• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Uyển Như, nghĩ gì thế?" Ở bên trong cổng sân bay, Mạnh Thiểu Văn đợi đã lâu cũng không thấy em gái của mình ra ngoài, lại thấy người phụ nữ bên cạnh ánh mắt âm trầm tập trung nhìn về phía xa, anh ta khẽ cau mày, nhìn theo tầm mắt của cô ta đang hướng về phía kia. . . . . .

"Không có gì!" Giản Uyển Linh không chút suy nghĩ lập tức lắc đầu phủ nhận, cô ta bày ra vẻ mặt dịu dàng kéo cánh tay Mạnh Thiểu Văn, đổi phương hướng, thuận thế ngăn anh ta không thể nhìn về phía Ngu Vô Song: "Sao Đình Đình còn chưa ra? Không phải nói đã xuống máy bay rồi sao?"

Lại là Ngu Vô Song mang theo bộ dạng tạp chủng đó đón một người đàn ông! Ngu Vô Song ơi là Ngu Vô Song, cô làm thế này không tìm đường chết cũng phải chết, nếu như bị Hoắc Cố Chi thấy cô thân mật với người đàn ông khác như thế, không biết sẽ có cảm nghĩ gì?

"Có thể còn đang chờ hành lý!" Mạnh Thiểu Văn thuận miệng trả lời, chỉ là Giản Uyển Linh vóc dáng nhỏ, lại vì đang muốn biểu hiện bộ dạng yếu ớt không cần chú ý hình tượng nhiều nên không mang giày cao gót, cho nên khi ánh mắt của anh ta tùy ý lườm một cái đúng lúc, vừa hay nhìn thấy cổng sân bay ngoài có ba người đang nói cười.

Chính xác mà nói, phải là một nam một nữ và một đứa bé.

Đối với anh ta mà nói, anh ta chỉ mới biết Ngu Vô Song gần đây nay thôi nhưng từ đầu tới giờ anh ta lại không hiểu nổi, tại sao lại có cảm giác quen thuộc, mặc dù ở khoảng cách xa như vậy, nhưng anh ta chỉ có liếc mắt một cái lập tức nhận ra cô.

Cô mặc áo khoác màu đỏ, đúng lúc nhìn thấy lại trông rất đẹp đôi với người đàn ông bên cạnh, cũng không biết hai người họ đang nói cái gì, cô lại có thể lộ ra vẻ dịu dàng đến như thế.

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt ôn hòa của Mạnh Thiểu Văn lập tức trầm xuống, trong đáy mắt ẩn tia nhìn lạnh nhưng lại khiến người ta khó có thể phát hiện.

Thấy anh ta như vậy, trong đầu Giản Uyển Linh thầm kêu không được, cô ta cố giấu vẻ u oán trong mắt, ở một bên nhu mì điềm đạm cười: "Thiểu Văn, đó không phải là Ngu tiểu thư sao! Nhưng người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai vậy? Bọn họ xem ra giống như đã quen biết thân thiết nhau."

Không trách người khác sẽ hiểu lầm, Ngu Vô Song quen biết Chu Mịch Phong , anh ấy là người tốt đi cùng cô trong chuyến đi này, đối với anh ấy, cô chỉ có tình cảm bạn bè chân thành mà thôi.

Nhưng không khiến được những người bên cạnh có ý nghĩ bẩn thỉu, Mạnh Thiểu Văn sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói thẳng ra: "Ai biết cô ấy ở đây diễn cái gì! Dù sao với loại đàn bà lẳng lơ này, chúng ta bớt tiếp xúc thì tốt hơn!"

Cô ấy rốt cuộc có có bản lãnh gì mà khiến Hoắc Cố Chi xoay quanh mê mệt như vậy, vì cô ấy không tiếc bỏ ra giá tiền lớn giấu giếm thân phận? Anh ta phái người đã ở nước Pháp đi điều tra, tin rằng không bao lâu, bộ mặt thật của người phụ nữ này cũng sẽ bị vạch trần.

Đàn bà lẳng lơ, bốn chữ đó vừa được thốt ra, trong đáy mắt của Giản Uyển Linh nhất thời thoáng qua một tia vui mừng, chỉ là trên mặt cũng không để lộ ra chút gì.

Cô ta rúc vào người Mạnh Thiểu Văn, gật đầu thuận theo một cái: "Cô ấy đối xử với em giống như là có định kiến, mỗi lần nhìn thấy em cô ấy luôn chê cười em, em cũng không biết rốt cuộc em đã làm gì chọc giận cô ấy!"

