Nhân viên phục vụ trong cửa hàng cao cấp không khỏi sợ tới ngây người, vị Thái Tử Gia này hình như cũng quá hoa tâm rồi thì phải?
Mới vừa rồi còn ôm Tiểu Hoa Đán Trương Hàm Ngọc đi vào, chớp mắt một cái đã lại giở trò câu được một cô gái khác, nhìn xem vừa rồi hắn trở mặt nhanh như vậy, xem ra làm người phụ nữ có kim chủ sau lưng cũng không phải đều là hạnh phúc.
Những năm này Ngu Vô Song cùng với Hoắc Cố Chi định cư bên Pháp, mặc kệ là lúc còn đi học hay khi đã xông vào giới thời trang cao cấp, cô trước sau đều giống như cá gặp nước, không phải vì dựa vào quyền thế của anh mới được thuận lợi, mà là do anh luôn giúp đỡ cô về mặt tinh thần.
Trước kia cô chính là tiểu thư nhà giàu kiêu căng ngạo mạn, mặc dù luôn bị Giản Uyển Linh lấn áp, nhưng ở bên ngoài tuyệt đối chính là đối tượng được người người chú ý, cho dù là sau này đi theo Hoắc Cố Chi, cô cũng rất hài lòng.
Bây giờ lại bị Lâm Vinh Gia lớn tiếng uy hiếp, năm đó cô trở mặt vốn là do hắn tính tình không tốt, mặc dù bị hắn đè ép không nhúc nhích được, nhưng cô vẫn lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, giương môi châm chọc: “Lâm tiên sinh đây hình như mắc chứng vọng tưởng rồi! Tôi có thể có được cái thân phận gì? Tôi cùng với tổng giám đốc Mạnh của Hằng Viễn chẳng qua chỉ quen biết sơ sơ, ai mà không biết vợ của anh ta là đại tiểu thư nhà họ Giản chứ, cùng với Ngu Vô Song tôi nào có quan hệ gì? Cái người này sao lại bôi nhọ tôi, cẩn thận tôi kiện anh tội phỉ báng.”
Cô cố ý gằn mạnh ba chữ Ngu Vô Song, đáy mắt gợn sóng mênh mang, không hề có chút nào e sợ.
Nếu nói rằng Lâm Vinh Gia thích nhất điều gì ở cô, đơn giản chính là đôi mắt sáng long lanh này, đã năm năm trôi qua, dung mạo có thể thay đổi, nhưng giọng nói cùng với ánh mắt thì cho dù có là y học hiện đại cũng không thể sửa đổi được.
Hắn cúi đầu, kề sát vào tai cô, nhẹ nhàng hít ngửi, trong nhất thời cánh mũi tràn ngập hương thơm của phụ nữ, khiến cho tròng mắt đen của hắn càng phát ra mê muội tĩnh mịch.
Cười trầm thấp, tiếng cười từ tính, nhẹ nhàng êm tai: “Giản Uyển Như, em thật đúng là không thấy quan tài không đổ lệ. Lâm Vinh Gia tôi là ai em còn chưa rõ sao? Nếu không có chứng cứ xác thực, tôi có thể nói ra những chuyện như thế với em sao?”
Bị hắn nâng cằm, thân thể dán sát vào nhau, Ngu Vô Song vô cùng căm ghét, cô hung hăng đẩy hắn ra, nhưng không biết vì sao sức lực của người đàn ông lại lớn khác thường, dù chỉ một chút cô cũng không lay chuyển được.
“A …… Lần này tôi nhất định sẽ không để cho em chạy thoát!” Cô càng giãy dụa, càng kích thích ham muốn chinh phục của Lâm Vinh Gia, hắn nắm lấy bàn tay bạch ngọc của cô, mạnh mẽ kéo cô ra bên ngoài.
………….
Nửa giờ sau, Ngu Vô Song và Lâm Vinh Gia đang ngồi trong một quán cà phê nước chảy róc rách, trong sân thỉnh thoảng truyền tới tiếng đàn dương cầm ưu nhã, buổi chiều xuân ngồi ở nơi này thật có tác dụng gột rửa tâm hồn.
Nhưng Ngu Vô Song lại không hề có chút tâm ý thưởng thức nào hết, bị hắn nhìn chằm chằm, toàn thân cô đều thấy khó chịu, giọng nói phát ra cũng càng thêm sương lạnh: “Lâm Vinh Gia, anh bị bệnh sao! Sao cứ dây dưa mãi với tôi làm cái gì? Tôi là Giản Uyển Như hay là Ngu Vô Song thì có quan hệ gì với anh?”
