Sáng sớm hôm đó, Ngu Vô Song thức dậy từ rất sớm, công việc ngày thường của cô luôn luôn bận rộn, thường xuyên phải thức đêm, nhưng gần đây vì muốn chăm sóc cho bảo bảo mà buông xuống tất cả, chỉ chuyên tâm ở bên cạnh bảo bảo vui đùa.
Tống Ngạn mặc dù đối với người khác rất lãnh tuyệt, nhưng đối với bảo bảo chính là chân tình thật ý, y thuật của anh ta vốn rất tốt, lại thêm có người luôn ở bên tận tình chăm sóc, bảo bảo đã sớm đỡ hơn rất nhiều, có thể xuống giường chơi đùa rồi.
Thời điểm rời giường, người đàn ông bên cạnh vẫn còn đang nhắm mắt ngủ, hình như từ sau khi trở về Nam Gian anh rất bận rộn. Cũng đúng, hiện tại Nam Diệu đã phát triển hoành tráng như vậy, tự nhiên anh sẽ phải chăm chỉ hơn, trước kia là bởi vì ở nước ngoài cùng cô cho nên khó có thể xử lý chu toàn chuyện trong nước, bây giờ đã về rồi, luôn muốn tự mình làm hết mọi chuyện.
Ngu Vô Song ngồi trên giường nhìn anh hồi lâu, hình như tối qua hai giờ anh mới lên giường ngủ?
Trong giấc ngủ anh có vẻ không yên ổn, vẫn là một bộ dáng nhíu mày như cũ.
Cô không khỏi chống cằm suy nghĩ, thầm nghĩ rằng, người đàn ông này nhìn trẻ như vậy, rõ ràng là bộ dạng mới chỉ hơn 20 tuổi, lại đứng trong phòng khách nhà họ Mạnh tỏa ra sát khí lạnh lùng, mặc dù một nhân vật như Mạnh Trăn Tỳ vẫn luôn cười vui vẻ với anh, mặt anh cũng không biến sắc.
Nhưng mà người trước đó là một nhân vật chững chạc thành thục như vậy, lúc sau lại có thể lén lút bò vào khuê phòng của cô lúc nửa đêm, có những hành vi như vậy với cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ngu Vô Song đột nhiên không nhịn được mà cong môi cười, cô vốn nên tức giận, chỉ là nếu đem so mấy chuyện đáng giận kia với những năm anh giúp đỡ, yêu thương cô thì đúng là không đáng để nhắc tới.
Nhưng vì sao ngày đó ở trên phòng khiêu vũ cô lại lạnh lùng vô tình đối với anh như vậy?
Đúng rồi……
Cô đã quá mức đắc ý vênh váo rồi, để có thể khiến cho Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh ngày ngày mất ăn mất ngủ, không phải là mong muốn lớn nhất mấy năm nay của cô hay sao?
Chỉ có chuyện của bảo bảo là ngoài ý muốn, cô biết đây chính là những khó khăn không thể tránh khỏi trên con đường báo thù của mình, cô chính là muốn biết người đàn ông kia có thể bao dung đến mức độ nào.
Có lẽ bảo bảo thực sự không thích hợp sống bên cạnh cô, trên con đường này nhất định là đầy rẫy những khó khăn, cũng nhất định phải là ngươi chết ta sống, bảo bảo còn quá nhỏ, hoàn toàn không cần thiết bị cuốn vào việc này.
Nghĩ đến đây, cô hơi rũ mắt, trong ánh bình minh ban sơ buổi sớm, khuôn mặt bạch ngọc mang theo một ý cười quỷ dị.
Cười khẩy, thầm nghĩ: Giản Uyển Linh cô bắt nạt tôi, xỉ nhục tôi nhiều năm, có từng nghĩ tới một ngày kẻ mà cô cho là chết còn có thể sống lại không? Đổi gương mặt, đổi diện mạo để sống tiếp?
……..
