bận, năm nay dạ tiệc rượu European châu Âu và châu Á liên hiệp tổ chức, bên châu Âu châu quyết định tồ chức ở Nam Giang, định chọn tổ chức tại khách sạn Thịnh Cảng của chúng ta.”
Nói cho cùng Hằng Viễn lớn mạnh như vậy là một phần nhờ vào ngành khách sạn, tại Nam Giang, nơi tấc đất là tấc vàng, Thịnh Cảng lại càng nổi tiếng hơn, nếu năm nay, đêm dạ tiệc rượu quyết định tổ chức tại Nam Giang, lựa chọn Thịnh Cảng lại càng hợp lý.
Nhưng mà chuyện khiến cho Mạnh Thiếu Văn cảm thấy hưng phấn không phải là cuộc làm ăn này, mà là lợi ích được mang tới cho một mình anh ta. Anh ta mới 30, hiện tại Hằng Viễn trong tay anh ta có thể đã phát triển ba bốn mươi năm, dã tâm của anh ta cũng không hề nhỏ so với dã tâm của Mạnh Trăn Tỷ năm đó.
Ngược lại, những năm gần đây thuận buồm xuôi gió khiến anh ta có thói quen thành công, cho nên đối bây giờ đối với loại chuyện có thể chạm tay đến danh vọng như thế này, anh ta lại càng rơi vào tình thế bắt buộc.
Còn Mạnh Trăn Tỷ suy xét xa hơn anh ta, nói đến đêm dạ tiệc rượu đó, ông ta khẽ nhíu mày, thấy người đàn ông bên cạnh lộ vẻ mặt kiên định, ông ta trầm giọng lạnh lùng nói: “ Mặc kệ làm chuyện gì đều phải làm đến nơi đến chốn, ngàn vạn lần không nên bớt việc lại, thà rằng chúng ta phải tổn hao nhiều công sức cũng phải làm thật thận trọng”
Tuy rằng, Thịnh Cảng được tổ chức đêm dạ tiệc rượu, hành động lần này có thể khiến Thịnh Cảng vang danh ở nước ngoài, nhưng trong đó cũng tiềm tàng rất nhiều nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một cái thôi sẽ liên lụy gây tai ương cho Hằng Viễn.
Hiện tại, Hằng Viễn là do Mạnh Thiếu Văn quản lý, đương nhiên anh ta sẽ có chút để tai tới ý tứ của ông cụ, nghe ông nói vậy, anh ta vội vã gật đầu đáp: “Ông nội, ông nói đúng lắm, cháu nhất định làm đến nơi đến chốn, không đầu cơ trục lợi”
Đối với Thịnh Cảng , tận trong cõi lòng anh ta tràn đầy tin tưởng, tại Nam Giang này còn có cái khách sạn nào nổi tiếng như Thịnh Cảng nữa?
Về phần ông cụ bề ngoài đã quá lạc hậu rồi, bây giờ đã là thế kỷ hai mươi một khoa học kỹ thuật hiện đại, không giống như lúc trước.
Thái độ mỹ mãn của anh ta khiến Mạnh Trăn Tỷ cau chặt chân mày, có chút sâu xa, Ông ta trầm mặc một lát, sau đó từ trên bàn viết lấy ra vài quyển tạp chí mà buổi sáng ông đã xem đưa cho Mạnh Thiếu Văn, ngữ khí lãnh đạm nói: “ Cháu xem đi.”
Đáy mắt anh ta hiện lên một tia kinh ngạc, Mjanh Thiếu Văn nghe nói vậy nhưng sau đó anh ta vẫn cầm lấy, thuận tay lật vài tờ, phát hiện tất cả các tin tức đều mong muốn Nam Diệu có mặt tại thị trường NASDAQ, về vị Tổng giám đốc sau lưng của Nam Diệu, những nhà cầm quyền uy tín của tạp chí lại càng sử dụng từ nhà buôn tài giỏi để hình dung người đó.
Nam DIệu được khởi đầu từ ngành điện, tuy nói rằng, hiện tại cũng dần dần lấn sang những ngành nghề khác, nhưng vĩnh viễn cũng không thể so sánh với Hằng Viễn được.
Lông mày hơi nhíu lạ, lúc anh ta còn đang lật xem thì trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một giọng nói già nua trầm thấp: “ Thiếu Văn, cháu có thái độ gì đối với Nam Diệu?”