Giọng nói của người phụ nữ bên cạnh mơ hồ lộ ra sự bất đắc dĩ như một lời tự trách, Mạnh Thiểu Văn nghe thấy, trong nháy mắt thu hồi tầm mắt, cánh tay dài duỗi ra, ôm cô ta vào trong lòng, ôn nhu an ủi: "Uyển Như, em không cần nghĩ quá nhiều, cô ấy là cô ấy, em là em. Đừng vì loại phụ nữ kia mà tự trách mình, cô ấy không đáng giá!"

Ở trong mắt của anh ta Uyển Như luôn dịu dàng, lương thiện, còn Ngu Vô Song thì khác hẳn, từ ngày đầu tiên xuất hiện, lúc đó cô ấy lập tức đã toả sáng rực rỡ, hấp dẫn vô số ánh mắt của người đàn ông.

Cũng không khác lắm, cô ấy lại có tính tình kiêu ngạo mạnh mẽ, rất thích nói những lời lạnh nhạt làm tổn thương người khác, người phụ nữ này xinh đẹp như thế, nhưng lại không thích hợp lấy về nhà làm vợ.

Đã ba mươi tuổi Mạnh Thiểu Văn không phải là người đàn ông ở thời kỳ trưởng thành như những thanh niên nhìn đến những cô gái có gương mặt thon dài xinh đẹp hay không! Anh ta bây giờ càng coi trọng tâm tính bên trong có tốt hay không, Uyển Như tâm tư đơn thuần, vì anh ta đã bỏ qua quá nhiều thứ, người phụ nữ như vậy không thể nghi ngờ gì, rất thích hợp nhất lấy về nhà .

Giản Uyển Linh biết rõ hiện tại anh ta biểu hiện ra sự thâm tình như vậy có lẽ chỉ vì lí do có quan hệ với phần cổ phần rất lớn với Giản thị, nhưng cô ta không quan tâm, vì anh ta , cô ta đã bỏ qua quá nhiều điều chính nghĩa đi ngược lại mọi thứ, làm sao có thể sau khi giành được anh ta về phía mình lại dễ dàng buông tha?

Cô ta hiểu rõ được điều này, bàn tay ngọc của cô ta nắm chặt thành quyền, mặt mũi thẹn thùng nhìn người đàn ông cao lớn rắn rỏi trước mặt, bên môi nở ra nụ cười như hoa: "Thôi, chúng ta không nên vì người không liên quan làm hỏng tâm tình. Có muốn gọi điện thoại cho Đình Đình hay không, hỏi con bé đã tới đâu rồi?"

"Không cần gọi điện thoại, em đến rồi!" Tầm mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn vào đôi nam nữ đang ôm đi chung với nhau, Mạnh Thiểu Đình kéo rương hành lý vừa đi , vừa không vui, lạnh lùng nói: "Anh hai! Sao anh lại dẫn cô ta tới đây vậy ? Không phải em đã nói, em chỉ cần một mình anh đến đón em thôi sao?"

Trong nhà họ Mạnh con bé chính là tôn nữ , Mạnh Thiểu Đình có tư chất hoàn toàn được nuông chiều, đừng bảo là cô có thân phận cao nhất trong giời người mẫu, mà thân phận của cô chính là thiên kim tiểu thư cũng khiến mọi người không dám sinh sự trêu chọc.

Sau khi đến gần, cô lạnh lùng đứng ở đó, ánh mắt bắt bẻ nhìn lướt qua Giản Uyển Linh, chứng kiến thấy bàn tay trắng nõn của cô ta vẫn ôm lấy cánh tay của Mạnh Thiểu Văn thì càng thêm khinh thường dời tầm mắt đi nơi khác, nhếch mép cười: "Cô làm gì vậy, như là muốn quấn luôn vào người anh của tôi? Bây giờ thì tốt rồi, rốt cuộc như nguyện gả vào chúng ta Mạnh gia rồi, sao? Vẫn không yên tâm với anh trai tôi à?"

"Đình Đình!" Mạnh Thiểu Văn nghe vậy, trực tiếp nhíu đôi lông mày kiếm (lông mày có hình dạng lưỡi kiếm), sắc mặt lạnh nhìn cô, lạnh lùng nói ra: "Ai cho em nói không có phép tắc như vậy hả? Đây là chị dâu của em, em không cần chị dâu còn chưa tính, vẫn nói chuyện như thế, thầy giáo dạy cái gì em bỏ đâu mất rồi?"

