Chênh lệch 12 tuổi, thế tục không tha, ngay cả người thân thân nhất cũng không thể hiểu.
Từ trước đến giờ, nhà họ Cố là nhà quân chính hiển hánh, luôn cao quý trong sạch, sao có thể để bị gièm pha? Cố Song Song vì bảo vệ đứa bé trong bụng, ngang nhiên cãi lời Cố Hoằng Huyên, khiến Cố Hoằng Huyên cả đời kiêu ngạo tức giận trở mặt tại chỗ, không để ý tới tình cha con mà đoạn tuyệt quan hệ với bà.
Hoắc Cố Chi đã sớm vượt qua tuổi kích động dễ giận, năm anh ba mươi tám tuổi chính là lúc sự nghiệp thành công, có được sự giàu có, cũng được tính là nhân vật có một không hai ở Nam Giang, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện xưa, trong lòng không khỏi oán hận.
Lông mày của anh nhíu chặt, như lộ ra bi thương vô hạn lại mờ mịt, Hoắc Cố Chi như vậy đối với Ngu Vô Song mà nói là xa lạ.
Trong mắt cô, người đàn ông này có sức mạnh vô địch, sẽ không bị bất kỳ khó khăn nào đánh gục, mặc dù năm năm này luôn cùng cô sống ở nước ngoài, nhưng anh vẫn buôn bán với quân đội, người đàn ông luôn khiêm tốn lại nói ra lời xuất phát từ nội âm như vậy với cô.
Trái tim Ngu Vô Song có sự khó chịu mà chính cô cũng không hiểu, cô mím môi, nhẹ giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi! Em không biết anh ghét người nhà họ Mạnh gia, về sau chúng ta đừng tới nữa."
Những năm này, cô sống rất tùy tiện, dưới sự bảo vệ của anh, cô vẫn làm theo ý mình, có chút cực đoan.
Nhưng cô biết, đây
tất cả đều là anh cho, không có sự giúp đỡ của anh, cô căn bản không thể có những ngày thoải mái như thế này.
Bên tai vang lên giọng nói mềm mại ôn hòa, khiến Hoắc Cố Chi đang lâm vào trầm tư trong nháy mắt phục hồi tinh thần. Anh nhanh chóng thu lại sắc mặt khó chịu, cười với cô một tiếng như không có chuyện gì xảy ra: “Không sao, dù sao anh quan hệ không tốt với nhà họ Mạnh không phải là chuyện ngày một ngày hai! Coi như không có em, anh đơn độc trở về cũng có kết quả này.”
Cha mẹ là những việc không thể chọn khi ra đời, người người đều nói mẹ anh yêu người đàn ông đáng tuổi làm cha mình, nhưng như vậy thì sao?
Anh có thể không nhận Mạnh Đạt làm cha, nhưng vĩnh viễn không thể kháng cự mẹ của mình. Nếu năm đó bà không kiên trì, có lẽ hiện tại sẽ không có sự hiện hữu của anh.
Trên khuôn mặt anh tuấn của anh treo một nụ cười nhạt, như tia buồn bã là do hoảng hốt mà cô nhìn lầm. Ngư Vô Song mím chặt môi đỏ mọng, trong lòng chợt có chút khó chịu, nhưng cô cười rực rỡ một tiếng: “Cố chi, anh không cần chiều theo em mãi. Em… em có thể nhìn thấy quan hệ giữa anh và nhà họ Mạnh rất tệ, trước kia em cũng nghe không ít lời đồn, nhưng không biết là thật hay giả. Không sao, em không quan tâm những thứ kia, trong mắt em, Hoắc Cố Chi là một người đàn ông xuất sắc.”
Mặc dù anh và quân đội có không ít buôn bán không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng lại không ảnh hưởng cái nhìn của cô đối với anh. Trước kia cô và rất nhiều người con gái nông cạn chỉ để ý vẻ bề ngoài, nhưng mấy năm nay, sống chung lâu ngày, cô đã sớm biết, chuyện gì cũng không thể nhìn vẻ bề ngoài.