Phụ nữ buổi sáng luôn rất rắc rối, Ngu Vô Song lặng lẽ rời giường rồi còn phải đi trang điểm, ăn mặc, từ trước tới giờ cô luôn tâm niệm rằng trên đời này không có phụ nữ xấu chỉ có phụ nữ lười, người xưa từng nói phụ nữ tốt ở dung mạo, cô chính là người mà ở nhà cũng thích ăn mặc đẹp, nếu không thì bản thân sẽ rất khó chịu.
Cho nên mới nói, có vài người xinh đẹp phải khắc trong lòng, thời điểm Hoắc Cố Chi tỉnh lại chính là lúc cô đang thay đồ lót.
Rốt cuộc cũng không còn là cô thiếu nữ thon gầy mười bảy mười tám tuổi nữa, vóc người Ngu Vô Song hai mươi tám tuổi không thể không thay đổi, lúc còn trẻ cân nặng của cô lúc nào cũng không vượt quá được 45 cân, nhưng mà bây giờ lại đầy đủ 50 cân, hơn nữa chỉ cần ăn nhiều một chút sẽ bị mập, nhưng khổ nỗi là cô lại luôn thèm ăn, chỉ có thể cố gắng kiêng ăn một chút.
Cô cũng không phải là kiểu phụ nữ mình dây hiện đại, mà là kiểu đẫy đà khiêu gợi, chỗ nên vểnh thì vểnh, chỗ cần ưỡn thì ưỡn, tuyệt đối là dáng người ma quỷ.
Rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ngăn cản những ánh ban mai chiếu vào trong phòng, nhưng lại không ngăn cản được ánh mắt sắc bén của anh, Hoắc Cố Chi nhìn cô lần lượt mặc đồ lót, làm vóc người lộ ra đường cong hoàn mỹ, sau đó lại đứng trước tủ quần áo chọn đồ, cầm trên tay vài món, giống như đang chọn xem thứ nào mới tốt.
“Đồ công sở màu hồng đó nhìn rất đẹp mắt.” Giống như dựa theo bản năng, giọng nói từ tính của anh truyền ra ngoài, lăn tăn gợn sóng trong căn phòng yên tĩnh lúc bình minh.
Ngu Vô Song nhất thời xoay người về phía sau, kinh ngạc nói: “Anh tỉnh rồi?”
Cô còn chưa kịp mặc quần áo, một thân băng cơ ngọc cốt này cứ thế mà bại lộ trước mắt anh, khiến Hoắc Cố Chi nhất thời nóng ran, anh hung hăng hít sâu hai cái, lúc này mới nén được vẻ xao động trong đáy lòng.
Sau đó lật chăn, xuống giường, đi tới trước mặt cô, cầm lên chiếc váy đầm ngắn màu hồng, mày kiếm hơi nhếch, ôn nhuận cười: “Phụ nữ các em thật là phiền phức, lúc mua quần áo thì cái nào cũng thích, tới khi phải mặc thì lại rối rắm trăm bề.”
Nhìn bộ đồ anh đưa tới trước mắt, Ngu Vô Song giật mình, người đàn ông này trước giờ tâm tư cũng không đặt vào việc này, cũng không quản cô mặc cái gì. Nhưng hôm nay lại hưng phấn bừng bừng vì cô mà “bày mưu hiến kế” đây không phải là giọng nói trách tội cô đã quá khích hôm trước chứ?
Cô giật mình một chút, sau đó lại nhìn tới quần áo anh cầm trong tay, có chút chần chờ: “Màu sắc này hình như có vẻ quá trẻ rồi? Em đã hai mươi tám, có lẽ mặc không hợp đâu.”
Biểu hiện lúc này của cô giống hệt như cô gái nhỏ đang thẹn thùng, Hoắc Cố Chi nghe thấy vậy, không nhịn được cười, vốn định trêu gẹo: Ngày thường em tham gia mấy cái bựa tiệc kia em thường vừa lộ lưng vừa lộ ngực, sao lúc đó không nói tới tuổi của mình hả?
Nhưng mà cuối cùng, rốt cuộc anh cũng không nói ra, mà là ý vị sâu xa nhìn cô: “Em không tin ánh mắt của anh?”