Đối với đứa em gái duy nhất này, anh ta vui vẻ yêu thương con bé . Đối với cô em gái này có những thứ con bé tùy hứng làm bậy anh ta cũng có thể dễ dàng tha thứ, nhưng chuyện khiến anh không thể nhịn được nữa là thái độ của con bé đối với Uyển Như , vì chuyện này đã không biết nói với con bé bao nhiêu lần rồi, nhưng mỗi lần nói con bé cũng không nghe vào.

Vốn cô đang một bựng khí bực tức với Chu Mịch Phong, Mạnh Thiểu Đình không có nơi phát tác, bây giờ vừa đụng đến Giản Uyển Linh, liền tất cả đều trút lên trên người cô ta: "Cô ta mới không phải chị dâu của em! Chị dâu em sẽ không phải là một con ma bệnh vô dụng. Anh hai à, người này là cố tình làm em không thoải mái, biết rõ em ghét người phụ nữ này, sao anh còn dẫn cô ta tới khiến cho em ngột ngạt, là khi dễ trong lòng em không đủ chuyện phiền lòng đúng không ?"

Từ trước đến giờ, trong nhà, cô gái này chính là người được chiều chuộng nhất Mạnh Thiểu Đình không biết nhường nhịn thối lui là gì, từ nhỏ cô với Giản Uyển Linh là chị em tốt, làm sao mà bây giờ Giản Uyển Linh giả trang thành Giản Uyển Như cô mới có thể không nhận ra được chứ.

Thiếu điều chỉ còn động tác chỉ vào lỗ mũi mắng Giản Uyển Linh là chưa làm thôi, trong lòng tức muốn nôn ra máu, gương mặt đẹp tuyệt mỹ của cô mang nụ cười gượng ép, dùng một bộ mặt như bị tổn thương nhìn Mạnh Thiểu Đình: "Đình Đình, thật xin lỗi, là chị không tốt, khiến em không vui. Nhưng chị bây giờ là chị dâu của em, em đối với chị có ý kiến gì hoàn toàn có thể nói ra, không lẽ ghét bỏ chị như vậy thật sao!"

Lời nói này hợp tình hợp lý, Mạnh Thiểu Văn hết sức đồng ý, anh ta nắm chặt tay ngọc của cô ta, im lặng tiếp thêm sức lực cho cô ta.

Được sự cổ vũ, Giản Uyển Linh khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mỉm cười sáng chói, bên môi đường cong giơ lên, vô cùng xinh đẹp.

Chỉ là trong mắt của Mạnh Thiểu Đình lại cảm thấy giả dối cực kỳ, cô là ai? Cô là người mẫu đẳng cấp nhất cả nước, là siêu mẫu đại diện co những sản phầm xa xỉ của thế giới, cô cũng hơn hẳn người khác ở gia thế của gia đình rồi.

Hào qquang bao quanh Mạnh Thiểu Đình như vậy từ đầu đến cuối cũng không hiếm người khác phải khép mình, đối mặt với Giản Uyển Linh vụng về, cô lạnh lùng nhếch khóe môi, khúc khích mà cười: "Giản Uyển Như, không khác lắm đâu, đừng ở trước mặt tôi mà giả bộ. Cô biết rõ là tôi và Uyển Linh như chị em, cô còn cười với ta như vậy, cảm thấy không có gì sao?"

Giản Uyển Linh nghe vậy, trái tim tức giận khó chịu, nhìn người con gái ở trước mặt cô ta vênh vênh tự đắc, trong lòng không nhịn được mắng.

Mạnh Thiểu Đình cái đứa con gái này thật ngu xuẩn, quả thật ngu đến mức hết thuốc chữa, tự nhiên mỗi lần đều như vậy hủy hoại thành lũy của cô ta, về sau có cơ hội, cô ta nhất định sẽ trả lại cô ấy toàn bộ, để cho con bé biết sự lợi hại của cô ta.

"Đình Đình, chú ý một chút! Nói chuyện với em thật khó nghe." Cuối cùng Mạnh Thiểu Văn cũng không nhịn được nữa, ngày đó ở nhà họ Giản đã nói, trên bàn cơm lời nói của Giản An Dương rất có tác dụng, hai ngày nay anh ta đối với Giản Uyển Linh thật sự rất tốt .

Cho nên lúc cô em gái khi dễ cô ta, anh ta sẽ không chút do dự đứng về phía Giản Uyển Linh: "Giản Uyển Linh đã chết, cô ấy có làm những chuyện bẩn thỉu kia em từ đầu tới cuối cũng không biết, cho nên không cần đối xử với Uyển Như như kiểu có thù địch, anh thấy cô ấy là người con gái hiền hòa, em ít xem thường cô ấy đi!"