Trước mắt Hằng Viễn và Nam Diệu vẫn chưa có bất cứ mối quan hệ hợp tác nào. Còn người sáng lập ra Nam Diệu, từ trước đến nau vốn khiêm tốn, cũng không tham gai bất kỳ cuộc phỏng vấn nào của phóng viên, lại quanh năm ở nước ngoài. Có người nói, người sáng lập ra Nam Diệu là người ngoài ngành, cũng có người nói người đó là ông lão bảy, tám chục tuổi, nhưng mặc kệ thế nào, mọi người vẫn đoán không ra ai là người sáng lập ra Nam Diệu.
Nghĩ đến năm chữ to lớn “ Sống ở nước ngoài này”, thần kinh của Mạnh Thiếu Văn bỗng dưng dựng đứng lên, ánh mắt của anh ta chuyển đổi thần tốc, ánh mắt kinh ngạc phức tạp nhìn về phía ông cụ, há miệng thở dốc, hoàn toàn không thể tin hỏi: “ Ông nội nói Nam Dieieju là do Hoắc Cố Chi lập nên?”
Vừa dứt lời, chính anh ta mười phần cũng không tin được, từ trên ghế sofa đứng phắt dậy, một khắc kia nhẹ nhàng mỉm cười, giữa trán khó lộ ra một tia nôn nóng: “ Làm sao có thể, điều này sao có thể”
Thấy anh ta có thể lập tức đoán ra, lúc này nét mặt trầm xuống của Mạnh Trăn Tỷ mới dịu đi, chỉ là trong giọng nói của anh ta chứa ý không thể tin, khiến Mạnh Trăn Tỷ có phần căm tức, ông ta không chút suy nghĩ sẵn giọng nói: “ Như thế nào là không có khả năng? Cố là con của ông, nó có làm ra chuyện này hay không, ông còn không biết rõ sao?”
Chẳng qua câu nói này có chút thiếu thuyết phục, suy cho cùng gần đây ông cụ cũng mới biết chuyện này, con trai đi cũng năm năm. Ông suy nghĩ tìm hiểu cũng không biết đứa con trai đó đã đâu.
Tay ông cụ co lại thành nắm đấm để trên miệng ho nhẹ hai tiếng để giảm bớt sự xấu hổ, Mạnh Trăn Tỷ dời tầm mắt, ánh mắt nhìn về một phía, sau đó mới lên tiếng bắt đầu giải thích: “ Chú của cháu cũng đã hơn ba mươi tuổi, vẫn chưa có gia đình, bây giờ nếu lập nghiệp, chúng ta cũng phải giúp một tay.”
Mạnh Thiếu Văn lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, anh ta buông tay xuống, bàn tay to lặng yên năm chặt lại, sâu trong đáy mắt là tảng băng lạnh lẽo không tan được, thẳng thắn lên tiếng cười nhạo: “ Ông nội, ông suy nghĩ nhiều quá, chú Hoắc Cố Chi đã có bản lĩnh như vậy, đâu cần chúng ta hỗ trợ? Mà chúng ta suy tính hỗ trợ, chú ấy nhất định cũng không đồng ý”
Trong trí nhớ của anh ta về Hoắc Cố Chi, anh ta chỉ dừng lại đoạn thời gian người chú đó tham gia quân đội, như thế nào đi nữa cũng không nghĩ đến chuyện một vài năm sau, người đó lại có khí thế như vậy.
Như vậy, một người đàn ông căn bản không phải là cùng một thuyền, nhưng anh ta không thể quên rằng người đó có quan hệ với Nam Diệu.
“ Hoắc Cố Chi là ai? Nó là chú của cháu đấy.” Mạnh Trăn Tỷ khó thở. Ánh mắt trầm lạnh để rơi trên người của đứa cháu bên cạnh, gióng nói lo lắng khó nén lại: “ Cháu nói chú mình như vậy sao? Nó không đồng ý, đó cũng là do chúng ta đã có lỗi với nó trước. Thiếu Văn, cháu phải biết, là Mạnh gia chúng ta thiếu nợ nó, nó cũng thua thiệt chúng ta cái gì.”
Lại là câu này, lại là câu này, Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, trong đôi mắt sáng càng phát ra những tia tối tăm.
Anh ta rất muốn hỏi, rốt cuộc là người nào thiếu người nào? Rốt cuộc người nào phá nát gia đình người nào?