Ngu Vô Song thầm oán cái người này thật đúng là có ánh mắt chẳng ra hồn gì cả, nhưng mà khi nhìn thấy ánh cười thâm trầm trong mắt anh, cô cũng chỉ có thể đồng ý, sau đó cầm quần áo vào phòng thay đồ.
……….
Từ khi hai người trở về nước rõ ràng là rất ít khi nói chuyện chung với nhau, ngược lại bởi vì lần này bảo bảo bị thương lại có thể ở chung nhiều hơn một chút.
Bữa sáng là món cháo trắng ăn kèm dưa cải và bánh mỳ lúa mạch với sữa, Hoắc Cố Chi nhập ngũ vài năm tuy không có tài nấu nướng cao siêu, nhưng để ấm bụng thì hoàn toàn có thể, ngược lại sau khi ra nước ngoài đã cố ý học tập một vị đầu bếp món Trung, so với đầu bếp trong mấy nhà hàng bình thường thì ngon hơn rất nhiều, ngay cả bảo bảo hàng ngày ăn vặt cũng vô cùng yêu thích.
Sáng tinh mơ, tâm hồn bảo bảo đã bị đồ ăn thơm ngon trên bàn hấp dẫn, tự nhiên cũng không quấn lấy Ngu Vô Song, Hoắc Cố Chi ngồi bên cạnh cô, rót một cốc sữa tươi đưa tới, sau đó mặt không đổi sắc quan sát cô, đáy mắt xẹt qua một chút ánh sáng kinh ngạc, rồi đè thấp âm thanh, cố ý nhỏ giọng: “So với màu đen và màu đỏ, em mặc màu hồng cũng rất xinh đẹp.”
Sự chênh lệch tuổi tác vẫn luôn là tại họa ngầm trong lòng anh, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đẹp đến như vậy, anh lại có cảm giác vô cùng vẻ vang.
Giọng nói của anh trong vắt lạnh nhạt như nước, nhưng ở trong tai Ngu Vô Song vẫn chứa một loại tình cảm khác thường, hai gò má cô nhất thời ửng hồng, mím môi đỏ mọng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Sau khi bảo bảo ăn sáng xong đã bị người làm mang đi thay thuốc, chỉ còn lại hai người Ngu Vô Song và Hoắc Cố Chi.
Cô ăn khá no rồi cầm tờ khăn giấy lau cánh môi, rồi ý tưởng trong đầu chợt lóe lên, chợt nghĩ tới chuyện làm ăn gần đây của anh, không khỏi trầm giọng hỏi: “Anh định làm như vậy thật sao? Thật ra thì anh và người nhà họ Mạnh không có thù, tất cả mọi nguyên nhân đều do em gây nên, anh thật sự không cần phải hành động theo cảm tình như vậy, thiệt hại quá lớn.”
Hằng Viễn không có thù với cô, chân chính có lỗi với cô chỉ có Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Như, cô là người từ trước đến giờ vẫn luôn công tư phân minh, người có lỗi với cô, cô sẽ không bỏ qua, cũng như thế, không có thù với cô thì cô cũng chẳng dễ dàng làm khó người ta.
“Mạnh gia không có thù với anh.” Cắt chiếc bánh bao cuối cùng trong đĩa, Hoắc Cố Chi mặt ủ mày chau, câu môi mỏng, giọng nói chút lạnh lùng giễu cợt: “Nhưng anh lại có thù hận không đội trời chung, người người đều nói nhà họ Mạnh gia giáo nghiêm khác, nề nếp gia phong trong sạch tôn quý, nhưng theo anh nghĩ thì chẳng qua cũng chỉ như thế. Trước kia là vì không có năng lực, hiện giờ đã có năng lực rồi, vì cái gì mà anh phải để cho hắn dễ chịu?”
Chữ “hắn” kia khiến cho sắc mặt Ngu Vô Song hơi biến, cô chợt nghĩ đến thật ra là người đàn ông này luôn nhìn nhà họ Mạnh với ánh mắt cừu hận, từ thái độ của anh mỗi lần trở về nhà họ Mạnh là có thể biết được.