Anh tốt nghiệp trường quân đội, vốn là quân nhân chuyên nghiệp, nhưng lại bị thương ngoài ý muốn, làm anh chán nản mà giải ngũ. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn đó, có lẽ bọn họ sẽ không có duyên phận này.
Một câu “người đàn ông xuất sắc” khiến lòng Hoắc Cố Chi nóng lên, anh theo bản năng nhìn cô, trong mắt phượng hẹp dài chứa nụ cười hài hước, khó có được tâm tình tốt mà trêu chọc: “Không ngờ trong lòng em, anh tốt như vậy. Vậy em nói cho anh biết, chúng ta chung sống nhiều năm như vậy, em có yêu anh không, dù chỉ một chút?”
Trong mấy năm này, mặc dù bọn họ cùng giường chung gối, nhưng anh biết lòng của cô vẫn không ở anh, mặc dù anh trở về nước mấy tháng, cô cũng không gọi điện thoại.
Người phụ nữ này là người làm trái tim anh rung động lúc còn trẻ,từ lần đầu tiên gặp cô, anh đã muốn đè cô dưới thân, làm cô trở thành người phụ nữ của mình, không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt.
Cô nói muốn trở lại, được, anh không có ý kiến, nhưng thân phận của cô sớm muộn có một ngày sẽ bại lộ, đến lúc đó, anh không hi vọng cô dây dưa không dứt với Mạnh Thiếu Văn!
Ngu Vô Song không ngờ anh sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, cô ngây người tại chỗ, đôi mắt đen nhánh trợn tròn, kinh ngạc nhìn anh, khóe môi giật giật, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói gì cho phải.
Trong mắt cô, người đàn ông này rất xuất sắc, nhưng có chút ác độc hắc ám, nhưng bây giờ, anh lại cười hỏi cô, cô có yêu anh không, dù chỉ một chút, làm cô không biết trả lời thế nào mới tốt.
Cô đang cân nhắc thiệt hơn được mất, mà Hoắc Cố Chi thấy cô như vậy, không muốn gây khó khăn cho cô, trong lòng anh không khỏi thất vọng than một tiếng, sau đó cánh tay dài duỗi một cái, ôm cô vào trong lòng, ôm thật chặt, lộ ra tình yêu vô hạn.
“Ngu Vô Song, trái tim của anh ỏ đây, chờ em tùy thời tới lấy!” Hoắc Cố Chi rèn luyện hơn mấy năm trong quân đội nên không phải là một người dong dài, nhưng mỗi lần đối mặt với cô thì trái tim cứng rắn của anh vẫn không khỏi trở nên mềm mại.
Giống như hiện tại, trong thời tiết mùa xuân, cô ngây ngô nằm trong ngực anh, làm cả người anh dễ chịu. Anh cúi đầu, không kềm được mà dịu dàng hôn lên đỉnh đầu cô, giọng nói mềm mại: “Giản Uyển Linh hại em thảm như vậy, anh tin em có cách làm cô ta trả một cái giá còn thê thảm, đau đớn hôn em, nhưng sau này, anh hi vọng em có thể hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Mạnh Thiếu Văn. Chúng ta một nhà ba người sẽ đấu với bọn họ.”
Giọng nói anh thong thả, nhưng mỗi một chữ anh nói ra đều có khí phách, khiến Ngu Vô Song sững sờ, lồng ngực cường tráng có lực của người đàn ông, khiến tim đập như lửa nóng. Cô nhất thời đỏ mặt xấu hổ, vừa định nói chuyện, chuông điện thoại di động chợt vang lên.
Tiếng chuông này quá mức đột ngột, nhất thời phá hư không khí mập mờ ấm áp. Hoắc Cố Chi mắng một câu thô tục, sắc mặt tức giận xanh mét, không còn sự tao nhã lịch sự trước đó.
Tựa vào ngực anh, Ngu Vô Song ngước mắt, cô chỉ vào điện thoại di động trong túi anh, ý bảo anh nghe, đáy lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.