Tên khốn khiếp này không phải đơn thuần uy hiếp cô, mà là thật sự có chứng cớ, cô vì sao lại không hề nhớ tới, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, hắn vì sao lại vẫn nhớ rõ ràng?
Năm đó cô với hắn ta quan hệ không được tốt, đã sớm từ chối thẳng thừng sự theo đuổi của hắn, thế nào mà bây giờ hắn ta vẫn còn chưa quên được?
“Đúng, anh chính là có bệnh!” Thời gian xa cách năm năm, một lần nữa được ngồi chung một chỗ với cô, mặt đối mặt, tâm tình Lâm Vinh Gia vô cùng tốt, mặc dù gương mặt này đã thay đổi, nhưng giữa lông mày vẫn còn lưu lại được một chút phong thái năm đó.
Nhếch môi mỏng, trong mắt hắn ta lóe ra tia sáng đùa giỡn, mập mờ nói: “Chẳng qua bệnh anh mắc phải chính là bệnh tương tư, chỉ có em mới có thể chữa được.”
Lời này vừa nói ra khỏi mồm, Ngu Vô Song nhất thời đều bị ác tâm làm cho nổi hết cả da gà, cô xoa xoa cánh tay, ê cả răng, sắc mặt càng trở nên không tốt: “Đúng là bệnh thần kinh! Angelo, anh rốt cuộc muốn thế nào? Tôi rất bận, không có thời gian ở đây cùng anh làm càn.”
“Angelo?” Lâm Vinh Gia nghe vậy, nhất thời cười lớn, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ tươi cười, ánh mắt sáng rực nhìn Ngu Vô Song, thậm chí còn vui mừng đứng dậy, bỏ qua mấy cái vật chắn ở giữa, ngồi vào ghế salon bên cạnh cô, cười nói: “Cô gái nhỏ, chỉ có em mới có thể gọi anh là Angelo, mấy cái đồ giả kia, sao có thể biết được tên tiếng Anh của anh chứ?”
Nụ cười trên mặt hắn ta quá mức đẹp mắt, nhưng Ngu Vô Song lại không hề có ý vui mừng, cô rũ mắt phượng, trong lòng thầm kêu không ổn, nhưng vẫn cố mím môi cứng rắn giải thích: “Đây đã là chuyện cũ rích rồi, tôi sao lại không biết chứ? Lâm tiên sinh nổi tiếng như vậy, đi bộ người đường cũng có thể nghe thấy tin tức của anh, tôi cho dù không muốn biết cũng khó!”
Lâm Vinh Gia kề sát cô nghe thấy thế, nụ cười trên môi càng thêm lớn, hắn nhìn cô, trong mắt tràn đầy ánh sáng mừng rỡ: “Nói như vậy, em thường xuyên chú ý tới anh sao?”
Ngu Vô Song thật là bị làm cho tức hộc máu, cô phát hiện ra mình hoàn toàn không có biện pháp nói chuyện cùng với người đàn ông này, hai người hoàn toàn bị lệch sóng.
Ý thức được điều này, tia nhẫn nại cuối cùng của cô cũng mất luôn, trực tiếp đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn ta, sa sầm lạnh lẽo nói: “Lâm tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta thực sự không còn gì để nói, anh có thể là nhận nhầm người rồi, tôi căn bản cũng không quen biết anh!”
Giữa hai hàng lông mày của cô lộ ra tia nghiêm túc, khiến cho vẻ mặt đang tươi cười của Lâm Vinh Gia trở nên trầm xuống, hắn ta một tay túm lấy cô kéo vào trong ngực, mập mờ cười nhẹ: “Được rồi, không nên cùng anh nói lải nhải! Anh cũng không phải quả trứng ngốc Mạnh Thiếu Văn kia, ở trước mặt anh sao còn phải diễn như vậy chứ!”
Những năm này Ngu Vô Song đã luyện qua Judo để giúp cho thân thể khỏe mạnh, dùng để đối phó với một tên đàn ông cũng đủ sức, nhưng lúc này bị hắn ta ôm chặt trong ngực lại không phản kháng nổi dù chỉ một chút.
Trong lòng cô suy sụp, sắc mặt hoàn toàn trở thành lạnh lẽo hờ hững, chợt ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn, lời nói dày đặc khí lạnh: “Lâm Vinh Gia, rốt cuộc anh có ý gì? Đúng, cứ coi như tôi là Giản Uyển Như thì như thế nào? Chuyện này chẳng quan hệ gì tới anh hết!”