Mỗi người đều có chuyện khó xử riêng, cô thật sự không biết nên nói cái gì.
Nhưng mà lời giải thích còn chưa ra khỏi miệng, người đàn ông bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh như kiến, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một chút châm chọc nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp lại không thể che giấu được thù hận mà anh luôn coi thường: “Người nhà họ Mạnh luôn tự cho mình là thông minh, nhưng cuộc sống yên ổn nhiều năm đã khiến bọn họ quên mất thương trường chính là nơi ngươi lừa ta gạt, Mạnh Thiếu Văn không phải là người thừa kế được Mạnh Trăn Tỳ chính tay bồi dưỡng sao? Vậy anh cũng muốn thử một chút, xem người thừa kế như hắn có bao nhiêu bản lĩnh.”
Dứt lời, anh lại lạnh lùng nhìn cô, mím môi lạnh giọng hỏi: “Em hỏi điều này là vì trong lòng còn yêu Mạnh Thiếu Văn?”
“Sao có thể!” Ngu Vô Song không hề suy nghĩ mà lắc đầu cự tuyệt, trên khuôn mặt tinh xảo là vẻ sương lạnh, nhớ tới những chuyện cũ kia lại âm thầm cắn răng: “Anh nghĩ em không có tiền đồ như vậy sao, Mạnh Thiếu Văn đó có cái gì tốt đáng để cho em đau lòng?”
Cô tự nhận là mười năm kia ở bên anh ta cũng không ….. thất vọng, khi còn đi học, bên cạnh cô không phải là không có những chàng trai môn đăng hộ đối lại có lòng với cô, nhưng mà cuối cùng cô đều không để ý, chỉ vừa mắt duy nhất với Mạnh Thiếu Văn.
Nhưng cô trung thành cuồng dại để đổi lấy cái gì, đổi lấy cũng chỉ là hình ảnh anh ta sung sướng đè lên người Giản Uyển Linh, mấy tiếng “Như Như” “Như Như” kia chính là vũ nhục lớn nhất đối với cô.
Hoắc Cố Chi rõ ràng không tin, ánh mắt đông lạnh của anh nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó mới thu hồi tầm mắt, chà sát khóe môi, sau đó ngạo mạn đứng dậy.
Thân hình anh cao lớn ngạo nghễ, cánh tay thon dài, ôm trọn cô vào trong ngực, sau đó khóa chặt ánh mắt cô, đuôi mày đáy mắt đều chứa tia u ám: “Anh hy vọng em có thể ủng hộ anh trong chuyện này.”
Anh sẽ phải làm chuyện này ngay cả khi nó hoàn toàn trái với đạo đức kinh doanh, thật sự đen tối, nhưng mà trước mặt cô anh chưa hề giấu giếm chút nào, từ ngày đầu tiên lập kế hoạch đã nói rõ cùng cô.
Sắc mặt Ngu Vô Song đờ đẫn, cô ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, khẽ vuốt lông mày kẻ đen, thanh thuận cười: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, em đương nhiên sẽ ủng hộ anh. Nhưng mà em cũng có nguyên tắc của em, anh muốn là gì em sẽ không phản đối, nhưng muốn có sự tán thành 100% của em là không thể.”
Cô cũng là một con người, là người bình thường có máu có thịt, ham muốn giữ lấy của người đàn ông này quá mạnh mẽ, cô thật sự lo lắng, nhưng trên nguyên tắc lại có chút không thể hoàn toàn đồng ý.
“Được!” Hoắc Cố Chi cũng không muốn làm khó cô, mà rất tự nhiên gật đầu đồng ý: “Chỉ cần những lời này của em là đủ rồi, Vô Song, em phải nhớ kỹ, em chính là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi anh! Về phần Mạnh Thiếu Văn như thế nào đều không liên quan tới em, em nên biết, nếu để cho anh phát hiện ra em còn có lòng thương tiếc đối với hắn ………”
Câu cuối cùng anh không nói hết, nhưng lại khiến hai mắt Ngu Vô Song nhảy dựng vài lần, đáy lòng đột nhiên xuất hiện một tia bối rối.