Thua thiệt năm đó, thiên kim đại tiểu thư Cố Song Song vang danh thành phố, cuối cùng lại làm ra chuyện kia để chuyện tình cảm thêm thuận lợi, con trai của bà ta chẳng lẽ lập tức trở nên vô tội sao? Biết rõ Mạnh gia không chào đón đứa con trai đó, năm đó không phải chú ấy như điên như dại chạy về đây nhận tổ quy tông sao?
“ Mạnh Thiếu Văn”. Mạnh Trăn Tỳ biết chuyện này, từ nhỏ đối với đứa cháu đíhc ton này tuy có chút đả kích, nhưng phải nói rõ trắng đen với anh ta, làm tổn thương người nào cũng khiến lòng ông ta cảm thấy không thoải mái: “ Ông biết, đối với chú Cố cháu có thành kiến, bất quá nó cũng chỉ hơn cháu tám tuổi, hai người tuổi cũng xa nhau quá, vốn sẽ có nhiều tiếng nói chung. Nhưng ông biết, cháu kiêu kỵ Hoắc Cố Chi, sợ nó trở về đoạt quyền Hằng Viễn.”
Đoạt quyền, hai chữ vừa nói ra, cho dù, lúc này trong lòng Mạnh Thiếu Văn có rất nhiều căm giận cũng phải thần tốc phục hồi tinh thần lại, trên mặt anh ta lộ ra vẻ sợ hãi. Rất nhanh đã bình phục lại khẩn trương nói, lúc này mới lạnh lùng lên tiếng: “ Ông nội, ong suy nghĩ nhiều quá, chúng con là con cháu của nhà họ Mạnh, nói ra Hằng Viễn cũng có một phần của chú ấy, cháu không vì chuyện này mà canh cánh trong lòng”
Tuy lời nói ra là như vậy, nhưng ai có thể lại tự nguyện để người khác phân chia quyền lực với mình? Là chú thì sao? Cho dù là anh em cũng vẫn phải tính toán.
Mạnh Trăn Tỳ không nói chuyện, ánh mắt vẫn âm trầm, lặng lẽ nhìn anh ta, trong đôi mắt sắc như chim ưng đó cứ như đang tìm tòi nghiên cứu, đánh giá.
Mạnh Thiếu Văn tuy ở bên ngoài vẫn duy trì thái độ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm bất an, lo sợ, hơn nữa nhìn kỹ trong ánh mắt lại có tia lạnh lẽo, tầm mắt hạ xuống, trong lòng bàn tay của anh ta càng ngày càng đổi ra mồ hôi lạnh.
Anh ta thừa nhận, ở trước mặt ông cụ, đạo hạnh của anh ta thật sự quá cạn, gừng càng già càng cay, ông cụ anh minh cả đời, duy chỉ có thời trung niên lại làm những chuyện hồ đồ.
Quả thật, người vợ tào khang lúc nghèo khó không bỏ rơi chồng, nhưng ông ấy lại cho chính mình có cái quyền mới bắt đầu, ít yêu thương vợ con? Bà nội vì vậy mà buồn bực không vui nên sớm qua đời?
Hừ, Mạnh Trăn Tỳ sua khi thu hồi ánh mắt của mình, trên gương mặt già nua hiện lên một tầng sương lạnh, âm thanh lạnh lùng trực tiếp lên tiếng “ Đừng tưởng rằng cháu nghĩ gì, muốn gì ông lại không biết, ông nói cho cháu biết, ông biết rất rõ! Bình thương, người mẹ của cháu như không có mắt, ông cũng không nói tới, nhưng cháu đường đường là Tổng giám đốc của Hằng Viễn vẫn không có điểm độ lượng nào, về sau làm thế nào làm nên chuyên đại sự? Đừng bảo với ông là hiên tại Hoắc Cố Chi có Nam Diệu sẽ không nhảy vào tranh giành Hằng Viễn với cháu, thật sự nó cũng là người thừa kế Hằng Viễn, so với cháu nó có đầy đủ tư cách hơn.”
Lời nói này quả thực rất nặng, bàn tay anh ta gắt gao nắm lại, liếc nhìn khuôn mặt Mạnh Thiếu Văn, trong nháy mắt gương mặt sáng đẹp như ngọc giờ phút này lại có vẻ dữ tợn lạnh lẽo.