Những lời như thế này không phải lần đầu Giản Uyên Linh nghe được, trong những năm cô ta giả bộ mất đi trí nhớ, mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ ngu xuẩn đó, cô luôn tỏ ra thái độ này thái độ này.

Khi đó Thiểu Văn đúng là như vậy ở bên cạnh cô rất nồng nàn, đến lúc sau khi đính hôn thì ngược lại tình cảm trở nên nạt nhẽo .

"Anh, người đã mất đi! Làm sao anh có thể nói Uyển Linh như vậy?" Lần này bị anh mình nói với kiểu không chút tình cảm và thể diện, lời nói như đang dọa, Mạnh Thiểu Đình nhất thời tức giận đỏ mặt tía tai bắt đầu giải thích: "Uyển Linh có lỗi gì? Cô ấy cũng chỉ là yêu anh thôi, anh không phải yêu cô ấy thì coi như xong, tự nhiên sau khi cô ấy mất lại nói những lời này, anh có còn lương tâm hay không hả? Giản Uyển Như rốt cuộc có cái gì tốt? Đáng giá cái gì để anh giữ cô ta bên mình? Anh quên rằng em mới là người thân của anh sao, cô ta là người dưng khác họ!"

Mạnh Thiểu Đình với Giản Uyển Linh từ nhỏ đã quen biết, càng thêm không có gì giấu nhau tốt như chị em, cái chết của cô ấy đối với con bé là một sự đã kích không hề nhỏ.

Lời này vừa nói ra, Mạnh Thiểu Văn với Giản Uyển Linh sắc mặt biến đổi, Mạnh Thiểu Văn mày kiếm càng thêm nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm em gái trước mặt không lựa lời nói với Mạnh Thiểu Đình: "Sớm biết em không biết phân biệt, anh và Uyển Như cũng không tới sân bay đón em. Hôm nay là chủ nhật, chúng ta giành thời gian nghỉ ngơi để tới đây...vậy mà em lại có thái độ như thế này?"

"Thôi, Thiểu Văn, Đình Đình còn nhỏ, anh không nên tức giận!" Rốt cuộc là mình đã từng là chị em tốt, Giản Uyển Linh cũng không muốn con bé và anh trai mình có mối quan hệ căng thẳng gây cấn nhau.

Chỉ là đứa con gái này quá ngu, quả thật ngu xuẩn giống như heo, nếu không phải là thân phận bất tiện, cô ta thật muốn nói rõ với con bé, tránh cho con bé mỗi lần nhìn thấy mình đều có bộ dạng oán hận cắn răng nghiến lợi như vậy.

"Đình Đình, em không được như vậy, Uyển Như trong tâm thiện lương, từ đầu tới giờ cũng không chấp nhặt với em!" Thấy vậy, Mạnh Thiểu Văn đối với Giản Uyển Linh đau lòng nhiều hơn một chút, anh ta nắm thật tay ngọc của cô ta, biểu hiện bộ dạng yêu thương: "Coi như em không nể mặt tăng cũng phải xem phật diện, Uyển Như bây giờ là vợ của anh, cũng là chị dâu của em, cái người này sao nói chuyện với chị dâu lại nói ra những lời đó?"

Ở nơi này người đến người đi đông đúc ở phi trường, giọng điệu lạnh lùng của anh ta nói tuông ra tự nhiên, khiến một Mạnh Thiểu Đình kiêu ngạo như vậy nhất thời phải đỏ hốc mắt lên vì tức: "Được, được, tốt! Các người là người một nhà, tôi mới là người ngoài, được chưa! Em không muốn anh tới đón em...em có thể tự về nhà một mình!"

Sau khi dứt lời, cô liền lôi cái rương vòng qua bọn họ đi về phía sau, vừa đi chưa được mấy bước, cô liền chợt dừng bước lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn ra cổng sân bay bên ngoài có hai người đang vui vẻ trò chuyện!

Chu Mịch Phong, lại là Chu Mịch Phong! Anh ta bỗng nhiên không đi, ở nơi này cùng với một người phụ nữ xa lạ lại có thái độ thân thiết như vậy, anh ta không phải ở nước Pháp đã lấy vợ sinh con sao?

Trong lòng dấy lên những nghi ngờ này, Mạnh Thiểu Đình không chút suy nghĩ liền chạy đi ra ngoài. . . . . . Muốn đi tối hỏi cho rõ ràng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK